Sắc mặt Túc Tàm Thanh trắng bệch như tờ giấy, sững sờ tại chỗ nhìn U Hỏa càng lúc càng tối, rồi tiêu tán chỉ còn một điểm sáng, cuối cùng biến mất không còn tăm tích.
So với hắn, Tấn Sở Linh phản ứng càng nhanh hơn, cơ hồ trong nháy mắt liền thả người nhảy xuống.
Tống Hữu Thu cả kinh đến cằm cũng sắp rơi xuống đất, không nghĩ đến Tương Trọng Kính đối xử với bản thân lại tàn nhẫn như vậy, không thèm nói một câu đã nhảy xuống, không lưu lại cho hai người kia một chút tưởng niệm nào.
Túc Tàm Thanh nắm kiếm trong tay, con ngươi xuất thần nhìn chằm chằm vào vực sâu đen nhánh kia hồi lâu, rồi lảo đảo quỳ rạp bên vách núi.
Rắn độc trên vai Tống Hữu Thu đã biến mất, hắn ôm tiểu quan tài nhìn Túc Tàm Thanh bộ dáng như chết cha chết mẹ, không biết tại sao trong lòng sinh ra một cảm giác khoái chí.
Sớm biết như thế, vì sao lúc trước không chừa cho Tương Trọng Kính một đường lui?
Hiện tại hối hận, áy náy bày ra cho ai xem?
Tống Hữu Thu nhấc chân đi tới, nham hiểm mà thấp giọng mở miệng "Túc thủ tôn, ngài không đi tìm y sao?"
Túc Tàm Thanh rũ mắt nhìn vực sâu, ngây người nói "Y nguyện chết cũng không muốn nhiều lời với ta một câu, con rồng kia......"
Chưa nói hết, dường như nhớ đến gì đó, con ngươi tuyệt vọng đột nhiên hiện lên một tia ánh sáng.
Rồng?
Chủ nhân của Tam Độc Bí Cảnh này chính là ác long đó, hắn đưa Tương Trọng Kính tới đây rồi mới thả người nhảy xuống, có lẽ không phải muốn tìm chết, mà là muốn đập nồi dìm thuyền rời khỏi bí cảnh.
Túc Tàm Thanh nghĩ như vậy, trong trái tim đau đớn chậm rãi hiện lên hy vọng.
Tống Hữu Thu lại không muốn dễ dàng buông tha hắn, cười nói "Thủ tôn, ngài có biết khi Tương Trọng Kính đến Tống Táng Các đặt quan tài, đã đưa cho ta cái gì không?"
Túc Tàm Thanh lảo đảo chống kiếm đứng dậy, ngẩng đầu hờ hững liếc hắn một cái, trên mặt còn có nước mắt chưa khô.
Túc Tàm Thanh hỏi "Cái gì?"
Tống Hữu Thu cong khóe môi, lộ ra một nụ cười tươi đến cực điểm "Y đưa cho ta đèn, đèn nhiều đến nỗi đếm không hết."
Túc Tàm Thanh sửng sốt, chưa nghĩ ra những lời này là có ý gì.
Tống Hữu Thu từ trong tay áo móc ra tới một cái vòng màu huyết hồng dùng để lưu trữ đồ vật, mặt trên mơ hồ có khắc tên Tương Trọng Kính.
Con ngươi Túc Tàm Thanh vừa động.
Tống Hữu Thu thong thả đi đến nhánh cây cuối cùng, mạnh mẽ bẻ gãy vòng trữ vật, trong phút chốc bên trong hiện ra vô số những ngọn đèn với kiểu dáng khác nhau, mỗi ngọn đèn đều được thắp sáng bằng nến nhân ngư không bao giờ tắt, bay lượn xung quanh.
Túc Tàm Thanh ngửa đầu nhìn bầu trời rực rỡ, trong lúc nhất thời không biết đây là ý gì.
"Y muốn trong quan tài đều phải có đèn sáng." Tống Hữu Thu nói, "Ngươi đoán thử là vì sao?"
Túc Tàm Thanh tự hỏi trong chớp mắt, chợt hiểu ra cái gì đó, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn lảo đảo lui về sau nửa bước, không thể tưởng tượng mà nhìn những ngọn đèn không ngừng trôi nổi.
"Đây là những ngọn đèn mà y đã tìm khắp tam giới, dù có chết cũng muốn đưa chúng vào trong quan tài." Tống Hữu Thu chỉ vào ánh đèn, ung dung nói, "Y yêu thích ánh sáng đến vậy, các ngươi lại nhốt y ở trong thạch quan không thể thấy ánh mặt trời nhiều năm như thế."
Tống Hữu Thu nghiêm túc mà nhìn hắn, hỏi "Các ngươi còn có lương tâm không?"
Khuôn mặt Túc Tàm Thanh cứng đờ, lồng ngực tựa như bị thiếu hụt một lỗ, trống rỗng chịu đựng gió lạnh thổi vào, khiến tứ chi hắn tứ lạnh đến đóng băng, không thể cử động.
Túc Tàm Thanh là Thủ đầu tam giới, chấp chưởng Cửu Châu, không thể lưu lại vết nhơ trên người, không thể giống Tấn Sở Linh không màng tất cả thả người nhảy xuống Linh Thụ Thiên Thê.
Nếu Tấn Sở Linh là tiểu nhân thì Túc Tàm Thanh chính là ngụy quân tử.
Tống Hữu Thu sợ Tấn Sở Linh, nhưng không sợ đắc tội Túc Tàm Thanh.
Vừa dứt lời, hắn giơ tay chém ra một đạo linh lực, tựa như dảy ngân hà chảy xuống đáy vực sâu vạn trượng, vô số ngọn đèn chịu ảnh hưởng, theo dòng linh lực tựa như một cây cầu bắc đến tận đáy của vực thẳm.
Chỉ là đường xuống vực sâu dài như lên trời, những ngọn đèn này đến khi nào mới có thể chạm đất.
Tống Hữu Thu liếc nhìn vực sâu một cái, xoay người liền đi, quan tài trên người vang lên âm thanh lách cách, gọi thần hồn thất lạc của Túc Tàm Thanh quay về.
"Tống Hữu Thu."
Bước chân Tống Hữu Thu khựng lại.
Túc Tàm Thanh ngẩng đầu, trên mặt không có thần sắc, hắn hờ hững nói "Nếu Tương Trọng Kính có thể sống sót rời khỏi bí cảnh, y sẽ đi đến nơi nào?"
Tống Hữu Thu không thể tưởng tượng mà nhìn hắn "Ngươi cảm thấy y còn có thể sống sót trước khi chạm đất?"
Túc Tàm Thanh khăng khăng nói "Y sẽ đến nơi nào?"
Tống Hữu Thu thiếu chút nữa cho rằng Túc Tàm Thanh cũng điên rồi, nhưng thấy đồng tử của hắn mơ hồ, bộ dạng sống không bằng chết, do dự chớp mắt một cái, cười nhạo nói "Ở tam giới Cửu Châu không phải y chỉ có hai người bạn tốt các ngươi hay sao? Khi Khứ Ý Tông đẩy y vào tử lộ, đã mặc kệ sống chết của y, ngươi cảm thấy y còn nơi để trở về sao?"
Thân hình Túc Tàm Thanh hơi lay động, vẻ đau xót trên mặt chợt vụt qua.
"Còn nơi nào nữa không?"
Tống Hữu Thu tùy ý khảy một tiểu quan tài trên người, thất thần nói "Ai biết.
Y rời khỏi Tam Độc Bí Cảnh tính ra cũng phải mất đi nửa cái mạng, có thể là đi tìm Mãn Thu Hiệp trị thương."
Túc Tàm Thanh nỉ non nói "Mãn Thu Hiệp......"
Đệ nhất y tu của tam giới-Mãn Thu Hiệp, vậy là đến Vô Tẫn Đạo.
Bảy ngày sau, Vô Tẫn Đạo là nơi diễn ra Ngự Thú đại điển.
Tiếng liệt hỏa thiêu đốt bên tai, Tương Trọng Kính đứng bên cạnh một thạch quan thật lớn, nhìn hắc y thiếu niên nằm trong thạch quan ôm một bộ hồng y khóc đến tê tâm liệt phế.
Một bên có người dùng sức lôi Tương Trọng Kính đi, lớn tiếng nói "Trọng Kính! Bắt được U Hỏa rồi, đi mau!"
Tương Trọng Kính mơ màng xoay người, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ không biết là ai đang ôm hai luồng U Hỏa không ngừng giãy giụa, tóm lấy tay y chạy trốn.
Hắc y thiếu niên đang ôm hồng y đột nhiên ngừng khóc, tại chỗ hóa thành long thân thật lớn, rít gào một tiếng, thanh âm lạnh lùng không thể che giấu được sự tuyệt vọng.
"Ta muốn các ngươi đều phải chôn theo y!"
Tiếp theo đó là hình ảnh liệt hỏa thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiếu vang lên bên người, Tương Trọng Kính ngẩn ngơ hồi lâu, lại lần nữa mở mắt, y thấy mình đang đứng đối diện với vô số tu sĩ, trên mặt bọn họ đều là sự chán ghét.
Tương Trọng Kính lướt nhìn, tầm mắt dừng trên hai người bằng hữu thân quen, theo bản năng duỗi tay về phía bọn họ.
Chỉ là ở nơi y không nhìn thấy, trên khuôn mặt trắng như tuyết của mình, lúc này có long văn hình xà thong thả bò lên, cuối cùng dừng ở giữa hàng lông mày của y, cuộn tròn bất động.
Có người kinh hô "Đó là sinh tử khế với yêu thú!"
Bên tai Tương Trọng Kính chỉ nghe được tiếng ù ù, y thật sự không biết sinh tử khế phải kết ấn thế nào, càng không biết vì cái gì bọn họ lại nhìn mình với ánh mắt thống hận như vậy.
Y muốn giải thích, nhưng thân thể cứng đời tại chỗ, không thể nhúc nhích, ngay cả giọng nói cũng không thể phát ra.
Cuối cùng, trong một tia ánh sáng, tay trái y đau nhức, thạch quan chậm rãi khép lại, hoàn toàn cản lại ánh sáng kia.
Tương Trọng Kính bỗng chốc mở mắt, thở gấp mấy hơi, rốt cuộc nhịn không được che miệng lại, phun ra một búng máu.
Giữa khe hở của ngón tay đều là máu tươi sền sệt, Tương Trọng Kính nhíu mày, mở năm ngón tay ra muốn U Hỏa thiêu đi vết máu, chỉ là đợi mãi vẫn chưa thấy dấu vết của U Hỏa.
Tương Trọng Kính ngẩn người, một hồi lâu mới nhớ ra sự tình trước khi hôn mê.
Y giống như......!Bị ngốc long Cố Tam Canh kia đẩy xuống từ linh thụ.
Tương Trọng Kính "......"
Tương Trọng Kính đột nhiên ngồi dậy, đang muốn tìm Cố Tòng Nhứ tính sổ, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, chính mình vậy mà lại bình an rơi xuống đất.
U Hỏa hóa thành hai viên hoa tai, an tĩnh treo trên tai y, xung quanh là một mảnh tối tăm, không biết bản thân đang ở phương nào, khiến Tương Trọng Kính mơ hồ cho rằng y còn ở trong Tam Độc Bí Cảnh.
Chỉ là rất nhanh, chân trời cách đó không xa dường như nổi lên sắc màu mà Tương Trọng Kính không nhận ra, giống như thuốc nhuộm trộn lẫn vào nhau, dần dần trở nên rực rỡ diệu kỳ.
Ngực Tương Trọng Kính nhảy dựng lên, một cảm giác xưa nay chưa từng có nảy nở trong lòng, khiến đầu quả tim của y có chút không thể khống chế mà phát run.
Một ý niệm không thể tin tưởng hiện lên trong đầu, y không dám chớp đôi mắt mà nhìn màn trời ở phương xa.
Một lát sau, ban mai chậm rãi dâng lên, ánh nắng ấm áp trong phút chốc dừng lại trên mặt Tương Trọng Kính.
Đã quá nhiều năm y chưa thấy qua ánh sáng mãnh liệt như vậy, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt có chút bị lóa, từng giọt ào ạt rơi xuống, hốc mắt bỗng phát đau, nhưng Tương Trọng Kính lại không sợ bị chói mắt, e sợ nếu bản thân nhắm mắt sẽ lần nữa trở lại bóng tối