502Các kỵ sĩ dùng khiên làm một cái cáng cứu thương giản dị, đưa Ylang đến thị trấn Mộ Nhật, sắp xếp cho nàng.
Tuy thịt bò khô ngăn cú đánh của thủ lĩnh Liệt Ma hộ nàng, nhưng nàng vẫn bị tổn thương nhỏ. Lại cộng thêm sốt và suy yếu, nàng ngã bệnh.
Bác sĩ trên thị trấn lên đơn thuốc, bảo nàng phải nằm trên giường ít nhất ba ngày.
Tấm bia đá mới phát hiện cũng cần sao chép. Vì vậy đạo sư James quyết định kéo dài thời gian đi công tác, ở thêm bảy ngày.
Một vị kỵ sĩ tóc màu đay, ánh mắt dịu dàng đi vào phòng Ylang.
Anh ta chính là người phụ trách truyền tin về thủ đô.
Sau khi hành lễ kỵ sĩ, anh ta săn sóc hỏi Ylang xem có lời gì đặc biệt cần anh chuyển thay không.
Ylang nhờ anh không nhắc đến chuyện mình bị bệnh và thương với Nicole và lão Lynn. Thứ nhất là sợ cha mẹ lo lắng, thứ hai là sợ lộ chuyện mình chưa từng học kiếm thuật từ lão Lynn.
Kỵ sĩ mỉm cười, chăm chú nghe nàng nói chuyện, trịnh trọng gật đầu đồng ý.
“Tiểu thư Lynn hãy yên tâm, tôi biết rõ nên làm như thế nào.”
Ylang yên tâm ngủ một giấc.
Nàng ngủ rất sâu, nhất là đạo sư James nói: phí ăn ở của nàng mấy ngày tới do học viện bao; chỉ cần có nguyên liệu nấy ăn trên thị trấn, cho dù muốn ăn gì cũng có thể bảo lão Mary làm. Tin tức tốt này khiến giấc mơ của nàng toàn bò bít-tết, súp dê, bánh xốp to và cùng khoai tây nướng.
Hận không thể ở luôn trong mộng!
Cho đến khi nàng mơ thấy một đồng vàng lớn. Nó bay trước mắt nàng nhưng nàng không bắt được.
Nó khiến nàng tỉnh.
Vừa mở mắt, nàng thấy Gattos như pho tượng ánh kim đang đứng bên giường nàng.
Ylang bị dọa nhảy dựng.
“Tỉnh rồi à?” Sắc mặt Gattos không được tự nhiên, “Thân thể thế nào?”
“À, tốt hơn nhiều rồi.” Ylang lặng lẽ kéo chăn cao lên một chút, “Gattos điện hạ, anh làm gì ở đây?”
Gattos lúng túng mấp máy môi: “Muốn đợi cô tỉnh lại, nói một tiếng cảm ơn. Ylang Lynn, tôi vô cùng cảm ơn cô vì đã cứu mạng ta.”
“Không cần khách khí.” Ylang có chút ngượng ngùng, “Tôi cũng đâu làm cái gì.”
Đều là công lao của ác ma.
Gattos giật giật môi, muốn nói lại thôi.
Ylang kỳ quái nhìn qua anh ta: “Điện hạ có việc à?”
Anh ta tự giễu nhún vai, nói ra: “Lần sau nếu có bất mãn gì với tôi, xin cô hãy nói thẳng ra, đừng lại chơi tôi như vậy được không nào? Tôi dù sao cũng là một Thân Vương, ở bên ngoài cũng phải chừa chút mặt mũi.”
Chuyện nội tạng thi thể ụp xuống thật sự đã biến thành bóng ma cả đời.
Ylang: “…”
Nàng vô tội, nàng không rõ ác ma đã làm gì với Gattos đáng thương.
Ác ma khó chịu với Gattos ư? Sao hắn lại phải chơi anh ta?
Nàng cố gắng dùng đầu óc không thanh tỉnh lắm để nghĩ, bỗng bắt được linh cảm, nghĩ tới đáp án!
Không phải ác ma không cho người khác chạm vào tế phẩm của mình ư? Nhất định là vì Gattos và Vinár cãi nhau, chọc giận ác ma nên ác ma mới xử lý hắn.
Nàng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Về sau anh giữ khoảng cách một chút Vinár, đừng có lại như vậy…”
Do dự trong chốc lát, nàng không tìm ra từ thỏa đáng, đầu óc nghĩ ra mỗi câu: “… Liếc mắt đưa tình.”
Gattos chợt nhảy dựng, cằm suýt rơi xuống đất.
“Không, không phải…” Gattos khiếp sợ giải thích, “Tuy, tuy có vài quý tộc đúng là có chút háo sắc. Nhưng, nhưng tôi tuyệt đối không thích đàn ông, tôi thích cô cơ!”
Trong tình thế cấp bách, câu thổ lộ trắng trợn nảy ra.
Hai người ngây dại.
“Gattos điện hạ…” Ylang cẩn thận từng li từng tí, “Anh nói cái gì?”
Ác ma chơi anh ta như vậy, anh ta lại thích hắn? Đầu người này không có vấn đề gì chứ?
Gattos hít một hơi thật sâu, nói: “Ylang Lynn, tôi nói tôi thích cô! Tôi gia nhập đại quân người theo đuổi của cô, trở thành một thành viên trong đó.”
Ylang: “…”
“Nhưng,” Anh ta quyết định ăn ngay nói thật, “Vương thất sẽ không để tôi lấy một Vương Phi tóc đen, vì vậy tôi không thể cho cô danh phận. Ngoại trừ cái này, cái khác tôi đều có thể thỏa mãn cô.”
Ylang: “…”
“Hẳn Vinár đồng ý như vậy nhỉ?” Gattos ưỡn ngực, “Những thứ cậu ta có thể cho cô, tôi cũng có thể, chỉ nhiều không ít.”
Ylang thở dài: “Gattos, anh hiểu lầm, anh kỳ thật cũng không thích tôi. Tôi từ chối, sau này xin anh đừng lại nói loại lời này.”
“Đoán được.” Anh ta cũng không nhụt chí, cười cười, “Nhưng tôi sẽ không buông đâu. Bỏ qua cô gái ưu tú như vậy, nhất định sẽ hối hận cả đời. Tôi sẽ cạnh tranh đến cùng với Vinár!”
Ylang phiền não nhìn anh ta: “Tôi sẽ không thay đổi chủ ý. Nếu điện hạ rảnh rỗi, anh có thể giúp đạo sư James chép một tấm bia đá không? Như vậy thì mọi người chúng ta đều có thể nhanh chóng về nhà.”
“Như cô mong muốn, tiểu thư xinh đẹp.” Gattos đỡ lấy xương quai xanh, hành lễ quý tộc, sau đó phong độ nhẹ nhàng rời đi phòng của nàng.
Ylang nhìn qua cửa phòng đóng lại, thở dài một tiếng.
Đây lại là chuyện gì nữa!
Nhiệt độ chợt hạ xuống.
Ác ma chậm rãi ngưng thân thể trước giường.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng từ trên cao xuống, vẻ mặt vô cùng xấu.
“Ngươi thiếu đàn ông lắm ư?” Hắn hỏi.
Ylang khiếp sợ nhìn hắn: “Anh nói cái gì?”
“Ha,” Hắn bước đi thong thả, áo choáng màu đen phật qua trước giường một cách lạnh băng, vô tình như giọng của hắn, “Lần lượt trêu chọc. Tình yêu ư? Thật là khiến ta buồn nôn.”
“Không phải tôi từ chối rồi sao?” Ylang mở to hai mắt.
Hắn lườm: “Từ chối thì làm được cái gì, bọn chúng có buông không? Ta chỉ xem kết quả.”
Ylang bị cái tên không nói đạo lý này làm cho tức đến phát khóc: “Đây còn không phải là chuyện tốt anh làm à!”
Hắn nhíu mày: “Cái gì?”
Nàng phẫn nộ lên án: “Bọn họ đều do anh dẫn tới! Người bọn họ thích là anh! Chính anh chọc phiền toái, còn đổ lên đầu tôi sao?”
“Ha!” Hắn như nghe được trò đùa buồn cười nhất, “Ta là Thần. Ta sẽ trêu chọc loài người thấp kém chăng? Bọn họ dám nghĩ vậy với ta sao? Ta thấy ngươi cần ném đầu xuống sông mới tỉnh táo được.”
Ylang bị hắn làm tức cười.
Nàng phát hiện khả năng
tự ý thức của vị ác ma đại nhân này thật sự quá thừa.
Dù là lúc sử dụng thân thể của nàng, hắn cũng kiên định cho rằng mình là Thần, cũng cho rằng người khác nên coi hắn là Thần.
Nàng hít một hơi thật sâu: “Anh nói với bọn họ như vậy, còn liên tục cứu mạng bọn họ. Chẳng phải bọn họ bị anh hấp dẫn à?”
Hắn cười lạnh: “Ta nói cái gì, ta có lẽ chưa từng nói qua lời hay với loài người thấp kém, càng không cho bọn chúng thấy vẻ mặt tốt.”
Ylang cảm thấy cần phải xoá nạn mù chữ cho vị ác ma đại nhân không rõ đạo đời cũng không hiểu phong hoa tuyết nguyệt này.
Nàng nói bằng giọng chắc chắn: “Đàn ông không phải như vậy à? Anh càng lạnh nhạt với họ, họ càng để ý anh.”
“Vậy sao?” Ác ma nhăn đôi mày đẹp như bước ra từ tranh thuỷ mặc, nghi ngờ nhìn Ylang.
Thật ra Ylang cũng không hiểu nhiều. Chỉ có điều nàng thật lòng cho rằng: dáng vẻ lạnh lùng của ác ma khi dùng mặt nàng nói chuyện thật sự quá mê người.
“Đương nhiên!” Nàng chém đinh chặt sắt, “Quý tộc lớn như Vinár, Gattos nhận được sự quan tâm của bao người, bọn họ đâu có để tâm? Tôi cười, lễ phép với bọn họ sẽ không khiến họ chú ý! Ngược lại là anh, anh đối xứ đặc biệt với bọn họ như vậy, bọn họ đương nhiên cũng rất có hứng thú.”
Vẻ mặt ác ma như ăn phải ruồi.
Im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn ném một câu: “Ta sẽ không lại cứu bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không lại dẫn sự chú ý. Ngươi lập tức giải quyết hai người kia, ta không muốn nghe đến những lời buồn nôn như vậy nữa.”
“Vậy anh cũng đừng trêu hoa ghẹo nguyệt cho tôi nữa!” Ylang vô tình dùng lời lẽ tổn thương hắn, “Lén hẹn với người khác, đàm phán chuyện hiến tế, đó đều là trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Hắn: “…”
Hình như dù phản bác như thế nào thì đều làm nhục tôn nghiêm của Thần!
“Ha,” Hắn nặng nề thở hắt ra, tự nói sang chuyện khác, giọng ghét bỏ, “Ngươi cho rằng ta thích dùng thân thể gầy yếu này à. Đợi đến lúc giải trừ nguyền rủa, ngươi đừng bao giờ nghĩ tới chuyện lại nhìn thấy ta, vĩnh viễn.”
“Tôi càng không muốn!” Ylang mím môi.
Im lặng.
Ylang vô cùng không vui. Vốn còn muốn thỉnh giáo hắn chuyện tăng tinh thần lực, nhưng lúc này nàng không có tâm trạng để làm việc đó.
Hắn thoạt nhìn cũng rất không vui, mặt không biểu tình, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng thấp.
Nghẹn đến khi màn đêm buông xuống, hai người yên lặng trao đổi thân thể.
Hắn đứng lên, không nói tiếng nào, bắt đầu tập chống đẩy trên giường.
Ylang ngồi xổm trên mặt bàn, đưa mắt xoay về phía không có hắn.
“Anh cho rằng tra tấn thân thể của tôi, tôi sẽ chịu thua anh ư?” Nàng tức giận nghĩ, “Dù sao người khó chịu bây giờ cũng không phải tôi! Tự giày vò đi!”
Hắn sử dụng hết sức lực.
Hắn nằm trong chốc lát, xoay người, lại bắt đầu nằm ngửa ngồi dậy.
Hai người không thèm nhìn nhau, bầu không khí trong phòng lạnh lẽo. Có người gõ vang lên cửa gỗ.
“Chắc hẳn là lão Mary đến đưa bữa tối.” Ylang nhảy vào giỏ xách dưới cửa sổ gỗ.
Nàng thò ra con mắt, “nhân tiện” liếc ác ma cái.
Chỉ thấy người này hành mình đổ mồ hôi, nhìn qua như mới từ trong sông lên.
Hắn mặt lạnh, ướt đẫm đi tới cửa, mở cửa.
Ngoài ý muốn là người đứng ở ngoài cửa không phải lão Mary, đó là Vinár.
Vẻ mặt ác ma lập tức tối tăm.
“Tôi đến đưa bữa tối, nhân tiện thăm cô.” Vinár chậm rãi nâng đôi mắt xanh thẳm lên.
Cô bé này lại khiến Vinár đánh mất tất cả tự tin. Lúc trong mộ, ánh mắt khinh miệt của nàng như nhìn thấu cậu. Vinár có chút không biết phải đối mặt với nàng như nào. Nhưng lúc thấy lão Mary cầm cơm hộp đi tới, cậu lại kiên trì muốn làm việc đưa cơm.
Cô gái bí ẩn này thật sự khiến người say mê.
Vinár hít sâu một hơi, dũng cảm mà nhìn vào mắt đối phương.
Chỉ thấy cô gái tóc đen chăm chú cau mày, vẻ mặt giãy dụa như đang làm lựa chọn khó khăn gì.
Vinár vô thức ngừng hô hấp, thân thể khẩn trương căng chặt.
Bỗng, trên mặt “nàng” nở một nụ cười giả lớn, giả như đeo mặt nạ em bé cười của phương Đông.
“Cảm, cảm ơn!” “Nàng” giữ nụ cười giả đáng sợ này, nghiến răng nghiến lợi nói cảm ơn, sau đó cầm bữa tối, đóng sầm cửa lại.
Cục bông Ylang dưới cửa sổ: “…”
Nàng hoàn toàn không biết nên đánh giá màn trước mắt này như nào nữa.
Ác ma… định “không hấp dẫn đàn ông” như vậy từ nay về sau ư?
====================