Lúc nhóm Howard đến Ethel Capri, đại quân đã sớm vào thành.
Nhìn qua tường thành cao ngất, pháo mạnh và đám người tụ họp, Ylang không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Ylang,” Giọng đại công tước Hơard nghiêm túc hơn bình thường, “Nhớ kỹ một sự thật, khi tai nạn phủ xuống, nó chưa bao giờ quan tâm nhân số.”
Ylang nghe lời ông, chậm rãi lại hít vào một hơi, căng thẳng.
Đúng là như vậy.
Giống như chơi bên bờ biển nguy hiểm, nếu có rất nhiều người ở đó, mọi người thường vô thức cảm thấy an toàn.
Kỳ thật lúc sóng lớn cuốn tới, nó cỏ bản mặc kệ nơi đây có một người hay có một trăm!
“Vào thành.”
Ylang ngạc nhiên phát hiện, thanh niên Ethel Capri thanh cũng không “mất tích”, mọi chuyện trong thành đều ngay ngắn trật tự, vô cùng náo nhiệt.
Tuy cả đất phong cùng bao phủ sự nghi ngờ về ôn dịch, nhưng vì người ở chủ thành nhiều, ai cũng tin ôn dịch sẽ không xuất hiện ở đây.
Howard vào thành, tập kết với đại quân.
Ylang bỗng ý thức được, vị đứng đầu quân sự Howard này cũng không phải chỉ có danh. Ông thật sự khác với những lão gì quý tộc đầy thói xấu, ông dám dẫn theo mười mấy người đi thẳng qua khu ôn dịch, lúc vào thôn dính dịch ông cũng không do dự chút nào. Bây giờ biết rõ Ethel Capri có nguy hiểm, ông càng không chút do dự chạy đến.
Đây mới thực sự là gương cho binh sĩ.
Tim Ylang đập nhanh, nàng nghĩ, lão Lynn không nói sai, đại công tước Howard đúng là một trưởng quan đáng giá tôn kính.
“Đừng nói cho bất cứ kẻ nào là ta đã đi tới Ethel Capri.” Howard hạ lệnh, “Tra, Umarcie Kyle ở đâu?”
“Tuân mệnh!”
Tin tức nhanh chóng truyền về. Umarcie giải quyết xong lệnh điều động, thừa dịp cuối tuần tổ chức một vũ hội trong trang viên nhà mình, giới thiệu cho đám quý tộc trong thành quý tộc người cô mới kiếm được từ đất hoang – Nailia đặc biệt anh tuấn.
Hiển nhiên, mục đích chủ yếu cô ta làm vậy là để chọc giận vị đại tiểu thư Babic hay đối đầu với cô. Hai nhà từ trước cũng không hoà thuận, hai vị đại tiểu thư cùng xinh đẹp càng coi đối phương thành địch nhân.
Bây giờ, Umarcie xinh đẹp đã tìm được bạn trai đặc biệt anh tuấn, nghĩ lại cũng biết đại tiểu thư Babic sẽ tức thành gì.
Babic có tức không tạm thời không biết, Howard lại tức nở nụ cười.
“Rất tốt. Vũ hội, tranh giành người tình, rất tốt.”
“Chúng ta cũng đi tham gia vũ hội ư?” Ylang nháy mắt.
Hơard liếc nàng vẻ quái dị: “Cô muốn gặp Umarcie hay muốn nhìn Nailia?”
Ylang: “… Ngài đúng là xem thường ánh mắt của tôi!”
Tuy Nailia đúng là đặc biệt anh tuấn, chỉ xét ngũ quan mà nói, độ đẹp trai của anh ta thậm chí vượt qua Vinár và Arthas, nhưng vị thanh niên anh tuấn này lại thiếu một ít khí chất.
Đặt ở đất phong xa xôi thì miễn cưỡng đủ xem, nhưng không chịu được đối lập.
Cho dù lôi Gattos có dung mạo kém nhất trong mấy vị đại quý tộc ra, cảm nhận chỉnh thể cũng ném xa Nailia vài con phố.
Howard giả vờ giả vịt thở dài một tiếng: “Đúng vậy, Ylang của chúng ta ngay cả Vinár cũng chướng mắt mà.”
Ylang gãi gãi đầu: “Không phải chướng mắt, chẳng qua là bình dân và quý tộc không hợp.”
Howard nở nụ cười: “Đi thôi, tham gia vũ hội. Cô đi đổi một bộ quần áo, ta có lẽ chưa từng dẫn một bạn nhảy bẩn vậy.”
Ylang: “…”
Nàng làm bạn nữ của đại công tước sao?
Howard không biết tìm một bộ lễ phục nhỏ từ đâu ra. Váy công chúa trắng tuyết xoã tung nhiều lớp, bao phồng quanh vai, cổ cũng che rõ.
Còn ông lập tức đổi thành bộ bành tô thân sĩ.
Đây là… style cha và con gái.
Ylang cảm thấy tim mình ấm áp.
Nàng khoác tay Howard cũng không cảm thấy xấu hổ.
Đôi khách không mời mà tới này đi về phía trang viên nhà Kyle.
Hầu nam đứng cửa tiếp khách ngăn cản Howard: “Các hạ không có thiệp mời, không thể đi vào.”
Ylang chớp mắt to, mở hai tay nói với hầu nam: “Tiên sinh, chẳng lẽ ngài không nhìn ra, khí chất của vị đại nhân này rất tuyệt sao?”
Hầu nam tiếp khách cười ưu nhã: “Đương nhiên, vị đại nhân này vừa nhìn đã thấy là ông lớn. Nhưng xin lỗi, dù bá tước Babic tự mình đến đây, không có thiệp mời là không được vào trang viên. Có lẽ ngài có thể hẹn trước với bá tước Kyle của chúng tôi, ngài cần tôi giúp ngài đăng ký không?”
Hoá ra là đề phòng nhà Babic tới quấy rối.
Xem ra mâu thuẫn của hai nhà này còn kinh hơn trong tưởng tượng.
Howard nhíu mày: “Đây là hữu nghị giữa hai người trẻ, cũng không phải là chuyện công. Con gái Ylang của ta là bạn Umarcie.”
Ylang tươi cười: “Xin hãy truyền tin cho Umarcie giúp tôi. Cô ấy nghe được tên tôi là biết!”
Hầu nam bán tín bán nghi trả lời: “Thật có lỗi, kỳ thật đại tiểu thư vừa ra ngoài, vẫn chưa về.”
“Cô ấy đi đâu?” Ylang thấy kỳ quái nên hỏi, “Không phải đang làm vũ hội ư?”
Hầu nam hơi khó xử, nhưng vẫn trả lời tình hình thực tế: “Đi toà thị chính, xử lý chuyện của tiểu thư họ Douniasha.”
“Chúng tôi ở đây chờ cô ấy!”
“Ngài muốn làm gì cũng được.”
Ylang lặng lẽ kéo Howard sang một bên, nói thầm với ông: “Sao ngài có thể tự xưng là cha tôi! Lát nữa làm người khác biết, vậy làm sao bây giờ?”
“Người khác biết, tương lai ta nhất định phải để lại cho cô một phần di sản, vậy không tốt sao?” Howard bình tĩnh trả lời.
Ylang há to miệng: “Xin đừng dùng tiền tài vạn ác ăn mòn tôi.”
Howard cười lớn, thò tay xoa nhẹ đầu nàng.
Lòng ông nghĩ: “Ai nói thiên sứ không thể có tóc đen?”
Umarcie nhanh chóng trở lại. Cô cưỡi ngựa trở về.
Ba ngày không thấy, vị đại tiểu thư này tiều tụy không ít. Xem ra dù có tình yêu giúp thoải mái, cô ta vẫn không chịu nổi việc đại tiểu thư Babic làm khó.
“Ôi, trời ạ, lại để cho ngài đứng ở ngoài cửa, tôi thật sự là muôn lần chết cũng khó chuộc tội!” Thấy Howard bị từ chối ngoài cửa, Umarcie khó tin che trán.
Toàn bộ vương quốc đúng là không có người thứ hai dám làm việc này.
Cô nhíu mũi, trừng mắt nam hầu kia: “Cậu lại dám làm một chuyện chưa ai dám! Ta cũng không biết nên trách phạt thể nào mới có thể làm bật hành vi vĩ đại của cậu!”
Sự hài hước của Umarcie thành công chọc cười Howard và Ylang.
Bầu không khí trở nên vui vẻ, Umarcie dẫn đôi “cha và con gái” đi vào trang viên, lại khiến nam hầu tránh được một kiếp.
Umarcie giải thích: “Em họ Douniasha của tôi không cẩn thận bị Babic bắt được một ít sai lầm, Babic mượn cơ hội làm khó dễ, vì chuyện này, hôm nay tôi đã phải chạy sang toà thị chính!”
Ylang thở dài: “Khó trách người ta nói, thà đắc tội quân tử cũng không dám đắc tội tiểu nhân.”
Umarcie buông tay: “Cũng không phải là sao? Dù đắc tội đại công tước, chỉ sợ cũng không chịu tra tấn như vậy.”
Lúc nói chuyện, ba người đi tới hội trường vũ hội.
Vũ hội tổ chức ở một đại sảnh gỗ lim, thoạt nhìn thì thấy đẹp đẽ quý giá, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện: trang trí, đồ vậy cũng chỉ là những đồ thủ công bình thường. Nơi đây dù sao cũng là đất phong xa xôi, hoàn toàn kém xa thủ đô phồn hoa.
Khách Umarcie đã đang nhẹ nhàng nhảy múa, sàn gỗ vang “thùng thùng”.
Khi Umarcie rời đi, Nailia đặc biệt anh tuấn được một thiếu nữ quý tộc khác mời xuống sân nhảy.
Đó là một cô gái thoạt nhìn rất trong sáng động lòng người. Cô mặc một váy dài xanh nhạt, làm nổi bật khuôn mặt thẹn thùng như đào hồng vừa chín.
Cô cười ngượng ngùng, nói thầm gì đó với Nailia.
Nailia cúi đầu xuống cẩn thận lắng nghe, đầu hai người gần như đụng cùng một chỗ.
Nụ cười của anh ta khiến người như tắm gió xuân, anh ta thi thoảng mở miệng, chọc thiếu nữ càng thêm ngượng ngùng.
Ylang nhíu mày.
Quả nhiên trực giác của nàng không sai, Nailia giống hệt mục sư Martin, cũng không phải người đàn ông đáng tin cậy gì. Khó trách trước khi rời thôn còn cố ý cầm bình thuỷ tinh người khác đưa mình, hoá ra anh ta chính là một playboy!
Ylang lo lắng nhìn Umarcie.
Umarcie chăm chú mím môi, mu bàn tay nắm chặt tóe ra gân xanh.
Nailia cũng không biết bạn gái của mình đã trở về, anh ta đang tập trung tán tỉnh với thiếu nữ tên Douniasha trong lòng ngực. Vị thiếu nữ quý tộc này lại khiến anh ta mở rộng tầm mắt, cô thơm hơn, mềm hơn Umarcie, giọng của nàng cô trong trẻo, giống như một đóa hoa đụng cái là gãy.
“Douniasha!” Umarcie cao giọng hô, “Em tới đây.”
Đôi nam nữ ôm nhau cuống quít tách ra, Nailia vội vàng đi tới: “Cưng yêu, rốt cuộc em đã trở về! Bọn anh chờ em đã lâu.”
Umarcie không thèm liếc anh ta, cô nhìn thẳng Douniasha đỏ má, chậm chạp nói: “Quan thị chính bảo em qua một chuyến, Douniasha.”
Sắc mặt Douniasha thay đổi: “Không, chị họ, chị không thể ném em cho Roland Babic đáng sợ kia được!”
“Như thế nào?” Umarcie mỉa mai nhướn mày, “Tôi giúp em dọn dẹp chuyện Babic, em thay tôi dọn bạn trai của tôi ư?”
Douniasha biết mình thật sự làm bực Umarcie, cuống quít giải thích: “Không, không phải đâu chị, là ngài Nailia không nên mời em khiêu vũ, em chỉ thấy các quý tộc làm anh ấy khó chịu, cho nên mới…”
“Không phải như thế!” Nailia kinh hoảng nói, “Là cô ấy chủ động mời anh!”
“Đi.” Umarcie ôm cánh tay, “Babic đang đợi em, Douniasha.”
Douniasha đỏ hốc mắt: “Không phải chị đồng ý với em là sẽ giúp em giải quyết chuyện khế đất sao?”
“Tôi giúp đỡ em họ thân yêu của tôi, không phải con ả dụ dỗ bạn trai tôi.” Umarcie xoay đầu, “Tự mình đi giải quyết chuyện kia đi.”
Douniasha khóc chạy.
“Umarcie, anh…” Nailia khẩn trương run giọng.
“Ôi, Nailia thân yêu!” Umarcie cười với anh ta, “Lại đây, gặp đại công tước Howard đã.”
Nailia run chân.
Vừa rồi Douniasha nói xấu Umarcie, cô ta nói đều là vì Umarcie thô lỗ không hiểu cách ứng xử, vì vậy mới chọc tiểu thư Babic tức giận, giận lây sang Douniasha đáng thương vô tội. Nailia an ủi theo lời cô ta cả buổi, cũng phàn nàn với Douniasha việc Umarcie nóng tính, không biết hiểu nhau và tôn trọng.
Bây giờ biết sợ.
“Ôi, xong đời, Douniasha về nhất định sẽ mật báo với Umarcie! Con bé kia chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối vào lời mình, bán đứng cho Umarcie!”
Anh ta cũng không biết suy nghĩ của mình trước mặt Howard gặp vô số người trong suốt như tờ giấy.
Howard không hề che dấu sự xem thường trong mắt.
Lúc đôi mắt hồ băng kia lạnh đi giống như là kết băng thật, khiến người sợ hãi.
Nailia không dám ngẩng cả đầu lên.
“Umarcie Kyle,” Howard chậm rãi mở miệng, “Cô xác định người này thật sự thích hợp cô sao?”
Umarcie mím môi.
“Đây là lần đầu tiên tôi thích một người…” Cô cúi đầu, “Tôi nguyện cho anh ấy cơ hội sửa lại. Có lẽ, anh ấy chẳng qua chỉ cảm thấy Douniasha là em họ tôi, không muốn làm tổn thương lòng tự ái của em ấy…”
“Đúng vậy, đúng vậy! Chính là như vậy!” Nailia chập choạng lăn xuống bậc thang Umarcie đưa cho anh ta, “Tôi cũng chưa từng yêu qua bất cứ kẻ nào, lần đầu tiên tôi rung động là vì Umarcie. Tôi cam đoan đây là lần cuối cùng! Trong ánh mắt của tôi chưa từng có người khác, chưa từng có! Người khác không hề bất cứ ý nghĩa gì với tôi!”
Ylang không nể mặt vạch trần: “Đã như vậy, sao anh còn cố ý cầm quà người khác đưa cho anh đi?”
“Lễ vật gì?” Nailia giật mình nhìn Ylang, “Tôi đâu mang loại đồ này, chỉ cầm theo mấy bộ đồ.”
“Nói dối! Rõ ràng anh cầm đi một bình thủy tinh có gắn hình trái tim! Chẳng lẽ không phải là quà cô gái nào đưa cho anh sao?”
Tính Ylang ngay thẳng, cơ bản không dễ dàng tha thứ một người bừa bãi như vậy lừa gạt Umarcie đáng thương. Nàng phẫn nộ nổ lông, hận không thể đá tên lừa đảo nguy hiểm này ra khỏi Ethel Capri.
Umarcie đáng thương cơ bản không biết ở với người này phải gánh chịu bao nhiêu mạo hiểm!
“Xoạt!” Umarcie run tay, xé rách tầng mỏng trên váy, lảo đảo lui lại.
“Không có, tôi không có!” Nailia sốt ruột xông lên trước, giơ nắm đấm về phía Ylang, “Cô vu oan! Đồ hèn hạ, sao cô phải nói dối như vậy!”
Howard ấn anh ta lên sàn nhà.
“Thật sự là như vầy phải không?” Umarcie xoay người, bờ vai của cô không ngừng run rẩy, giọng cũng thay đổi, “Nailia, em tin anh như vậy.”
“Không có! Thật không có!” Nailia lo lắng nói, “Những cô gái trong thôn kia sao có thể mua được bình thủy tinh!”
Umarcie cúi thấp đầu, cả khuôn mặt đều bị mái tóc vàng nhạt che lại, giọng cô trầm thấp: “Vậy là vì quý trọng nên anh mới giữ lại nó, đúng không? Tốt rồi tốt
rồi, em đã biết, em muốn yên lặng một mình chút, xin đừng đi theo em, để em một mình, một mình trong chốc lát… Đừng theo tới! Đừng ai theo tới!”
Cô chạy nhanh ra ngoài.
Đám người trong đại sảnh phát ra tiếng thở dài.
Một cuối tuần vui sướng cứ bị quấy nhiễu như vậy.
Có thể nghĩ, đợi đến lúc vị đại tiểu thư Babic kia biết rõ chuyện vũ hội hôm nay, cô nhất định sẽ dùng giọng điệu chua ngoa vô tình cỡ nào để cười nhạo Umarcie.
“Ôi!” Một thiếu nữ quý tộc mập mạp vươn vai, bắt chước giọng điệu của Babic, “Đồ dối trá hèn hạ như Umarcie Kyle đáng đời bị như vậy! Tôi đã sớm nói cô ta tuyệt đối không phải thứ gì tốt! Trời, các người chẳng lẽ không ngửi thấy, dưới quần cô ta toàn là mùi cỏ rêu hư thối sao!”
“Tôi dám cược một trăm bạc! Babic nhất định sẽ nói những lời này!” Thiếu nữ béo run vai nói với người bên cạnh.
Nam thanh niên bên cạnh bất đắc dĩ thở dài: “Babic luôn cay nghiệt như vậy.”
“Cô ta thật ra đang ghen ghét!”
“Đúng, người xuất thân cao quý lại nguyện tòng quân như tiểu thư Umarcie đáng được kính nể. Còn Babic thì sao, kiêu căng tùy hứng, chỉ biết trốn trong thành hưởng phúc. À, đương nhiên, tôi cũng chỉ biết sống phóng túng, chỉ có điều tôi chịu nhìn thẳng vào sự lười biếng của mình, không giống Babic, suốt ngày đối đầu với Umarcie!”
Đám quý tộc vừa nghị luận vừa chạy ra ngoài.
Nailia không dám đuổi theo Umarcie, anh ta ngồi ngã trên sàn nhà, mặc các quý tộc đi ngang qua có ý vô ý đạp mình một phát. Anh ta ôm đầu, trong mắt có hận ý, thỉnh thoảng trộm liếc Ylang.
“Công khai đưa anh ta ra thành thì thế nào?” Ylang hỏi Howard.
Người Ethel Capri thật sự quá nhiều, nếu Hắc Vu điên cuồng kia quả thật đuổi theo vào, vậy hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Không bằng mượn cơ hội này gióng trống khua chiêng mang Nailia ra thành, sau đó thả tiếng gió, để lại cạm bẫy khiến Hắc Vu chui đầu vô lưới.
“Là một ý tốt.” Howard lanh nhạt nói.
Ông đi lên trước xách cánh tay Nailia, nhấc anh ta từ trên mặt đất lên.
Nailia cơ bản không có chút sức phản kháng, anh ta cũng không dám.
Anh ta phẫn hận nhìn chằm chằm vào Ylang: “Tôi và cô có thù gì, sao cô phải hại tôi!”
Ylang nhíu mày: “Umarcie không ở đây, không bằng anh nói thật.”
“Lời nói thật là, cô châm ngòi ly gián, muốn hủy quan hệ giữa tôi và Umarcie!” Nailia căm hận nói.
Howard không lưu tình đấm móc anh ra, sau đó kéo dài anh ta ra lối đi nhỏ ngoài phòng.
Ylang giật mình nhìn Howard.
Ông lại có thể tự mình ra tay đánh người.
Nailia rất chật vật, tóc rơi ra, khóe miệng chảy máu, lễ phục trên người không được tự nhiên, thoạt nhìn rất không hợp.
“Xin lỗi bạn nữ của ta.” Howard lạnh lùng nói.
Nailia vùng vẫy trong chốc lát, bất đắc dĩ nói với Ylang: “Xin lỗi, tôi không nên chửi, mắng cô. Nhưng cô cũng không nên vu oan tôi như vậy! Tôi chưa từng nhận bình thủy tinh, càng không thể mang theo đồ phụ nữ khác tặng cho tôi đến nhà Umarcie. Tôi còn không ngu như vậy.”
Ylang im lặng nhìn qua anh ta: “Nếu anh cho rằng mình thông minh, vậy sẽ không mập mờ với em họ Umarcie trên vũ hội!”
Nailia buồn bã ôm đầu: “Tôi cũng không muốn như vậy… Tôi chỉ muốn nhảy một điệu bình thường mà thôi…”
Anh chàng nghèo lớn lên nơi dã ngoại cơ bản không thể dự liệu được lực sát thương của người đẹp, bất tri bất giác lại gần Douniasha như vậy, biết rõ không đúng nhưng vẫn nói rất nhiều lời không nên. Bây giờ hoảng hốt hoàn hồn, anh ta cũng biết mình quả thật là có suy nghĩ khác, lướt qua giới hạn.
Ylang theo dõi anh ta.
“Tôi biết tôi sai rồi, tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm.” Nailia nghiêm túc nói, “Có thể xin cô nói cho Umarcie một lời thật không, tôi thật sự không tình cũ khó quên gì, càng không lưu luyến bất cứ tín vật chết tiệt nào!”
Ylang mím môi.
“Có phải mình có một ít thành kiến với người này không?” Nàng nghĩ, “Chỉ là một cái bình thủy tinh mà thôi, không chừng mình nhớ lộn vị trí của nó nhỉ?”
“Đừng nói nữa,” Howard lạnh lùng nói, “Bây giờ cậu đã đắc tội con gái của bá tước Kyle, cô ấy trục xuất cậu ra khỏi thành, tin tức này mọi người sẽ nhanh chóng biết.”
Nailia há to miệng.
“Đi theo ta,” Ánh mắt Howard không lay động, “Hoặc là chết.”
Howard đi nhanh về phía cửa lớn trang viên.
“Đi thôi,” Ylang nghiêng nghiêng đầu với Nailia, “Vì an toàn tính mạng của anh.”
Nailia thở dài, cúi thấp đầu đi theo bên nàng.
“Tôi biết rõ, các người chẳng qua chỉ xem thường bình dân mà thôi, cố sức chia rẽ tôi và Umarcie.”
Ylang không thích nghe lời này, nàng nhíu mũi: “Không ai xem thường bình dân, tôi chỉ không quen nhìn tên đã có cô chị còn muốn dụ dỗ người em!”
“Tôi và Douniasha tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì quá mức…”
Ylang cơ bản không tin, cảnh anh ta và Douniasha mặt dán mặt khiêu vũ nói thầm nàng vẫn nhớ rõ.
Hai người như vậy chỉ cần chờ đến cơ hội, một trăm phần trăm sẽ lăn lên trên giường! Phản bội như đê đập hổng, chỉ cần có một lỗ nhỏ, chắc chắn sẽ phá ngàn dặm.
Ba người đi ra trang viên.
Không ngờ là, đường cái ngoài trang viên đã loạn lên.
“Trong toà thị chính bạo phát hắc ôn dịch!”
“Đã rất nhiều người chết! Rất nhiều rất nhiều!”
“Trời ạ! Hắc Vu tấn công vào được!”
Mọi người hoảng sợ gào thét, nhốn nháo chạy trốn.
Trên đường cái ngoài trang viên, sự hỗn loạn đang điên cuồng lan ra.
Kỵ sĩ giáp đỏ xuất hiện, cố sức duy trì trật tự giữa biển người.
“Đừng hoảng hốt! Đừng chèn ép!”
Người của Howard cũng chạy tới, bọn họ tách dòng người như là cây cầu không thể phá vỡ trong sóng biển.
Quân đội chỉnh tề đứng hai bên, nghênh đón Howard.
“Báo cáo trưởng quan! Toà thị chính bộc phát hắc ôn dịch!”
Howard dẫn Ylang lên xe chiến của ông.
“Đi toà thị chính.” Mặt ông vẫn bình tĩnh như trước, chỉ có điều đôi mắt bạc hoàn toàn kết băng.
“Đừng dẫn tôi đi, tôi phải đi tìm Umarcie! Cô ấy nhất định đang núp ở chỗ nào thút thít nỉ non…” Nailia bị hai thị vệ bắt lấy cánh tay lo lắng giằng co.
Giờ Ylang nghe giọng anh ta đã thấy bực bội, nàng thuận miệng ném một câu: “Nói không chừng Umarcie đang ở toà thị chính.”
“Đúng, đúng ha…” Nailia lúng ta lúng túng, “Kỵ sĩ anh dũng như cô ấy luôn xông lên phía trước khi dân chúng nguy nan.”
“Đúng vậy,” Ylang nói, “Đáng tiếc người khác không hiểu được thấy đủ, đã có hoa hồng cứng cỏi còn bị hoa trắng nhỏ yếu ớt mê hoặc.”
“Tôi sai rồi!” Nailia nghiêm túc thở dài, “Tôi thật sự biết sai rồi!”
Họ nhanh chóng đến sảnh thị chính.
Đây là một toà nhà đỉnh nhọn cực lớn, cửa gỗ đen cao mười tám thước mở một nửa, ngoài cửa ra vào và bậc thang tròn có mấy thi thể đen đang nằm. Nhìn xuyên qua cửa gỗ mở, ta có thể thấy trong đại sảnh toàn là thi thể.
Bậc thang lớn hình tròn cách cửa lưới sắt đen phía ngoài 30 thước, giữa khu đất trống này không có bất kỳ thi thể nào.
Hiện tại, kỵ sĩ giáp đỏ đã cách ly cả tòa nhà, cấm ra vào.
Tình huống lại tốt hơn dự đoán của Ylang gấp vạn lần.
Nàng giật mình nhìn qua Howard: “Người ở đây từ lúc nhiễm bệnh đến lúc phát bệnh tròn nửa giờ, vì sao hắc ôn dịch lại không lan rộng?”
Howard vừa nhận được một báo cáo, ông giương mắt, đưa báo cáo này cho Ylang.
Hoà ra là công của quan thị chính Roland Babic.
Chính là đại tiểu thư Babic đối đầu với Umarcie từ nhỏ đến lớn.
Cô đột nhiên hạ lệnh đóng cửa gỗ và cửa lưới sắt của toàn nhà, cấm bất cứ ai ra vào.
Vị đại tiểu thư này thỉnh thoảng sẽ làm một vài chuyện động kinh, dù sao có cô gánh trách nhiệm, đám quan chức mừng rỡ thanh nhàn, dán thông cáo một cái, ngủ và đánh bài liên miên.
Rồi sau đó, bọn hắn hoàn toàn chết trong nhà này.
Lúc ôn dịch phát tác, có quan viên định mở cửa trốn ra ngoài. Vị đại tiểu thư Babic kia ngồi trên chủ vị đại sảnh, gác chân ôm súng, bắn chết toàn bộ đám người lây nhiễm chạy trốn tới cửa.
Ylang hãi hùng, trước mắt xuất hiện dáng vẻ hung tàn của một vị đại tiểu thư.
“Sao cô ấy biết nơi đây sẽ nổ ôn dịch?”
Howard lắc đầu: “Đáp án có lẽ ở bên trong.”
Các kỵ sĩ đã trang bị tiễn lửa, bọn họ mở cửa lưới sắt, đốt thi thể đen trên bậc thang và cửa, cẩn thận tiếp cận chỗ đó.
Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Trong chốc lát ngắn ngủi, Umarcie đã thay lễ phục, mặc nhung trang.
Không hổ là hậu nhân của đồ ma giả vinh quang. Dù là thất tình đau lòng cũng phải lao đầu tới tiền tuyến.
“Tôi phải vào cùng mọi người!” Umarcie đỏ bừng mắt, đứng trước mặt thủ lĩnh kỵ sĩ giáp đỏ, “Em họ Douniasha của tôi ở bên trong, là tôi bảo em ấy tới, đều là lỗi của tôi, tôi nhất định phải tìm em ấy trở về.”
“Ôi, thật là bất hạnh, trung uý Kyle, xin nén bi thương.”
“Tôi chắc chắn có kinh nghiệm đối phó ôn dịch hơn. Tôi đi trước!” Umarcie cầm lấy cung lửa, vọt tới phía trước.
Thủ lĩnh kỵ sĩ phất phất tay: “Đuổi theo trung úy! Mấy cậu kia!”
Howard chậm rãi đeo đôi bao tay tơ bạc: “Đến gần nhìn xem.”
Ylang gật gật đầu, vừa nhảy xuống xe, trong đầu nàng bỗng hiện lên một ý nghĩ.
Hắc Vu đến vì Nailia…
Sớm thả tin tức dụ Nailia về nhà, lại bởi vì nguyên nhân không rõ bị trễ vài ngày, không thả ôn dịch đến thôn vào ngày dự định…
Bị trì hoãn lệnh điều động nhiều lần…
Địa điểm tản ôn dịch xác định là nhà Nailia…
Bình thủy tinh mất tích…
Nàng níu lại Howard, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cắt không còn giọt máu, má nàng run run.
“Nếu Nailia không nói sai đâu.” Nàng run giọng, “Nếu bình thủy tinh không phải do anh ta mang đi, mà là…”
Umarcie?