Ylang cúi thấp đầu, đi sau xe ngựa.
Linh cảm loé lên trong đầu như khẽ vươn tay là có thể bắt lấy. Nhưng mỗi lần nàng bắt qua, nó đều như bóng trăng trong nước, tan thành một gợn sóng sáng.
“Gió…”
Nàng từng nhìn thấy tên thật của nguyên tố phong. Những phương trình rậm rạp chằng chịt kia dần vá thành một hình tròn trong đầu nàng.
“Biến dị…”
Nàng so sánh tên thật nguyên tố phong và nguyên tố phong biến dị trong đầu.
Thời gian dần qua, một quá trình thay đổi xuất hiện. Nguyên tố phong kéo duỗi ra, vặn vẹo, ngưng thành hai lưỡi dao sắc bén hai bên…
Nàng ngừng thở, trong đầu không ngừng lặp lại quá trình này.
Càng ngày càng quen tay, càng ngày càng quen tay.
Cho đến khi…
Ảo ảnh nguyên tố phong biến dị vừa mới tạo ra trong đầu nàng thu hồi ngọn gió theo suy nghĩ. Nó vặn vẹo biến hình, biến lại thành tên thật nguyên tố phong.
Tim Ylang đập mạnh trong lồng ngực.
Nàng không ngừng cố gắng, đưa ma trảo về phía tên thật nguyên tố thuỷ ngưng thực kia.
“Băng.”
So với nước hiền hòa, băng càng thêm lạnh lùng, sắc bén.
Rút phần tượng trưng cho mềm mại, ấm áp ra, tầng băng ở trên, nhiệt lượng chứa trong đó…
Ý niệm trong tên thật nguyên tố thuỷ bắt đầu biến hình. Hình cầu đường vòng cung nhanh chóng biến mất, hiện ra hoa văn lạnh như bông tuyết bên cạnh.
Thành công!
Ylang kích động không thôi, vừa lấy lại tinh thần, phát hiện một bóng mờ che phủ trên người mình.
Nàng chợt ngẩng đầu, trông thấy một thứ đen sì đứng thẳng trước mặt, như một u linh lớn màu đen.
Ylang bé nhỏ đang hoảng sợ cơ bản không kịp nghĩ. Trực giác chi phối nàng, dùng ý niệm trong hai cái tên thật, gió và băng vụn đổ ập xuống.
“Aaaa! Lưỡi dao gió vừa bị mình chuyển hóa thành gió bình thường!” Sự ảo não chợt lóe lên.
Mà người bọc vải đen từ đầu đến chân trước mặt hoàn toàn bị đánh cái không kịp chuẩn bị.
Hắn đang rụt rè kiêu ngạo chờ đợi Ylang kinh ngạc hoan hô, ai ngờ thứ đánh tới trước mặt là một cơn gió kẹp băng vụn.
Gió xốc áo choàng che mặt hắn, may mà khối băng bay lên, thay hắn ngăn ánh nắng.
Hắn: “…”
Khi áo choàng xốc lên, Ylang cũng thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Nàng hít một hơi dài, trong lòng vô cùng áy náy.
Trời ạ! Nàng vừa cạo tóc của ngài Louis, vừa hại ông chịu khổ dưới nắng.
Trời cao ở trên, trong lòng Ylang bé nhỏ lúc này thật sự chỉ nhớ kỹ Louis đáng thương. Nàng nhào tới ôm cổ hắn, ấn mặt hắn trên vai của nàng, sau đó vung áo choàng che khuất hắn.
Mùi hương thiếu nữ ập vào mặt hắn.
Việc băng vụn nện đến tiếp tục kéo dài suy nghĩ ban đầu của hắn.
“Cô ấy hưng phấn khó nhịn, nhào lên ôm ta. Băng? Băng là cái gì, đó nhất định là nước mắt kích động của nàng.” Hắn chậm rãi đảo mắt, mặc nàng ôm hắn về trên xe ngựa.
Ma Thần đại nhân chưa tỉnh hồn và Ylang đầy áy náy ngồi trên ghế nằm.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai biết nên nói gì để đánh vỡ cục diện bế tắc.
Ylang cẩn thận nhìn trộm hắn, thấy dưới hốc mắt bên trái hắn bị đập một khối máu đọng, mũi cũng hơi hơi sưng, bờ môi còn sứt chút.
Nàng không khỏi khô miệng, một tiếng cũng không dám nói. Ôi, ngài Louis đáng thương!
Hắn nhìn thẳng phía trước. Cảm thấy nàng đang không ngừng nhìn lén hắn, hắn kiêu ngạo nghĩ: hoá ra yêu đương là như vậy sao? Cũng không khiến người phản cảm. Vậy thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ đáng thương của nàng thôi, dù sao cũng chỉ để nàng thưởng thức vẻ đẹp của mình, mình cũng không tổn thất bất kỳ thứ gì.
Tạm thời hắn cũng không cảm thấy phiền chán, ngược lại còn hơi sung sướng… À không, đây chỉ là đáng thương!
Ma Thần đại nhân không nhớ ra đây là thân thể của Louis.
Sự im lặng kéo dài tận tới khi một tin tức kinh người truyền đến.
“Thôn đằng trước dính hắc ôn dịch!”
Ylang lập tức sống lại.
Nàng khẩn trương nhảy dựng lên, ngoái đầu nhìn hắn, thấy hắn lười biếng bày ra vẻ mặt mỹ mãn, nhẹ nhàng phất phất tay: “Nhìn xem, loài người quá hiếu kỳ.”
Ylang gật gật đầu: “Tôi nhất định sẽ cẩn thận.”
Cái thôn nhỏ này nằm khoảng giữa hai tòa thành lớn, dân số tầm 120 người.
Phía nam nó là thành đá quân đội vừa đi qua, phía bắc nó là chủ thành Ethel Capri quân đội sắp tiến về.
Sao Hắc Vu lại đột nhiên tập kích thôn nhỏ ở giữa hai tòa thành trì này vậy?
Nhìn kiểu gì cũng thấy giống một loại khiêu khích: khiêu khích Howard đưa quân đến bình định.
Kỵ binh tư nhân nhà Windsor hộ tống Ylang đến địa điểm an toàn phía trước.
Đại công tước Howard đứng cách nàng không xa. Bộ chiến giáp của ông phản xạ ánh mặt trời lạnh thấu xương.
Thấy Ylang, ông bảo nàng qua.
Ylang dừng bước trước mặt ông: “Đại công tước, trước khi hiềm nghi của tôi hoàn toàn rửa sạch, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với ngài.”
“Tới đây.” Giọng nói bình thản lại ẩn chứa uy thế không thể ngăn cản.
Ylang đành phải đi qua.
Ông đưa tay chỉ thôn phía trước.
“Trong thôn chỉ có người già và trẻ nhỏ, toàn bộ đã chết, không ai may mắn thoát khỏi. Đều chết ở trong thôn, khi còn sống vị trí không khác thường, xung quanh không phát hiện bất cứ dấu vết gì.”
Ylang hơi khẽ hé miệng, cân nhắc kỹ những tin tức này.
Nói cách khác, mọi người dính hắc ôn dịch gần như cùng thời gian, hơn nữa không ai biết gì về cái này cả. Nửa giờ từ khi nhiễm ôn dịch đến lúc ôn dịch phát tác, bọn họ còn đang tiếp tục làm chuyện của mình.
Như vậy xem ra, không phải đại quân Hắc Vu ra tay xua người đến cùng chỗ.
Hơn nữa xung quanh cũng không có dấu vết. Đại quân di chuyển dù xuất quỷ nhập thần như nào cũng nhất định sẽ để lại dấu vết.
“Chẳng lẽ vài Hắc Vu có sức mạnh lớn vậy sao?” Ylang hít sâu một hơi, cảm thấy khá kinh ngạc.
Từ trước tới nay, đại quân Hắc Vu trong tưởng tượng đều chỉnh tề cưỡi ngựa đen, xua mọi người khắp nơi đến một chỗ rồi tản ôn dịch như gió.
Ai ngờ bọn họ chỉ cần phái ra rất ít người đã lặng yên tiêu diệt được một thôn.
Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.
Khó trách lúc gặp gỡ quân đội Hắc Vu, quân địa phương cơ bản không thể đánh lại. Chỉ cần mấy Hắc Vu xông tới, quân đội sẽ đoàn diệt.
“Chỉ có thể tác chiến từ xa.” Howard vẫn bình tĩnh, “Campbell nhất định sẽ cho đội ngũ lắp ráp kình nỏ, vì sao thương vong vẫn thảm như vậy.”
“Có lẽ tốc độ của Hắc Vu rất kinh người?” Ylang chần chờ trả lời, “Giống như ma cà rồng trong truyền thuyết, nháy mắt xuất hiện trước mặt.”
Howard đưa mắt nhìn nàng. Nhìn từ bên cạnh, màu mắt ông gần như trắng muốt.
Hắn nói: “Cô trúng độc của Louis rồi.”
Ylang hủy ý tưởng vừa rồi của mình: “Không đúng, nếu Hắc Vu mạnh như vậy, bọn họ đã sớm đánh hạ hết.”
Quân địa phương thương vong nghiêm trọng, nhưng Hắc Vu cũng bỏ ra một cái giá lớn, bị diệt không ít.
“Ta muốn vào điều tra. Cô dám đi cùng không?” Howard hỏi.
Ylang cười cười: “Ngài dám đi vào, sao tôi không dám?”
Đại công tước nghiêm khắc lạnh lùng thấp giọng đùa: “Ta có người thừa kế.”
Ylang: “…”
Ylang không có người thừa kế vẫn theo Howard vào thôn.
Thi thể chết vì hắc ôn dịch có một đặc điểm: bị lửa đốt sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ để lại trên mặt đất một dấu đen, ngay cả cặn xương cốt cũng không còn. Có thể thấy hắc ôn dịch kinh khủng đến cỡ nào, ăn huỷ xương cốt cũng chỉ cần thế.
Các binh sĩ đứng ngoài hơn mười thước, bắn mũi tên lửa về phía những thi thể đen kia.
Lửa cháy hừng hực bay lên, sau một lát chỉ còn một chút tro tàn và một dấu ấn.
Nhìn một đám dấu ấn, Ylang vừa giật mình vừa đau lòng.
Trước khi vào binh điều tra đã dùng kính viễn vọng dò qua, biết rõ thôn dân khi còn sống vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng nghe đến tin tức và tận mắt thấy là hai việc khác nhau.
Ví dụ như trước cửa một căn nhà đất thấp bên trái có một cái bếp nhỏ làm từ bùn đất đặt đó. Trên bếp lò để một nồi sắt cũ, trong nồi nấu súp xác lúa. Lửa còn chưa hoàn toàn dập tắt, nước gần như bị bốc hơi khô, dưới xác lúa lộ ra một sợi lông Ma Tước. (Ăn đồ dân dã là hành vi sai lầm! Đây là tình trạng nạn đói ở phương Tây cổ đại.)
Đây là một nồi súp có “niềm vui bất ngờ”.
Dưới bếp lò có một cán quạt hương bồ bị cháy đen, nó được dùng để nhóm lửa.
Ylang nhìn quanh, thấy được dấu vết người gặp nạn để lại.
Từ dấu vết trên mặt đất, nàng có thể thấy được đây là một ông già lưng còng dẫn một đứa trẻ nhỏ.
Đứa trẻ biết rõ giữa trưa có thể nếm canh thịt, chắc chắn rất kích động. Chỗ nó ngã xuống rất gần bếp lò, trước khi ôn dịch phát tác, nó bị mùi thịt thu hút, gần như bò lên trên bếp lò.
Vết máu đen trên mặt đất cách xa nồi sắt.
Hiển nhiên, lúc bắt đầu nôn ra máu, một già một trẻ cũng vô thức quay đầu ra phía bên ngoài. Bọn họ lo lắng làm hỏng nồi nước này.
Ylang tức giận nắm chặt tay.
Hắc Vu thật quá xấu, bọn họ vĩnh viễn không biết được, với dân nghèo quanh năm nhai xác lúa, gặm bánh mì khô vừa đen vừa cứng, một chén canh thịt quan trọng đến cỡ nào.
Cho dù… để cho một già một trẻ này nếm thử vị thịt chim sẻ trước cũng tốt.
“Tức giận là tâm trạng vô dụng nhất, nó sẽ khiến cô bỏ qua manh mối và cơ hội tốt.” Giọng lạnh nhạt của Howard vang bên tai.
Ylang nắm chặt nắm đấm: “Vâng, thưa trưởng quan.”
Nàng dời ánh mắt, tiếp tục thăm dò bốn phía.
Các kỵ sĩ giơ cung, trên dây đặt mũi tên lửa, bắn về phía thi thể đen mới phát hiện.
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, trên hố bùn đất có dấu chân các thôn dân. Nhìn từ dấu chân, ta không thấy bất cứ dấu vết có đội ngũ đi qua, thậm chí không có dấu ba người cùng đi.
Chỉ có một hai Hắc Vu tản ôn dịch!
Từ vị trí thi thể thôn dân phán đoán, hắc ôn dịch đồng thời phát tác, bởi vì không ai định chạy trốn.
Vậy có nghĩa là bọn họ gần như dính ôn dịch vào cùng lúc. Dù là trong phòng hay ngoài phòng, đầu thôn hay cuối thôn.
Hắc Vu biết bay ư?
“Liệu có lực lượng siêu nhiên không?” Ylang lại đưa ra cái nhìn của mình.
“Không trừ loại khả năng này.” Howard nhăn mày, “Có lẽ ma quỷ lại đến thế gian.”
Ylang chột dạ dời mắt.
Nàng nghĩ: “Howard đã đoán đúng một nửa! Ma Thần đã trở về, nhưng việc này cũng không phải do anh ta làm!”
Thôn nhỏ nhanh chóng được dọn. Ngoài thôn là một đường đất, đi về phương bắc.
Căn nhà đất lẻ loi đứng bên tay phải đường, cách thôn khoảng 60 thước. Chủ nhân nhà đất cũng không tránh được một kiếp, ông nằm cách cửa nhà mười thước. Đầu thi thể hướng vào nhà, chân hướng về phía thôn. Ông phát bệnh lúc sắp về đến nhà phát bệnh, mũ rơm đội trên đầu ông.
Một gã kỵ sĩ thành thạo kéo cung, nhắm ngay thi thể đen trên mặt đất.
Đang định bắn tên, chợt thấy từ nhà đất có một thiếu nữ chạy ra. Cô ta có vẻ còn nhỏ hơn Ylang, mặt quả táo có tàn nhang.
“Ông ơi!”
Thiếu nữ nhào về phía thi thể, không chút phòng bị nhấc mũ rơm.
“A! Ông ơi! Huhuhu…”
Các kỵ sĩ đồng loạt hít một hơi lạnh.
Gần thi thể chết vì ôn dịch sẽ bị nhiễm.
Chẳng ai ngờ rằng trong thôn còn có người sống, thiếu nữ xuất hiện quá đột ngột, đợi đến lúc mọi người kịp phản ứng, cô ta đã cách thi thể quá gần.
“Hết thuốc chữa. Bắn tên.” Howard lạnh lùng hạ lệnh.
“Đợi đã!” Ylang sốt ruột nhìn ông, “Không chừng cô ta chưa bị nhiễm.”
Howard không lay động.
Ylang vội la lên: “Có lẽ cô tq là người biết chuyện!”
Howard lộ vẻ trầm ngâm, đưa tay ngăn binh sĩ chuẩn bị bắn tên.
Ylang tiến lên một bước, hô to về phía thiếu nữ: “Nhanh! Mau rời khỏi đấy!”
Thiếu nữ đau lòng mờ mịt ngẩng đầu, thấy lưỡi dao sắc bén, dây cung căng thẳng, sợ tới mức ngồi phịch trên mặt đất không nhúc nhích.
Một mũi tên lửa xẹt qua, rơi vào thi thể đen, đốt cháy nó.
Lửa cháy hừng hực ép thiếu nữ, cô ta không thể không dùng cả tay chân lui ra hơn mười thước.
“Ông… ông nội… Các người giết ông nội tôi… còn muốn giết tối… Vì sao chứ!” Thiếu nữ vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng hô to.
Ylang nhìn về phía Howard lạnh lùng, khuyên nhủ: “Không chừng cô ta sẽ biết đầu mối gì, tôi muốn nói chuyện với cô ta một chút, nếu sau nửa giờ cô ta không phát bệnh, vậy chứng minh là cô ta không nhiễm ôn dịch.”
Tuy khả năng cũng không lớn, nhưng lúc này thiếu nữ vẫn là một người tươi sống, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Bắn chết cô ta như vậy, thật sự là quá tàn nhẫn.
Nhỡ đâu?
Các kỵ sĩ cầm cung cũng hơi không đành lòng, bọn họ cúi đầu mũi tên hơi thấp xuống.
Howard không nói lời nào.
Ylang coi như ông đã đồng ý.
Nàng cẩn thận đi lên trước quân đội, yên lặng tính toán khoảng cách. Căn cứ theo tin tức, khoảng cách nguy hiểm để nhiễm hắc ôn dịch từ người sống hoặc chết là mười thước.
Ylang đứng cách ba mươi thước.
“Ông nội của cô không phải do chúng tôi giết,” Ylang đi thẳng vào vấn đề, “Cô vừa nhìn ra được, ông ấy chết vì hắc ôn dịch. Thật không may, tôi phải cho cô biết tin tức này, thôn các cô chỉ còn mình cô.”
Con ngươi thiếu nữ run rẩy, chăm chú nhìn thẳng Ylang, nước mắt ào ào chảy ra.
Cô ta mím
bờ môi trắng bệch, có thể nhìn ra hàm răng đang run, họng phát ra tiếng khóc “huhu”.
Ylang tàn nhẫn nói: “Vừa rồi cô đã nghe thấy, bởi vì cô lại gần ông nội, rất có thể đã lây nhiễm hắc ôn dịch, vì vậy vị trưởng quan này hạ lệnh bắn chết cô.”
Con ngươi thiếu nữ co rút lại.
Ylang nhẹ giọng: “Tôi giành cho cô cơ hội này, nếu cô có thể tỉnh táo, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, cho chúng tôi manh mối, các cung thủ sẽ tạm thời không bắn. Cô có muốn bắt lấy cơ hội này, để các trưởng quan biết cô không nhiễm bệnh, cô bây giờ rất tỉnh táo, rất khỏe mạnh không?”
Ánh mắt thiếu nữ lập loè.
Cô ta nhanh chóng bắt mình bình tĩnh lại, gật mạnh về phía Ylang.
Khát vọng sống tồn tại trong bản năng mỗi người.
Ylang nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết rõ, Howard tuyệt đối không có kiên nhẫn nghe một thiếu nữ khóc sướt mướt đến nửa giờ.
“Rất tốt, bây giờ cô không nên gấp gáp, chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay. Sáng sớm, cô rời giường khi nào?” Ylang dẫn đường.
Sắc mặt của cô gái đỡ hơn, cô ta khàn khàn giọng: “Bảy giờ… À không, hẳn là hơn sáu giờ, ngày mới sáng.”
Ylang nhìn cô ta vẻ cổ vũ.
“Cha mẹ không ở, trong nhà chỉ có tôi và ông nội.” Nhớ tới người thân đã chết, thiếu nữ đỏ hốc mắt, nhưng cô ta nhanh chóng tĩnh lại nói, “Chúng tôi ra ruộng canh tác, chưa tới giữa trưa, tôi về trước chuẩn bị cơm trưa. À, cơm trưa là ổ bánh mì cứng, ông nội thấy lửa còn chưa lên, cầm mảnh bánh mì khô rồi ra ngoài. Ông nói không cần chờ ông về ăn cơm.”
Ylang hòi: “Vì sao?”
Lúc hắc ôn dịch phát tác là tầm sau cơm trưa.
“Ông nói có người nhờ ông dẫn đường đi nhà thím Solan.” Thiếu nữ nói, “Bếp lò đốt lửa, tôi không kịp chạy ra, chỉ dặn ông cẩn thận người ngoài. Ông không bình tĩnh, nói, ‘Có thể có chuyện gì!"”
Ylang ngoái đầu nhìn lại, liếc Howard một cái.
“Ông nội cô không nhắc người hỏi đường ông ấy là kiểu người gì sao?”
“Không.” Thiếu nữ lắc đầu nói tiếp, “Có lẽ ông nội cảm thấy giọng điệu quá nặng, trước khi ra ngoài còn hơi ngượng, cố ý cầm theo mũ rơm tôi bện. Ngài không biết ông nội tôi nóng tính như loại người sĩ diện chủ nghĩa đàn ông, làm vậy cũng coi như hoà với tôi. Nếu tôi không đoán sai, ông còn khoe mũ rợm tôi bện với người khác.”
Hai thiếu nữ cùng nhìn về phía mũ rơm trên mặt đất.
Nó nằm bên hình người, gió thổi vành nón, nhẹ nhàng lắc lư, cảm giác rất thê lương.
Thiếu nữ hít mũi một cái: “Tôi nấu ổ bánh mì ăn, ngủ đến giữa trưa, sau đó ra ngoài đã thấy ông nội nằm ở đó…”
Cô ta che miệng nức nở vài tiếng.
“Đừng quá đau lòng.” Ylang đợi cô ta hơi bình tĩnh lại, sau đó hỏi, “Thím Solan mà cô vừa nói kia ấy, nhà thím ở đâu? Thím là người thế nào?”
“Chỉ là… một thím bình thường. Nhà thím ấy ngay giữa thôn, trên nóc nhà phủ một mảnh vỏ thông trắng. Người dẫn đường cho ông nội tôi là Hắc Vu sao? Chẳng lẽ Hắc Vu có quan hệ với thím Solan?” Thiếu nữ trợn tròn mắt.
“Tạm thời không biết. Vị thím Solan này có quen biết gì đặc biệt không?” Ylang hỏi lại.
“Không có.” Thiếu nữ lộ vẻ mờ mịt.
“Người thân của thím đâu? Thím ta có con không?” Ylang hỏi như không có việc gì.
“Có một đứa con trai tên Nailia, anh ấy cũng không ở trong thôn.” Thiếu nữ trả lời không chút phòng bị.
Nhắc đến Nailia, khuôn mặt thiếu nữ hơi hồng, không tự nhiên nói: “Nói đến đặc biệt… Nailia đặc biệt anh tuấn, rất nổi tiếng, không phải một mình tôi nói như vậy. Tất cả mọi người gọi anh ấy là “Nailia đặc biệt anh tuấn’.”
“Anh ta ở đâu?” Ylang nhanh chóng hỏi.
“Đi đào…” Thiếu nữ chợt ngừng miệng, mất tự nhiên đổi giọng, “Không biết đi nơi nào.”
Đầu Ylang hiện lên giọng của một cô bé: “Bọn họ là cướp đến lấy vàng của chúng ta!”
Campbell nhất định phải lấy mạng của mình…
Ylang bắt được linh cảm, ác liệt mở miệng: “Đi đào vàng đúng không!”
Thiếu nữ lộ vẻ hoảng sợ: “Không, không phải…”
Ylang đoán trúng: “Vậy là cha mẹ của cô cũng đi đào vàng!”
Ánh mắt thiếu nữ xuất hiện vẻ cảnh giác.
“Không phải! Không có! Không có vàng!” Cô ta xua tay hô.
Ylang vừa nhìn đã biết cô ta đang nói xạo.
Vậy là đám thanh niên “mất tích” đi đào vàng thật?
“Không có thì không có,” Ylang không quan tâm nhún nhún vai, “Chúng tôi đến tìm Hắc Vu, không phải đến lấy vàng. Nói cái khác, trong thôn còn người nào đặc biệt không?”
“Cũng, cũng không có gì đặc biệt…”
Nửa giờ cũng sắp đến, thiếu nữ rõ ràng hơi bối rối, cô ta thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đoán thời gian.
Mồ hôi thấm mái tóc màu rám, dính trên da đầu, sắc mặt cô ta hơi trắng bệch, vô thức không ngừng nghiêng mắt nhìn mũi tên và kiếm trong tay các binh sĩ. Ánh mặt trời những áo giáp màu vàng và bạc kia phản xạ ra lạnh như băng.
Mọi thứ đều làm người sợ hãi, ngoài cô gái tóc đen cách đó không xa thoạt nhìn yếu ớt vô hại. Cô ta không nhịn được muốn tới gần nàng, bắt lấy cây cỏ cứu mạng này.
Thiếu nữ nói năng lộn xộn, không ngừng lại gần Ylang: “À, trong thôn chắc chắn còn có chuyện gì, tôi nhớ tới sẽ nói cho cô biết.”
Ba mươi thước, hai mươi thước…
“Dừng lại.” Ylang không nể mặt, lạnh lùng nói, “Cô càng đi về phía trước, tôi không bảo đảm sự an toàn của cô.”
Thiếu nữ khó có thể tin nhìn nàng: “Tôi chỉ sợ hãi thôi. Không phải cô tin tôi không nhiễm bệnh sao? Vậy tại sao lại không cho tôi tiếp cận?”
“Tôi không tin.” Ylang nhìn chằm chằm vào cô ta, “Cô không cần phải lôi kéo tôi, nếu cô không bị nhiễm, bọn họ sẽ bỏ qua cô.”
Thiếu nữ thấy vẻ mặt Ylang chăm chú, cô ta mím môi, đứng tại chỗ, không cam lòng nói: “Đồ dối trá! Nếu cô thật sự hảo tâm, lúc này nên đi cùng tôi chứ. Lại nói, không phải mười thước mới có thể lây bệnh ư? Giờ tôi cách cô tận hai mươi thước, cô cũng quá nhát gan!”
Ylang có thể hiểu sự hoảng sợ của thiếu nữ. Nhưng nàng cũng hiểu, người chết chìm thường dựa vào bản năng để kéo thêm một người khác xuống nước.
“Lại tiến về trước một bước, tôi sẽ nhờ trưởng quan bắn tên.” Ylang lạnh lùng nói, “Xin dừng tại chỗ không cử động.”
Thiếu nữ khản giọng hô: “Tôi không dính ôn dịch! Tôi đâu có sao đâu!”
Nhưng ngay một giây sau, mũi cô ta chảy ra máu đen sẫm.
Cô ta giơ tay lên lau nó, nhưng máu lại chảy càng nhiều.
Ánh mắt của cô ta đầy kinh hoàng, cô ta vô thức bước chân, định phóng tới chỗ Ylang.
Cô ta coi Ylang thành một cây cỏ cứu mạng.
Ylang xoay người, nhắm mắt lại.
“Viu!!!” Tiếng gió sượt qua.
Một mũi tên đâm vào ngực thiếu nữ.
Thiếu nữ ngửa mặt ngã xuống, miệng ụa ra lượng máu đen lớn. Hắc ôn dịch phát tác. Cô ta không thể may mắn thoát khỏi.
Đại công tước Howard đưa cung nỏ đưa cho thị vệ bên người.
Là ông tự mình ra tay.
Ylang đi về bên cạnh ông.
“Người ông nội cô ta dẫn vào thôn hẳn là Hắc Vu. Thời gian rất ăn khớp. Hơn nữa trong đám thi thể đen của thôn, không có cái nào mặc đồ lữ hành.”
Howard gật gật đầu: “Tiếp tục.”
“Sau khi Hắc Vu tiếp xúc ông của cô ta, ông ấy từng về nhà lấy bánh mì khô cùng mũ rơm, lúc ấy cô ta cũng không có bị dính. Nói cách khác, Hắc Vu sau khi vào thôn mới thả ôn dịch, địa điểm rất có thể chính là nhà thím Solan.”
“Mặt khác có một chi tiết, lúc cô ta dặn ông nội cẩn thận người ngoài này, phản ứng đầu tiên của ông ấy là không kiên nhẫn. Vậy có nghĩa là Hắc Vu thoạt nhìn rất vô hại, thậm chí còn khiến người khác ưa thích.”
Ylang sắp xếp lại tin tức mình lấy được.
Howard cuối cùng cũng giật giật môi: “Những thứ này đều do lão Lynn dạy cô à?”
Ylang nháy mắt mấy cái: “Cha mẹ ban cho tôi đầu óc thông minh, cũng dạy tôi sự chăm chú và cẩn thận.”
“Vẫn còn tình cảm và lạnh lùng cùng tồn tại sao. Cách giáo dục của gia đình khá tốt.” Howard quay người, “Đi nhà Solan.”
Nằm giữa thôn, nóc nhà phủ một mảnh vỏ cây thông trắng… Đây cũng là chi tiết Ylang thăm dò được.
Howard không nhịn được thầm nghĩ: “Có lẽ có thể cân nhắc bồi dưỡng một nữ sĩ quan phụ tá? Cô gái khá thận trọng, đây là ưu thế tốt.”
Hai người kề vai sát cánh đi vào trong thôn trang.
Ylang nói thầm: “Không biết con trai của thím Solan – Nailia đặc biệt anh tuấn trông thế nào, anh ta khá nổi tiếng, thật khiến người hiếu kỳ.”
Howard quay đầu, nhìn nàng với vẻ quái dị.
“Sao vậy?” Ylang kỳ quái hỏi.
“Cô cung cấp một manh mối rất quý: Hắc Vu rất có thể háo sắc giống cô.” Howard vô cảm nói.
Ylang: “… Ý của ngài là: Hắc Vu cố ý nghe địa chỉ của thím Solan, sau đó hại chết cả thôn là để lừa Nailia về?”
Howard kinh ngạc liếc nàng.
Ôi trời, ông thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là lúc nghe nàng nhắc tới “Nailia đặc biệt anh tuấn”, hai mắt đen nàng sáng lên, ông hơi bất bình thay con trai Vinár của mình thôi. Ai ngờ, nàng lại theo câu ông thuận miệng, phân tích ra suy nghĩ của một Hắc Vu tàn nhẫn.
Howard cảm thán: “Cô quả nhiên là người đồng đạo.”
Ylang nhăn mũi: “Ngài vậy là vu oan! Là phỉ báng!”
Thật kỳ quái, đại công tước Howard rõ ràng miệng chó không mọc ngà voi, nhưng đấu võ mồm với ông, Ylang không có chút cảm giác muốn nổ lông.
Mấy cảm giác nóng nảy nhỏ nhặt hình như chỉ đặc biệt lớn trước mặt người đó.
Đã đến nhà Solan.