Tương Trọng Kính giơ tay vốc một nhúm bùn lên, nhíu mày nghiên cứu thứ kỳ lạ này là gì.
Hắn phát hiện Cố Tòng Nhứ vào trong Thức hải của mình cũng không để ý, thuận miệng nói: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ không nói gì.
Tương Trọng Kính cảm thấy kì lạ, nghi ngờ ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tòng Nhứ đột nhiên không báo trước nhào tới chỗ hắn, ôm cổ đè ngã hắn xuống đất.
Hai người trực tiếp ngã bên cạnh vũng bùn, tóc dài của Tương Trọng Kính đều dính đầy bùn đất.
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn, chẳng hiểu tại sao Cố Tòng Nhứ lại đè hắn ra đất, thụ đồng hơi giãn ra, ngay cả một bên mắt cũng lóe lên hồng quang nhìn như muốn ma hóa.
Thụ đồng của Cố Tòng Nhứ co rụt thành cây kim, hưng phấn nhìn chằm chằm người dưới thân, vảy rồng đen nhánh dần dần hiện ra lan tràn đến trên khuôn mặt tuấn mỹ, y cúi đầu ở khoảng cách gần nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Tương Trọng Kính, cười nhẹ nói: “Tương Trọng Kính, chủ nhân.”
Tương Trọng Kính: “…”
Nửa người của Tương Trọng Kính vùi trong bùn, lại còn bị Cố Tòng Nhứ đè cứng ngắc bên trên nên theo bản năng tránh né, hắn nhíu mày muốn đẩy Cố Tòng Nhứ ra, nhưng tay vừa mới cử động thì liền bị Cố Tòng Nhứ nắm chặt cổ tay đè xuống đất.
Bộp một tiếng, cổ tay của Tương Trọng Kính bị cưỡng ép đè bên tai làm hai giọt bùn bắn lên rơi vào mặt hắn.
Tương Trọng Kính hoàn toàn nổi giận, trừng y nói: “Cố Tòng Nhứ, ngươi nổi điên gì thế?!”
Trong ấn tượng của Cố Tòng Nhứ, chủ nhân của y cho đến nay đều cao cao tại thượng không nhuốm bụi trần, cho dù là chuyển thế thành Tương Trọng Kính thì sự kiêu ngạo vẫn không hề phai mờ.
Cố Tòng Nhứ bị ánh sáng rực rỡ muốn mù mắt của đèn hoa văn rồng làm cho tâm thần bấn loạn, mãi đến khi tỉnh táo lại thì thấy Tương Trọng Kính tựa như trăng sáng trên trời đang bị y đè nặng dưới thân, cả người dính đầy bùn đất thê thảm chịu không nổi.
Cố Tòng Nhứ vô tri vô giác giống như bị thứ gì đó thao túng, khi nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận của Tương Trọng Kính, y không những không thấy sợ, ngược lại càng thấy hưng phấn, con ngươi dần dần biến thành màu đỏ, giống hệt như bị chuốc thuốc kích thích.
Y cúi người, lẩm bẩm trong miệng: “Chủ nhân, ta cũng thích ngươi.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính còn chưa phun lửa giận thì đã bị câu nói này dập tắt ngúm, hắn sửng sốt hồi lâu mới nhận ra Cố Tòng Nhứ đang nói gì, khuôn mặt từ từ trở nên nóng bừng, ngay cả đỉnh đầu cũng sắp bốc khói.
Hắn chưa từ bỏ ý định cựa quậy cổ tay, dù thấy không thể tránh thoát nhưng cũng chẳng nhớ dùng linh lực đánh bay rồng ra, chỉ có thể mất tự nhiên quay đầu sang một bên.
Hắn không dám đối diện với tầm mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của ác long, ngập ngừng nói: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó?”
Mưa vẫn rơi không ngớt, Tương Trọng Kính bị đè dưới thân, phần lớn đều bị Cố Tòng Nhứ che lại, chỉ có thể loáng thoáng nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên lưng Cố Tòng Nhứ.
“Đèn!”
Mắt rồng của Cố Tòng Nhứ sáng rực đáng sợ chẳng khác gì mắt quỷ, nhưng trên mặt y lại tỏ ra vui vẻ như một đứa trẻ, y ghì chặt cổ tay Tương Trọng Kính, gần như vùi hơn phân nửa cánh tay của hắn vào bùn.
Tương Trọng Kính kinh ngạc: “Đèn gì cơ?”
Cố Tòng Nhứ say mê bật cười: “Trong Thức hải, đèn của ta, sáng.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, lập tức chui vào Thức hải xem thử, đúng như dự đoán phát hiện mấy cốc đèn hoa văn rồng đang tỏa sáng chói mắt, thậm chí cả biển đèn bên cạnh tụ lại cũng không sánh bằng.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính mờ mịt mở mắt, lúc này mới biết tại sao Cố Tòng Nhứ lại kì lạ như vậy.
Tương Trọng Kính đã biết được tình cảm của mình dành cho Cố Tòng Nhứ, lần này mấy cốc đèn hoa văn rồng sáng như vậy tức là đại biểu cho tâm ý của hắn, Tương Trọng Kính sau khi biết được chuyện này liền xấu hổ muốn độn thổ.
Tương Trọng Kính phát hiện tình cảm của mình tùy tiện mở rộng hoan nghênh Cố Tòng Nhứ nhìn, hận không thể há miệng nuốt sạch mấy cái đèn hoa văn rồng kia vào bụng.
Sáng vậy để chi?!
Sợ người khác không thấy được hay gì!
Mấy cốc đèn hoa văn rồng hoàn toàn làm bại lộ tâm tình của hắn không còn một mống, dường như khiến Tương Trọng Kính sinh ra ảo giác bản thân đang trần trụi đứng trước mặt Cố Tòng Nhứ.
Hoàn toàn bị xem thấu.
Cho dù hắn muốn che giấu cũng không có cách nào, huống chi Tương Trọng Kính vốn không có ý định che giấu, hắn tính là sau khi giải quyết chuyện Tố Nhất xong thì sẽ cùng với Cố Tòng Nhứ hợp tịch.
Hắn là yêu Cố Tòng Nhứ, nhưng không hề muốn phơi bày toàn bộ tình cảm của mình trước mặt Cố Tòng Nhứ.
Tương Trọng Kính hít sâu một hơi, bị mùi bùn dưới đất làm khó chịu mà bực bội ho khan, hắn nhanh chóng ổn định lại tâm tư, sau đó vì muốn che giấu tâm tình nên hạ cấm chế trong Thức hải để không cho Cố Tòng Nhứ tùy tiện đi vào, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Cố Tòng Nhứ còn đang chăm chú nhìn vành tai đỏ chót của Tương Trọng Kính, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cúi người há miệng cắn lấy vành tai mềm mại, còn dùng răng nanh cắn nhẹ.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính vừa ổn định lại ưu tư chớp mắt liền như núi đổ ầm ầm sập xuống, hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên, mới cử động hông thì liền bị Cố Tòng Nhứ đè lại.
Tương Trọng Kính hoàn toàn không nhịn được, năm ngón tay nhẹ nhàng khép lại định gọi Quỳnh Nhập Nhất ra.
Muốn đánh cho con rồng đầu đầy tinh trùng này một trận tơi bời, nhưng ngón tay của hắn vừa cử động thì Cố Tòng Nhứ đã thuận thế đan xen năm ngón tay vào, mười ngón tay giao nhau kín kẽ không chừa chút chỗ trống nào cho chuôi kiếm lọt vào.
Tương Trọng Kính: ? ? ?
Tương Trọng Kính tức giận nói: “Cố, Tòng, Nhứ—”
Răng nanh của Cố Tòng Nhứ đã cắn tới cổ của Tương Trọng Kính, giống như là đang để lại dấu ấn của riêng mình mà cắn một cái tạo thành dấu răng đỏ tươi, y liếm miệng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt giận dữ của Tương Trọng Kính với ánh mắt gần như là si mê.
“Chủ nhân.” Cố Tòng Nhứ không biết mình đang nói gì, chỉ biết nghe theo bản tâm và dục vọng mở miệng nói: “Thích chủ nhân, muốn vấy bẩn chủ nhân từ trong ra ngoài.”
Tương Trọng Kính không thể tin nổi trợn tròn mắt nhìn y, suýt chút nữa cho là thính giác của mình có vấn đề.
Thẳng thắn không kiêng dè như vậy luôn?
Ác long này… Đừng nói là lại phát tác kỳ giao hoan?
Chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.
Ngày thường Cố Tòng Nhứ sẽ không ăn nói suồng sã như vậy, huống chi là nói ra mấy câu hư hỏng như ‘vấy bẩn từ trong ra ngoài’ các kiểu.
Không ai biết dáng vẻ trong kỳ giao hoan của ác long là như thế nào, ngay cả Mãn Thu Hiệp cũng chỉ biết đại khái, kết hợp với những biểu hiện cử chỉ của Cố Tòng Nhứ trong kỳ giao hoan lần trước thì chỉ có thể đưa ra kết luận ‘Vào kỳ giao hoan chân long rất thích cắn người’.
“Chắc chắn hắn đã xem ngươi là phối ngẫu, nếu không phải là người khiến hắn động lòng, dù có bị nghẹn chết cũng sẽ cố dằn ép xung động xuống.”
Lời nói của Mãn Thu Hiệp văng vẳng bên tai, Tương Trọng Kính ngơ ngác nhìn hai con mắt đỏ rực trước mặt, trong con ngươi tràn ngập tình dục khó có thể kiềm nén, hắn nhìn hồi đến nỗi ngẩn người.
Cố dằn ép xung động?
Chẳng lẽ lúc trước Cố Tòng Nhứ cắn gáy hắn, hận không thể dính trên người hắn cả ngày tất cả đều là đang cố dằn ép xung động sao?
Bởi vì y không biết Tương Trọng Kính có phải là thật lòng hay không, thế nên đến tận bây giờ sau khi biết được Tương Trọng Kính cũng thật lòng yêu y, do đó không thèm nhẫn nhịn nữa mà bộc phát luôn?
Tương Trọng Kính phảng phất như qua đời tại chỗ, chuyện này rốt cuộc là sao đây?!
Cho dù Tương Trọng Kính có thích ác long đi nữa thì cũng không hề muốn nằm dưới trời mưa đầy bùn sìn ban ngày tuyên dâm!
Hắn còn cần mặt mũi!
Xung động bị đè nén quá lâu của Cố Tòng Nhứ giờ đây bị bộc phát hết ra, ngay cả bản thân y cũng không kiểm soát được, thần trí trở nên mơ màng chỉ biết làm theo bản năng, Tương Trọng Kính thấy y cắn cổ mình xong kế tiếp sẽ lột đồ ra, hắn lập tức giãy giụa đặt tay lên ngực Cố Tòng Nhứ muốn đẩy người ra.
Ai ngờ Cố Tòng Nhứ không làm việc theo lẽ thường, thấy Tương Trọng Kính vùng vẫy thì hơi sững sờ, bèn cầm lấy bàn tay của Tương Trọng Kính đang đẩy ngực mình nâng lên đặt bên môi, sau đó dùng răng nanh cắn nhẹ vào đầu ngón tay.
Cắn một lần lại một lần.
Tương Trọng Kính: “…”
Trên mặt Cố Tòng Nhứ hiện lên cảm xúc hận không thể ở ngay tại đây đè hắn ra làm, nhưng hành động lại vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ dám cắn nhẹ lên đầu ngón tay hắn, đôi ma đồng đỏ tươi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tương Trọng Kính như thể đang quan sát phản ứng của hắn.
Tương Trọng Kính nhíu mày, Cố Tòng Nhứ thấy vậy còn tưởng mình cắn đau hắn nên vội vàng lè lưỡi ra liếm, giống như là đang trấn an.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính thấy bộ dáng kinh sợ chuyện bé xé ra to của Cố Tòng Nhứ, không hiểu tại sao đột nhiên có xúc động muốn bật cười.
Hắn biết, nếu Cố Tòng Nhứ thật sự ma hóa hoặc là bị kỳ giao hoan cướp mất thần trí, y vẫn sẽ không tổn thương hắn.
Tương Trọng Kính lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, càng nhìn càng thấy thích Cố Tòng Nhứ, thử duỗi tay tới muốn sờ mặt y.
Cố Tòng Nhứ quan sát từng hành động cử chỉ của hắn, thấy hắn không có ý định giãy giụa trốn tránh nữa nên ngoan ngoãn không ngăn lại, chờ Tương Trọng Kính sờ mặt mình— Có lẽ là vì sợ vảy rồng đâm hắn bị thương, ác long nhanh chóng cho vảy rồng trên mặt biến mất hết.
Tương Trọng Kính càng nhìn càng buồn cười, khóe môi vô thức cong lên, sau đó bàn tay của hắn… túm lấy sừng rồng trên trán Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ run lên.
Tương Trọng Kính không biết sừng có ý nghĩa như thế nào với chân long, vừa túm sừng vừa nghiến răng nói: “Cố Canh Ba, ngươi đúng là có tiền đồ, ỷ vào ta không tức giận với ngươi nên ngươi không chịu đứng lên phải không? Ngươi muốn vấy bẩn ai? Hửm? Mau nói.”
Hắn trút giận xong, khi đối diện với ánh mắt trở nên u ám của Cố Tòng Nhứ thì ngón tay lập tức cứng lại, trong trái tim bỗng trỗi dậy cơn sợ hãi tay không tấc sắt lọt nhầm vào sào huyệt của dã thú.
Tương Trọng Kính sợ hãi rụt tay về, chống tay đẩy ngực của Cố Tòng Nhứ ra, nghiêng đầu bực bội ho khan nói: “Được rồi, chúng ta đi tìm Tố Nhất rồi nói chuyện sau, mới nãy chỗ bùn đất kia khá là kì lạ, ta nhìn thấy giống tro cốt… Ưm!”
Cố Tòng Nhứ im lặng ôm eo đỡ hắn ngồi dậy, sau đó để cả hai quỳ trên đất bùn rồi ôm chặt người vào lòng.
Vì ôm quá chặt nên Tương Trọng Kính phải ngửa cổ lên, cằm tựa vào hõm cổ của Cố Tòng Nhứ, trong cơn hoảng hốt nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Cố Tòng Nhứ trong tiếng mưa rơi không ngớt, cùng với cảm xúc kì dị trên eo.
Tương Trọng Kính đần mặt trợn mắt hồi lâu, rốt cuộc cũng phát hiện thứ đang cạ bên hông hắn là cái gì, hắn sợ đến nỗi lông tóc toàn thân dựng đứng hết lên, lúc này mới dùng hết sức giống như con thỏ nhảy văng ra khỏi vòng tay của Cố Tòng Nhứ, trong tình thế cấp bách gọi luôn cả Quỳnh Nhập Nhất ra
“Đừng đừng đừng đừng cử động—” Mặt của Tương Trọng Kính đỏ bừng, vừa chống tay lùi ra sau vừa nói với y.
Mặc dù đã gọi Quỳnh Nhập Nhất ra nhưng lại không dám chỉa mũi kiếm về phía Cố Tòng Nhứ, chỉ có thể cắm mũi kiếm xuống trước mặt, giống như vạch ra ranh giới báo động không cho Cố Tòng Nhứ xâm phạm qua.
Hắn ngoài mạnh trong yếu nói: “Nếu còn cử động ta sẽ…”
Còn chưa nói hết, linh kiếm cắm xuống đất giống như chạm phải cơ quan nào đó, một tiếng ‘kèn kẹt’ vang lên, Tương Trọng Kính cảm thấy bên dưới đột nhiên truyền tới tiếng động kì lạ, sau đó mảnh đất dưới thân đột nhiên biến mất.
Tương Trọng Kính ngơ ngác: “Ủa?”
Một giây sau, cả người hắn rơi thẳng qua cửa đá mới mở xuống bên dưới, trong chớp mắt biến mất ở lối vào.
Con ngươi của Cố Tòng Nhứ lập tức co lại, hóa thành rồng lao xuống theo với tốc độ nhanh nhất, dùng đuôi rồng quấn lấy eo Tương Trọng Kính trước khi hắn té dập mặt xuống thềm đá, tránh thoát nguy hiểm.
Tương Trọng Kính bất ngờ rơi xuống địa cung không biết tên nhưng cũng không cảm thấy sợ, ngược lại còn cảm ơn vì sự cố ngoài ý muốn này đã giúp hắn thoát khỏi tình huống lúng túng với Cố Tòng Nhứ.
Hắn khẽ nhíu mày, u hỏa bay ra khỏi bông tai phừng to lên thắp sáng khung cảnh xung quanh.
Cố Tòng Nhứ sợ gặp phải nguy hiểm, sau khi đặt Tương Trọng Kính xuống liền cuộn tròn thân rồng bảo hộ hắn ở trung tâm, cảnh giác xung quanh từng phút từng giây.
Tương Trọng Kính vịn thân rồng đứng dậy, đưa mắt nhìn mặt tường lăn tăn gợn sóng như dòng sông trước mặt.
Thụ đồng của Cố Tòng Nhứ uy nghiêm đáng sợ, ôn nhuận cúi đầu xuống há miệng phun ra tiếng người: “Đây là cái gì?”
Tương Trọng Kính mờ mịt duỗi tay về phía bức tường tựa như dòng sông trước mắt, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Đây là… Địa mạch.”
Thụ đồng của Cố Tòng Nhứ khẽ co lại.
Tương Trọng Kính hoài niệm nhìn dòng địa mạch chảy róc rách trước mặt, cũng không ngắm lâu liền nói: “Chắc chắn lối vào địa cung đã bị Tố Nhất phá vỡ, nếu tìm được Nguy Huyền ở lối vào thì những người mất tích chắn hẳn cũng sẽ ở đây, mau đi tìm.”
Cố Tòng Nhứ không quan tâm chuyện sống chết của người khác, nhưng Tương Trọng Kính lại không phải là người xem nhân mạng như cỏ rác, cho dù ác long không tình