(尘埃落定: thành ngữ, nghĩa là toàn bộ bụi bặm đều lắng xuống, ví von mọi chuyện đã kết thúc.)
Dưới Linh thụ, Khúc Nguy Huyền đã men theo trí nhớ trong Thức hải vụng về mở ra phong ấn vào địa cung.
Ánh sáng chiếu rọi vào, sói tuyết hếch mũi ngửi ngửi rồi nhanh chóng gừ một tiếng lao xuống.
Mãn Thu Hiệp giơ ngón tay thắp lên một ngọn lửa rồi ném xuống dưới, chiếu sáng toàn bộ bậc thang.
Khúc Nguy Huyền thấy ngọn lửa kia liền vô thức run rẩy, còn lùi về sau vài bước.
Mãn Thu Hiệp thấy trong mắt hắn tràn ngập sợ hãi, hơi nhíu mày quay đầu nói với Tống Hữu Thu: “Ngươi không cần phải đi xuống.”
Tống Hữu Thu thắc mắc: “Ủa? Tại sao?”
Mãn Thu Hiệp thản nhiên nói: “Tiền.”
Tống Hữu Thu lập tức vỗ ngực: “Được, ta ngồi ở đây đợi đại nhân quay về.”
Mãn Thu Hiệp lườm hắn, sau đó đi theo sói tuyết xuống dưới.
Tống Hữu Thu thật sự đứng đợi ngoài cửa địa cung, thấy Khúc Nguy Huyền đứng ở một bên ngẩn người bèn cười với hắn một tiếng, nói: “Chỉ là tìm một cậu bé thôi, Tông chủ không cần phải vội vã xuống dưới, ngươi muốn trở về nghỉ ngơi một lát không?”
Khúc Nguy Huyền ngẩn người hồi lâu mới nhận ra Tống Hữu Thu đang nói chuyện với mình, hắn khẽ gật đầu rồi vén áo bào ngồi trên đất, rồi nhắm mắt chìm vào trong Thức hải.
Hắn không biết mình nên làm gì, đành phải chăm chú nhìn giọt lệ kia.
Không tới chốc lát, dưới đất truyền tới cơn chấn động, Tống Hữu Thu lảo đảo ngồi bệt xuống đất, kinh ngạc thò đầu vào cửa địa cung để thăm dò, bên dưới lấp lóe ánh sáng mơ hồ cùng với luồng hơi thở khiến người ta hô hấp không thông— Dường như là ma khí.
Tống Hữu Thu đánh liều gọi vọng vào bên trong địa cung: “Mãn đại nhân?! Đại nhân!”
Một hồi lâu sau, Mãn Thu Hiệp không nhịn được nói vọng lại: “Gọi hồn hay gì, đang bận.”
Tống Hữu Thu nghe thấy hắn đáp lại mới yên tâm ngồi xuống đợi tiếp.
Mãn Thu Hiệp đúng là rất bận rộn, địa cung này chính là nơi mà Tương Trọng Kính và Tam Độc từng đánh một trận với nhau, bên dưới toàn là rễ cây to lớn đứt đoạn nằm rải rác xung quanh, trông cực kỳ hỗn loạn, thậm chí còn không có một chỗ đặt chân đàng hoàng.
Sói tuyết đi xung quanh đánh hơi, rõ ràng đã ngửi thấy hơi thở kia nhưng mãi mà không thể nào tìm được vị trí chính xác.
Sói tuyết quýnh đít muốn gào khóc, cái đuôi vẫy vẫy đi lòng vòng một chỗ hết đào lại bới, hận không thể gặm ra một con đường tìm ra Dịch Quận Đình.
Mãn Thu Hiệp đứng khoanh tay nhìn, mặt đầy vẻ chê bai bước qua rễ cây đi tới bên cạnh sói tuyết, nói: “Dịch Quận Đình ở chỗ này?”
Sói tuyết gật đầu.
Mãn Thu Hiệp dùng mũi chân dẫm trên đất: “Đặc, bên dưới không có khoảng trống, ngươi có chắc là không ngửi sai?”
Sói tuyết nhe răng với hắn, nó đánh hơi hai lần rồi, chắc chắn không sai!
Mãn Thu Hiệp ‘Ừm’ một tiếng, trên mặt đất toàn là rễ cây chằng chịt quấn lộn xộn vào với nhau, không biết lan tràn đến nơi nào, nếu dưới chỗ lòng đất này thật sự không có người mà là toàn rễ cây, chắc có lẽ Dịch Quận Đình đang ở chỗ của những rễ cây khác.
Mãn Thu Hiệp nghĩ tới đây cảm thấy hơi đau đầu, khắp nơi toàn là rễ cây, muốn xác định vị trí chính xác chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Hắn nghĩ một lát rồi nói với sói tuyết: “Men theo rễ cây này đánh hơi tiếp đi.”
Sói tuyết hóa đá tại chỗ, thật lâu sau mới ngửa đầu tru lên một tiếng ‘thúi’ đầy nghẹn ngào.
Không biết rễ cây này đã mục rữa bao nhiêu năm mà mùi gỗ mục nát và mùi bùn đất hòa quyện lại bao phủ trên rễ cây, với lại mũi của sói tuyết còn rất nhạy, có thể đánh hơi được chút mùi Dịch Quận Đình đã là cực hạn.
Mãn Thu Hiệp không có lòng thương xót kẻ yếu như Tương Trọng Kính, hắn cười lạnh nói: “Thúi cũng phải ngửi, không ngửi sẽ phá hư chuyện của Trọng Kính, đến lúc đó xem ai sẽ bị ăn đòn.”
Sói tuyết: “…”
Trong mắt sói tuyết toàn là sợ hãi, mãi một lúc lâu sau mới nghẹn ngào ẳng một tiếng, tiếp tục cúi đầu đi đánh hơi.
Chỉ là cái mùi này quá thúi, sói tuyết vừa đánh hơi vừa phát ra tiếng huệ huệ, trông cực kỳ tội nghiệp.
Mãn Thu Hiệp ngồi trên một rễ cây sạch sẽ nhìn nó làm việc, không hề cảm thấy mình đang ngược đãi linh thú.
Ngay lúc này, dường như có thứ gì đó nhìn không đành lòng mà khẽ giật giật tay áo của Mãn Thu Hiệp.
Mãn Thu Hiệp hơi sửng sốt, không ngờ mà bản thân hắn lại không phát hiện ra có thứ lặng lẽ tiến lại gần, lập tức trong tay áo bắn ra thuốc độc.
Tiếng xèo xèo ăn mòn trên rễ cây và mặt đất vang lên, Mãn Thu Hiệp rút tay về nhíu mày nhìn thứ gì đã kéo tay áo của mình, không ngờ lại phát hiện ra đó là một dây leo màu máu trong suốt.
Dây leo tránh thoát khỏi thuốc độc của Mãn Thu Hiệp, đứng giữa không trung tỏ vẻ vô tội.
Mãn Thu Hiệp ngạc nhiên nhìn dây leo kia: “Huyết đằng?”
Sợi dây leo này là vào ngàn năm trước được uống máu của Tương Trọng Kính, ngàn năm sau lại được uống no máu, nó dường như có thần trí mà quơ qua quơ lại rồi chỉ về phía rễ cây chằng chịt trước mặt, ý bảo nó có thể dẫn hắn đi tìm người.
Mãn Thu Hiệp không quan tâm nó quơ quơ là muốn ám chỉ điều gì, hắn mở to hai con mắt sáng rực như đèn pha: “Huyết đằng ngàn năm?! Thuốc dẫn thượng đẳng, lần này trúng mánh rồi!”
Dây leo: ? ? ?
Dây leo dường như hoảng sợ mà căng cứng thân thể, không dám tin bạn của chủ nhân thế mà lại muốn bắt nó làm thuốc dẫn.
Mãn Thu Hiệp lấy ra một con dao nhỏ, trông như thể muốn đi tới khoét một miếng trên người nó.
Dây leo: ….
Dây leo lập tức quay đầu chạy như bay.
Mãn Thu Hiệp cũng nhanh không kém, lập tức đạp rễ cây lao theo.
Cảnh tượng dưới địa cung cực kỳ náo nhiệt, sói tuyết vừa huệ huệ vừa đánh hơi tìm người, Mãn Thu Hiệp mài dao xoèn xoẹt dí theo dây leo, dây leo bò luồn lách quá các rễ cây dưới đất hối hả chạy trốn, cuối cùng chạy tới phía dưới cùng của Linh thụ.
Địa mạch và địa cung vốn thông nhau, Mãn Thu Hiệp nhíu mày nhìn rễ cây to lớn trước mặt, nói: “Đây là gốc rễ của ngươi?”
Dây leo không dám nhìn hắn, như một làn khói chạy vào một cánh cửa ngầm.
Mãn Thu Hiệp huýt sáo, sói tuyết lập tức bay tới, bắt đầu tông mạnh vào cửa ngầm theo lệnh của hắn, cố gắng tông bể cánh cửa được làm thành từ rễ cây chằng chịt kia.
Sói tuyết tông bể cửa xong phải liểng xiểng một hồi, nửa ngày sau mới tỉnh hồn lại.
Mãn Thu Hiệp đã tiến vào bên trong cửa ngầm, không biết hắn đã thấy gì mà đột nhiên nhô đầu ra lạnh lùng nói: “Mau đi lên tìm Tống Hữu Thu!”
Sói tuyết: “Ẳng?”
Mãn Thu Hiệp nói: “Ở bên trong Linh thụ! Dịch Quận Đình đang bị tam độc đưa lên trên!”
Sói tuyết nghe không hiểu nhưng vẫn nhấc chân chạy lên tìm Tống Hữu Thu.
Mãn Thu Hiệp không kịp đợi người xuống, hắn đi vào bên trong thân cây ngửa đầu nhìn Dịch Quận Đình đang bị sương đen dày đặc từ từ đưa lên trên, khẽ nghiến răng quay đầu duỗi tay về phía dây leo bên cạnh.
“Qua đây, đưa ta lên trên, ta sẽ không xẻo ngươi.”
Dây leo sợ sệt ló cái đầu nhọn ra, thấy Mãn Thu Hiệp đã cất con dao thì mới yên tâm bò tới để hắn đứng lên người mình, sau đó từ từ nâng lên cao.
Cùng lúc đó trong bí cảnh tam độc.
Tương Trọng Kính đứng như trời trồng một lúc lâu, Tố Nhất thấy vậy mỉm cười nói: “Sao thế?”
Tương Trọng Kính khẽ ngập ngừng, đột nhiên bật cười nói: “Không có gì.”
Hắn vươn tay xoa đầu Cố Tòng Nhứ, sau đó kéo tay cậu đi tới ngồi xuống đối diện với Tố Nhất.
Cố Tòng Nhứ giống như hồi lúc mới phá trứng chui ra vậy, biến thành rồng con đen nhánh bò qua bò lại trên năm ngón tay của hắn như thể đang tuần tra địa bàn của mình, ngón tay của Tương Trọng Kính bị cậu ma sát mà ửng đỏ lên.
Tố Nhất rót cho hắn ly trà, rồi đặt tràng hạt lên bàn phát ra một tiếng vang nhẹ.
Tương Trọng Kính vuốt ve rồng con trong tay, đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.
Tố Nhất an tĩnh chăm chú nhìn hắn một hồi, dịu dàng cười nói: “Nơi này không tốt sao?”
Mặc dù câu hỏi này không đầu không đuôi nhưng Tương Trọng Kính lại nghe hiểu, hắn nâng ly trà lên rũ mi nhìn ảnh ngược của mình bên trong, nhàn nhạt nói: “Nơi này rất tốt.”
Tố Nhất tựa như nhìn thấu hắn, mỉm cười nói: “Nhưng ngươi vẫn phải đi.”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Tương Trọng Kính phì cười, chống cằm cong mắt mỉm cười nhìn hắn: “Hồi bé mỗi khi ngươi niệm những bài kinh Phật tối nghĩa khó hiểu, luôn kéo ta theo ngồi nghe ngươi niệm, ta còn mắng niệm kinh chẳng giúp ích được gì, đã thế còn tra tấn lỗ tai.”
Tố Nhất mỉm cười: “Lúc đó ngươi quá xốc nổi, kinh Phật có thể giúp ngươi tĩnh tâm.”
“Xem ra ngươi không gạt ta.” Tương Trọng Kính nói: “Bây giờ lòng tham của ta đã tĩnh, biết mình ở đâu, cũng biết đâu là hư vọng, đâu là sự thật.”
Tố Nhất cong tay búng nhẹ lên miệng ly ngọc, làm văng một giọt nước trà lên, sau đó ở trong không trung bỗng nhiên nổ tung biến ra vô số sương trắng rồi lâng lâng rơi xuống.
Sương trắng như tuyết, nhưng khi rơi vào lòng bàn tay Tương Trọng Kính, hắn mới phát hiện đó là bông liễu trắng.
Bông liễu chân thật sờ được cầm được.
Không còn là bông liễu hư ảo vừa đụng vào là vỡ tan như bong bóng trước kia, mà là bông liễu bay đầy trời mà hắn ngồi trên đầu tường ngắm nhìn ở ngàn năm trước.
Tố Nhất nâng khuôn mặt tựa như tranh vẽ lên nhìn hắn, mỉm cười nói: “Nếu biết, hãy về thôi.”
Tương Trọng Kính nhìn hắn, rồi lại cúi đầu nhìn rồng con đen nhánh đang cuộn mình vùi vào lòng bàn tay hắn ngủ say.
Khổng tước giương cánh bay lên, lông vũ hoa lệ lướt qua vườn thuốc, dược sư và đứa bé kia đang chụm đầu bàn tán xì xào điều gì đó, trong mắt họ đong đầy niềm hạnh phúc vui mừng thuần khiết, hoàn toàn chưa từng bị nhuốm chút khổ sở đau đớn nào.
Tất cả, đều là hư vọng.
Tương Trọng Kính nhẹ nhàng đứng lên, im lặng hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Được.”
Tố Nhất mỉm cười nhìn hắn, không ngăn cản cũng không thúc giục hắn.
Tương Trọng Kính biết rõ mình không thể ở lại trong ảo cảnh, hắn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, không nói gì nhắm hai mắt lại.
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng nâng lên bấm quyết, khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ xung quanh chậm rãi bị bóng tối nuốt chửng.
Trong khoảnh khắc Tương Trọng Kính bước ra ngoài, Tam Độc đã hóa thành một cái xúc tu bám chặt vào vai hắn, đang khàn khàn kêu gào bằng cái giọng không thể phân biệt già trẻ nam nữ.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn ở lại đó?!”
“Không phải tham lam là dục vọng mà các người đều có sao? Ngươi… Ngươi thật sự không muốn?!”
“Chỉ cần ngươi muốn, vậy thì nó sẽ không còn là ảo cảnh—”
“Tương Trọng Kính…”
“Tương Trọng Kính!!”
Tương Trọng Kính bỗng chốc mở mắt ra, không thèm để ý đến tiếng gào thét bên tai, hắn thuần phục nâng tay đặt lên má của Cố Tòng Nhứ, sau đó bình tĩnh ngậm lấy môi của y.
Cố Tòng Nhứ thấy hắn tỉnh lại liền mở miệng mắng: “Chỉ là một ảo cảnh nho nhỏ, sao ngươi lại ở trỏng lâu thế hả, ngươi có muốn ta ăn ngươi ngay tại đây…Ưm!”
Sau hai nhịp thở, mặt của ác long đỏ bừng như cà chua, nói cà lăm: “Vậy, vậy cũng được, về, về ăn ngươi.”
Tương Trọng Kính suýt chút nữa ngã vào lòng y cười nắc nẻ.
Trong thời gian này Tam Độc đã bị ác long đập cho ra bã, khiến nó không còn sức để duy trì hình dáng của Tố Nhất mà hóa thành luồng sương đen dày đặc bay tán loạn xung quanh, hòng tìm một kẽ hở chui xuống đào tẩu.
Toàn bộ bí cảnh đều bao phủ bởi trận pháp của Tương Trọng Kính, vì không dùng máu khởi động nên lâu lâu trận pháp tạm dừng hoạt động một lần, dù sao cũng phải tiếp tục truyền linh lực vào để nó hoạt động trở lại, thật sự rất phiền.
Tương Trọng Kính nhíu mày phất tay, Quỳnh Nhập Nhất bị cắm giữa mắt trận nãy giờ thoắt bay tới nằm gọn trong tay hắn, Tương Trọng Kính giơ cao linh kiếm, kiếm ý từ trên trời ùn ùn kéo đến ầm ầm rơi trên mắt đất, khiến toàn bộ bí cảnh lẫn Linh thụ nâng đỡ bên dưới thoáng chấn động.
Ở bên trong Linh thụ, Dịch Quận Đình đang nhắm mắt ngủ say bị luồng sương đen dày đặc nâng lên cao, Mãn Thu Hiệp đạp dây leo đuổi theo nửa đường rốt cuộc cũng bắt kịp.
Hắn nắm lấy cổ tay Dịch Quận Đình muốn kéo cậu xuống khỏi đám sương đen, nhưng vừa chạm tay vào thì đột nhiên đôi mắt phía sau lớp khăn che của hắn truyền đến cơn đau nhức, lập tức chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Trong chớp mắt, không chỉ đôi mắt của Mãn Thu Hiệp bị đau, ngay cả kinh mạch toàn thân giống như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, khiến tứ chi của hắn mất lực nhũn ra, lúc này ở trên không trung ngã xuống.
Dây leo lập tức hoảng hốt bay theo xuống cuốn lấy hông của Mãn Thu Hiệp.
Mãn Thu Hiệp khó khăn hít thở từng cơn, Thần hồn và kinh mạch đều đau nhức không thôi.
Những năm qua hắn học tập vô số kiến thức, nhanh chóng nhận ra sương đen dày đặc kia dường như có ảnh hưởng đến Thần hồn của mình, nói không chừng kiếp trước hắn là chết trong đám sương đen kia, cho nên kiếp sau mới bị mắc căn bệnh quái gở về mắt này.
(anh đoán đúng rồi đó :3)
Mãn Thu Hiệp nhẹ nhàng thở ra một hơi mang theo mùi tanh của máu, chật vật đứng vững trên dây leo, nhắm mắt lại nói bằng giọng khó nhọc: “Đưa ta đi lên.”
Dây leo hơi chần chừ nhưng vẫn làm hết bổn phận tiếp tục đưa hắn lên trên.
Trên người Dịch Quận Đình bị sương đen bao quanh chằng chịt, Tam Độc định giống như năm đó xâm chiếm Thức hải của Tố Nhất vậy, nó muốn tìm cho mình một cơ thể để kí sinh— Nhưng Dịch Quận Đình chưa bị mang vào bí cảnh tam độc, không chừng đây là chiêu cuối cùng mà Tam Độc để lại.
Mắt của Mãn Thu Hiệp không thấy đường, khi thả linh lực ra ngoài là lập tức bị tam độc ảnh hưởng khiến Thần hồn vô cùng đau nhức, cuối cùng không chỉ đôi mắt bị chảy máu, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu đau dữ dội, khiến hắn trực tiếp phun ra một búng máu, Mãn Thu Hiệp khép hờ đôi mắt đờ đẫn không tiêu cự, thò tay lục tìm linh dược trong tay áo rồi uống vào, cưỡng ép ổn