Cục bông Ylang dũng cảm như một lính gác hiên ngang. Nàng ngồi xổm chỗ đầu tường, chuẩn bị vượt qua một đêm kinh tâm động phách.
Ai ngờ, đêm này nhàm chán hơn bất cứ đêm nào khác.
Cũng không có chuyện gì xảy ra.
Nàng cố gắng chống mí mắt mới không ngủ giữa đường.
Vất vả nhịn đến hừng đông, nghênh đón nàng lại là một ngày nhàm chán.
Rõ ràng là lúc mưa gió nổi lên, mọi chuyện lại bình tĩnh một cách quỷ dị, ngay cả Howard cũng gác một quyển binh thư trên mặt ngủ trên xe chiến.
Trang viên Kyle gió êm sóng lặng, nghe nói sáng chỗ đó bộc phát lực lượng Bóng Tối trong thời gian ngắn, dẫn phát một đợt rối loạn nhỏ. Nhưng loạn được dẹp rất nhanh, đoàn kỵ sĩ Ánh Sáng lấy cớ tạm thời phong tỏa trang viên.
Danh nghĩa là bảo hộ nhưng thật ra là giám thị nghiêm mật.
Ylang đến dạo một vòng quanh toà thị chính.
Mang theo lệnh thông hành Howard giao riêng, nàng đi đâu cũng thông suốt.
Nàng nghĩ: “Nói không chừng Ma Thần có thể thành công kiếm được linh hồn Babic, tối nay sẽ có manh mối. Mình tới đây vòng một chuyến trước, đến lúc có manh mối cũng biết địa điểm.”
Xem qua phòng làm việc của đại tiểu thư Babic, Ylang phát hiện vị đại tiểu thư này là người rất có quy tắc. Chỗ làm việc của cô ngoài văn bản tài liệu và pho tượng Nữ Thần Ánh Sáng ra thì không có gì, cơ bản không nhìn ra đây là bàn của một vị tiểu thư quý tộc.
Đương nhiên, tiểu thư quý tộc nhà người ta cũng sẽ không đi làm.
Babic và Umarcie đều là người đặc biệt, hoặc là nói, họ có lý tưởng và dã tâm.
Ylang về không công, nhưng nàng cũng không uể oải.
Đây vốn là trong dự liệu. Toà thị chính đã sớm được đội điều tra tìm cả trăm lần.
Hôm nay thật sự không có việc gì, Ylang nhớ tới chuyện nguyên tố biến, bước chân rẽ ngang, đi gặp đạo sư James.
Nàng đặt cho mình một quy định cứng nhắc: trừ phi nguy hiểm tới tính mạng của đạo sư James, nếu không dù ở bất cứ tình huống gì, nàng tuyệt không lợi dụng tên thật nguyên tố để rình coi ông ấy, ảnh hưởng ông ấy.
Đi vào xe ngựa, nàng phát hiện đạo sư hói quả nhiên đang luyện tập ma pháp.
“Ôi, Ylang thân yêu,” Ông phiền não gãi phần đầu không thừa chút tóc, “Ta cứ cảm thấy sắp bắt được linh cảm gì, nhưng cứ thiếu một chút…”
Ylang mỉm cười ngồi ở khu ma pháp của ông không chạm tới được, tránh lại bị đổ ướt người.
“Nguyên tố biến dị ư?” Nàng thuận miệng nói, “Ngài đã nắm giữ điều khiển cự ly xa và triệu hoán tinh chuẩn, chỉ cần nắm giữ thêm nguyên tố biến dị, ngài có thể đạt được danh hiệu đại ma pháp sư, tiến vào tháp Pháp Sư.”
“Trời ạ! Ta cũng không dám nghĩ xa như vậy!” James hiếm khi lộ ra chút ngượng ngùng, “Tháp Pháp Sư là thánh đoạ với bất cứ ai hướng về ma pháp, ta vẫn còn kém xa vạn dặm.”
“Ngài đừng tự coi nhẹ mình!” Ylang giảo hoạt nói, “Em lại cảm thấy, quả cầu nước ngài dùng để nhốt chặt đầu người xấu hôm đó ấy, phần viền đã có chút cảm nhận của tuyết rồi! Em cảm thấy ngài sẽ nhanh chóng lĩnh ngộ ma pháp băng.”
“Ôi trời ạ!” James kêu vẻ kì quái, “Ylang! Đây chính là linh cảm ta mơ hồ cảm giác được nhưng mãi không bắt lấy! Em đúng là ngôi sao may mắn của ta! Em em em, em mau quay về xe mình đi, ta chuẩn bị bắt đầu nghiên cứu!”
Ylang: “… Ngài đúng là qua sông ngắt cầu!”
“Ha ha ha ha ha!” Ma pháp sư hói đầu cơ bản không khách sáo với nàng, ông vẫy tay đuổi nàng xuống xe ngựa.
Ylang tiếp tục cô đơn lạnh lẽo.
À, còn có ngài Louis!
Ylang không có ai để nói chuyện phiếm trở lại xe ngựa của mình, phát hiện ngài Louis bưng một ống thuỷ tinh nhỏ, bên trong chứa một ít dung dịch kỳ quái.
Nửa phía dưới là chất lỏng màu đỏ trong suốt, thoạt nhìn như nước, trên nước nổi một tầng dầu.
“Ngài Louis, ngài đang làm cái gì đấy?”
“Ylang cuối cùng cũng về rồi! Mau đến xem, đây là một thí nghiệm ma thuốc vĩ đại!”
“Hả?” Ylang vui vẻ nhảy qua, ngồi xồm bên bàn thấp.
“Phía dưới là ma thuốc, còn tầng phía trên…” Ông thần bí dừng lại, “Nói kiểu này cho con biết.”
“Dầu nhẹ hơn nước nên nổi trên mặt nước. Cái này học viện đã dạy.” Ylang đắc ý nói.
“Hà hà. Không đơn giản như vậy đâu!” Louis lấy ra một viên thuốc, “Nó sẽ nhanh chóng hòa tan, sinh ra lượng bọt khí lớn, hoà thành hỗn hợp nước và dầu. Chuẩn bị xem núi lửa!”
Ông ném viên thuốc vào bình thủy tinh.
Ylang tò mò nhìn thẳng bình.
Chỉ thấy viên thuốc nhanh chóng hòa tan, sinh ra đống bọt khí. Bọt khí đi lên từ đáy nước, nước từ ma thuốc đỏ tươi dâng lên, vọt lên trên tầng dầu. Bởi vì nước nặng hơn dầu, chúng nhanh chóng hạ xuống. Ma thuốc đỏ tươi và dầu trơn không tách ra, hình thành từng hạt màu đỏ trong tầng dầu, rất giống dung nham đi lên rồi hạ xuống lúc núi lửa phun.
“Oa!” Ylang mở to hai mắt.
Viên thuốc tiếp tục hòa tan, ma thuốc và dầu trộn càng ngày càng đều. Thời gian qua dần qua, giới hạn giữa ma thuốc và dầu trở nên không quá rõ ràng, dầu không hòa tan vào nước dần dần hóa thành ma dược đỏ tươi.
Đợi đến lúc sự sôi trào trong bình thủy tinh chấm dứt, dầu biến mất, chỉ còn lại một lọ nước màu đỏ nhạt.
“Ngài Louis…” Ylang giật giật khóe miệng, “Nếu phát minh của ngài là biến nước thành dầu, vậy nó sẽ rất có giá trị. Nhưng biến dầu thành nước… phát minh như vậy có ý nghĩa gì ư?”
“Ý nghĩa lớn đấy!” Ông trợn mắt, chỉ vào bình thủy tinh, “Đây không phải là dầu bình thường, là mỡ từ Kathy!”
“Kathy gì?” Ylang khó hiểu.
“Chính là tên phó tổng đốc mập ấy.” Louis kích động quơ hai tay, “Ma thuốc của ta thành công giảm cân nặng gã từ 200 pound về 100 pound!”
Ylang: “… Ngài phát minh ra thuốc giảm béo nhanh!”
“Đương nhiên!” Louis kiêu ngạo.
“Ôi trời ạ, ngài nhất định sẽ phát tài thêm!”
“Hic… Tạm thời còn một vấn đề nho nhỏ.” Louis gượng cười, “Đó là sau khi giảm béo xong, người cũng chết.”
Ylang: “…”
Tuy thuốc giảm béo hoàn toàn không thành công, nhưng nó thành công giúp Ylang giết nhiều thời gian.
Nàng cuối cùng cũng đợi được đến lúc bầu trời tối đen.
Ma Thần giấu cục bông Ylang ở một bình bùn trong khu bình dân.
Lúc hắn tìm đến nàng, nàng đã sớm không kiên nhẫn lắc đuôi.
“Thế nào thế nào, có phát hiện gì không?” Hắn vừa cầm nàng lên, nàng đã líu ríu không yên, “Umarcie lộ sơ hở không? Có thu được linh hồn Babic không? Anh rõ chân tướng chưa?”
“Câm miệng.”
Hắn ấn một ngón tay vào giữa hai mắt nàng.
“A.”
Chỗ này chọc vào hơi ê ẩm tê tê, nàng ngậm miệng lại, lắc cái đuôi.
“Linh hồn Babic thuộc về Elyse.” Hắn mỉa mai nhếch khóe môi, “Cô ta là tín đồ thành kính của Thần Ánh Sáng.”
Ylang há to miệng: “… Lực lượng Ánh Sáng khiến Babic cảm giác được Umarcie có vấn đề, nhưng cô ấy không tìm thấy bất cứ chứng cớ gì, cho nên chỉ có thể không ngừng đối nghịch với Umarcie, cố sức làm khó.”
“Đúng vậy. Khứu giác đám chó săn nhà Thần Ánh Sáng luôn rất thính.” Hắn cười lạnh.
Trực giác. Đây đều là trực giác của Babic.
Bởi vì có tín ngưỡng Ánh Sáng thuần khiết, cô rất mẫn cảm với Bóng Tối, thậm chí cảm ứng được sự xuất hiện của ôn dịch.
Ylang che trán: “Tôi không ngờ đúng là đáp án này.”
Nói thật, Thần Ánh Sáng trong lòng Ylang đã hoàn toàn là một người giả nhân giả nghĩa. Trong mắt nàng, những tên tham lam, dối trá, giả tạo kia mới hẳn là tay sai của Thần Ánh Sáng.
Ví dụ như Thần Quyến Giả Sif.
Mà Babic… Ylang ưa thích cô ấy.
“Không phải mình lại dùng thành kiến với một vài thứ à? Thành kiến luôn dễ dàng che mắt, khiến người thấy không rõ sự thật.” Ylang nghĩ như vậy.
Tin tức này lại khiến Ylang bối rối hồi lâu.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, hắn đã cầm nàng tới ngoài trang viên Kyle.
Giọng hắn là lạ: “Chuyện khác kia cô không cần quan tâm, cái này không sao cả, dù sao cô gầy yếu cũng không có tác dụng nào.”
Cục bông Ylang chợt phục hồi tinh thần lại: “Cái gì cái gì? Chuyện gì khác? Anh… tìm được thân thể rồi đúng không!”
“Ha.” Hắn cười lạnh, không để ý tới nàng.
Ylang: “…” Aa.
Nàng đảo mắt trong chốc lát, cảm giác mình hơi quá đáng thật: để ý một Babic chưa gặp hơn cả hắn. Tên hẹp hòi như hắn chắc chắn sẽ phát giận! Phải dỗ dành hắn!
Nàng lặng lẽ dùng cái đuôi ôm lấy cổ áo hắn, cọ thân thể mềm như nhung đến bên lỗ tai hắn, nhỏ giọng giải thích: “Anh nhắc đến Nữ Thần Ánh Sáng, tôi đương nhiên phải cẩn thận ngẫm lại. Người đó dù sao cũng là địch nhân lớn nhất trong tương lai của chúng ta.”
Hai chữ “chúng ra” này quỷ dị lấy lòng hắn.
Hắn cười khẽ một tiếng: “Chờ ta khôi phục lực lượng, Thần Ánh Sáng là vật gì. Loại việc này cũng đáng để nghĩ?”
Cục bông Ylang trộm liếc mắt: “À… Vậy tôi không nghĩ nữa! Nói chút đi, ngươi phát hiện cái gì? Thân thể ư? Ở nơi nào?”
“Không cảm ứng được thân thể, nhưng ta phát hiện Kelthudrad.”
Cái tên hơi có quen tai, Ylang nghĩ lại, nhớ tới là lĩnh chủ Ôn Dịch hắn nhắc đến hôm qua.
“Lĩnh chủ Ôn Dịch.” Hắn nói, “Sau khi bản thể ta dẫn động thánh quang, Umarcie đi mật thất, sau đó ta cũng cảm giác được hơi thở của Kelthudrad. Xuất hiện ngắn ngủi rồi biến mất.”
Ylang: “Sao tôi lại cảm giác chuyện trở nên phức tạp hơn? Rõ ràng là tới tìm thân thể của anh, sao lại tìm ra một thủ lĩnh quái vật mới? Nhưng… Có một điểm chung, dù là hơi thở của lĩnh chủ Ôn Dịch hay của thân thể anh, ở trạng thái bình thường cũng có thể ngăn cách cảm giác của anh.”
“Ta khi dùng bản thể không thể lại gần quá, nếu ra tay với những thánh quang kia, tòa thành này sẽ bị san thành đất bằng.” Hắn kiêu ngạo nói, “Nếu không phải lo cô, ta đã sớm lật nơi đây lên.”
Ylang lén lút nghĩ: “Sau đó rất có thể sẽ đưa tới Nữ Thần Ánh Sáng, cắt anh ta thành mười tám khối.”
Loại lời này đương nhiên chỉ có thể nghĩ, bây giờ cũng không phải lúc hợp để cãi nhau.
Hơn nữa câu “lo cô” khiến nàng hơi sung sướng.
“Cho nên chỉ có thể trộm lẻn vào buổi tối, tìm rõ!” Ylang thẳng bộ ngực nhỏ tròn vo.
Hắn mang theo nàng, quen tay hay làm bò lên trên đầu tường.
Đang định nhảy xuống, chợt phát hiện đường chính truyền đến tiếng động, Umarcie vội vã ra ngoài, bị kỵ sĩ Ánh Sáng ở cửa ra vào ngăn được.
Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Ánh Sáng hành lễ: “Thật xin lỗi, trung uý Kyle, bởi vì chuyện lực lượng Bóng Tối ban sáng, đại công tước hạ lệnh để trang viên ở trạng thái phong tỏa bảo vệ. Vì sự an toàn của ngài, xin tạm thời không nên ra vào.”
Thị vệ gia tộc theo sau lưng Umarcie tức giận nói: “Rốt cuộc là bảo hộ hay giám thị? Vừa tra ghi chép đi lại của đại tiểu thư, vừa phong tỏa trang viên chúng tôi, các người đến đất phong đều muốn làm gì thì làm như vậy ư!”
Đoàn trưởng kỵ sĩ bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi chỉ nghe lệnh làm việc.”
Umarcie lo lắng nói: “Tôi có việc gấp! Rất gấp! Thận cha suy kiệt, chỉ có thể dựa thuốc duy trì tính mạng, nhưng có một loại dược thảo đặc biệt sắp dùng hết. Tôi nghe ngóng thật lâu, chỉ có hội đấu giá của công hội dược tề hôm nay có một hộp, tôi phải tự đi một chuyến! Bằng không như vậy đi, nếu lo lắng thì cứ phái người đi theo tôi. Hội đấu giá bắt đầu lúc chín giờ, tôi không thể tới trễ! Tôi mua thuốc xong sẽ trở lại!”
“Bệnh của bá tước Kyle đúng là khá phiền toái.” Đoàn trưởng kỵ sĩ do dự trong chốc lát, nhớ tới mệnh lệnh của đại công tước “Nhìn chằm chằm nhưng không nên xung đột chính diện”. Anh ta gật gật đầu, “Ellen, cậu dẫn tiểu đội đi với trung uý Kyle đến phòng đấu giá của công hội dược tề một chuyến.”
“Tuân lệnh, trưởng quan.” Một kỵ sĩ hành lễ nghiêm.
“Cẩn thận chút. Đi sớm về sớm, không nên phức tạp.” Đoàn trưởng kỵ sĩ quay sang Umarcie, mỉm cười dặn dò, “Mặt khác, chúc cô cướp được thảo dược với giá thấp.”
“Cảm ơn ngài.” Umarcie nhảy lên lưng ngựa.
Ylang móc trên cổ áo Ma Thần, đưa mắt nhìn Umarcie thúc ngựa đi xa.
“Đây là cơ hội tốt,” Ylang nói, “Không cần lo gặp chủ nhân trong mật thất.”
“Ha. Từ điển của ta không có từ ‘lo lắng’.” Hắn nhảy xuống thành tường, lẻn về nhà chính.
Tiến vào nhà, khó tránh gặp được người hầu, rất nhiều chỗ cơ bản không thể tránh người.
Hắn một đường đánh bất tỉnh người gặp được, tùy tiện ném dưới mặt bàn mặt hoặc sau bức màn.
Đây chỉ là gặp biến cố thì phải dùng quyền.
Sẽ có người nhanh chóng phát hiện trang viên gặp vấn đề, bọn họ chỉ có thể nhân lúc chênh lệch này.
“Biết mật thất ở đâu không?” Nàng
đảo mắt, khẩn trương quan sát bốn phía.
“Đại khái.” Hắn đi nhanh trong thính đường rộng, đứng ở một phòng lớn trống trơn. Bốn vách tường trống trơn, không giống có bất kỳ cơ quan mật đạo.
Hắn ngồi xổm xuống, dùng đốt ngón tay gõ sàn nhà.
Tiếng vang hơi kỳ quái, như là có tường kép.
“Hẳn là phía dưới đây.” Hắn lấy đoản kiếm ra từ bên chân, bắt đầu nạy sàn nhà.
Ylang lờ mơ nghe được tiếng hô kinh ngạc từ bên ngoài.
Nàng biết rõ nhất định là hầu gái hoặc hầu nam hôn mê nào đó bị người phát hiện!
“Lập tức sẽ có người đến!” Nàng kéo dài người, đưa hai con mắt lên cao cao, nhìn xuyên qua cửa sổ.
Hắn nạy ra một khe hở, sau đó cầm lấy viền đứt gãy, nhấc một tấm gỗ dài chừng một thước, kéo ra phần răng cưa cao thấp không đều.
Nhưng phía dưới cũng không xuất hiện đường đi thông mật thất mà là từng tầng bông vải màu xám trắng cán cát đá.
“Đây là thứ gì.” Hắn nhíu mày.
Ylang thấy thị vệ bên ngoài đã mang đèn Long Tinh chạy tới.
“Không xong, đánh rắn động cỏ lại không phát hiện gì… Sau hôm nay chắc chắn bọn họ sẽ tăng cường phòng bị!”
“Giết sạch người?” Hắn hé mắt, “Cô không đủ sức.”
Ylang nhanh chóng đảo con mắt suy nghĩ.
“A!” Nàng bỗng nảy ra ý, “Tôi biết rồi! Cái bông vải cán cát đá này là dùng để hấp hơi nước, phía dưới, phía dưới chắc chắn có hầm rượu! Mật thất ở trong hầm rượu!”
“Hầm rượu.” Hắn nhắm mắt nhớ lại, “Vừa rồi đi ngang qua.”
Hắn cất đoản kiếm, lách mình vào hầm rượu và đóng then cài cửa gỗ sau lưng ngay trước khi đám thị vệ tới.
“Bây giờ chúng ta đúng là ba na trong rọ.” Ylang dùng cái đuôi bịt kín con mắt.
“Uỳnh!” Bọn thị vệ đang xô cửa.
“Mau mau!” Cục bông Ylang nhỏ giọng giục, “Chúng ta phải tìm được mật thất kia trước khi bọn họ phá cửa!”
Hắn nhếch môi, chuyên chú nhìn khắp bốn phía.
Cửa hầm rượu cũng không tính rắn chắc, dù sao có rất ít trộm chuyên môn trộm rượu người ta giấu. Dưới sự va chạm mạnh của bọn thị vệ, then cài gỗ nhanh chóng xuất hiện vết rạn, thoạt nhìn không chịu được quá lâu.
Ylang khẩn trương không dám thờ, nàng chăm chú ghé vào trên vai hắn, nhìn chằm chằm vào cái cửa lung lay sắp đổ.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Mỗi lần va chạm, khe cửa trở nên càng rộng.
Ma Thần thoạt nhìn không hề khẩn trương, hắn bình tĩnh đi thẳng qua giá rượu. Cuối cùng, vài giây trước khi then cài cửa gãy, hắn tìm được chốt mở cửa ngầm trên vách tường.
Là một khung đèn thoạt nhìn rất bình thường.
“Kétttttt….”
Ylang ngạc nhiên phát hiện, cái chốt mở phát ra thanh âm này giống hệt chốt mở lỗ khảm dùng để chứa hắn.
“Wao…” Nàng chậm rãi đảo mắt.
Vậy là khung đèn đồng trên vách đá.
Phá án.
Một cánh cửa mở ra, lộ ra một con đường đi xuống dưới.
Hắn lách mình vào, kéo cơ quan xuống, khép lại cửa ngầm.
“Rầm!”
Bên ngoài vừa lúc truyền đến tiếng cửa hầm rượu bị phá khai.
“Uây, cẩn thận.” Ylang khẩn trương nhắc nhở hắn, “Cẩn thận có cạm bẫy vân vân, người phía ngoài có lẽ không biết cái mật thất này, chúng ta còn có thời gian.”
Hắn đi xuống bậc thang.
Bậc thang thềm đá vòng xuống dưới, qua hơn nửa vòng tròn, Ylang phát hiện vách tường lờ mờ ánh vàng.
“Phía dưới giấu vàng!” Mắt nàng toả sáng.
Đầu nàng đã tự động tạo ra một bức họa: trong mật thất chất đầy vàng, còn có chuỗi phỉ thuý mã não trân châu…
Ôi, thật là khiến người ta kích động. Nàng thò mắt dài ra từ bên bả vai hắn, thấy trước mới thích.
“Hở?”
Lúc thấy rõ cảnh trong mật thất, nàng ngây ngẩn người.
Hắn lượn quanh thềm đá, đứng ở cửa mật thất.
Đây là một gian mật thất lập phương, toàn phòng treo đầy huân chương Ánh Sáng, trên vách tường để Thánh Kiếm giao nhau đến từ nhiều ‘đồ ma giả’. Ngoài ra còn có một vài thứ rải rác như áo giáp thánh quang sũng nước, huy chương tộ.
Giữa mật thất có một bệ đá, phía trên đặt một hộp màu vàng, Ylang cứ cảm thấy có chút quen mắt.
Tuy lúc này Ma Thần sẽ không bị thánh quang chủ động tấn công, nhưng bỗng đi tới một nơi có tính nhắm vào mười phần, điều này vẫn khiến hắn thoáng chần chờ một chút.
Ylang hỏi: “Có phải là cạm bẫy không? Chúng ta giẫm mạnh vào sẽ bị nhốt trong lồng, sau đó đến ban ngày sẽ bị những thứ có thánh quang này cắt thành trăm mảnh à?
Hắn do dự lát, giơ tay lấy một thanh kiếm Ánh Sáng trên tường gần đó, ném vào.
“Keng!”
Không có chuyện gì xảy ra.
Hắn nhảy lên, giẫm lên những thánh vật rực rỡ trên vách tường, nhanh chóng trèo lên đỉnh mật thất.
Chúng rơi leng keng xuống đất.
“Không giống có cạm bẫy.” Hắn thả tay, rơi vào giữa mật thất.
Nhìn ở khoảng cách gần, cái hộp vàng đặt trên bệ đá có phong cách cổ xưa, mặt ngoài nó khắc đầy đồ văn sáng tối, rất huyền diệu tinh xảo.
“Cái hộp này, tôi nhớ ra rồi!” Nàng kích động nói, “Thứ đựng tay anh chính là cái hộp như vậy! Chỉ có điều cái đó là hình chữ nhật, đây lại là hình vuông! Anh nói xem bên trong có phải đầu của anh không!”
Hắn híp mắt, nhìn chằm chằm trong chốc lát.
“Thánh kim tuy có thể ngăn lực lượng Bóng Tối, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, không có chuyện ta không cảm ứng được thân thể.” Hắn cau mày.
“Không phải anh nói có lực lượng gì ảnh hưởng cảm giác của anh sao? Có lẽ chính là nó, mở ra xem một chút đi!l
Hắn chần chờ, đặt tay lên.
Không tìm thấy bất cứ khoá lộ hay khoá ngầm.
Hộp vàng không kẽ hở, mũi kiếm cơ bản không nạy được.
“Tay phải của anh cậy mạnh để làm ngã mở hộp!” Ylang run lông, nhảy trên vai, “Bay cao cao, nóc phòng cao như vầy, sau đó đập mạnh xuống, đầu nhọn đâm vào đất. Bùm, mở!”
Khóe miệng hắn hơi giật, liếc nàng vẻ quái dị.
“Làm sao vậy, có vấn đề gì à?”
Hắn ôm cánh tay: “Cô cho rằng thân thể gầy yếu của cô có thể di chuyển được cái hộp ư?”
Ylang: “… Ừ ha.”
Nàng nhảy lên cái hộp, dùng cái đuôi gõ: “Này! Mau tỉnh đi! Tỉnh lại! Đừng ngủ nữa!”
Cái tay phải dã man lần trước rất có ham vọng sống, tự mình vượt ngục ra.
Mà lần này… nếu trong đây là đầu hắn, vậy cũng có thể rõ là đầu óc của hắn cũng không tốt lắm.
Hộp vàng yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào.
Ylang u buồn cuộn đuôi: “Làm sao bây giờ…”
Hắn híp mắt, kiểm tra toàn bộ hộp một lần, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lỗ khảm. Chỗ đó còn chút vết máu khô.
“Chìa khoá huyết mạch.”
Ylang chăm chú suy tư trong chốc lát, vui vẻ nói: “Cho nên máu của hậu nhân ‘đồ ma giả’ có thể mở nó. Umarcie… à, còn có bá tước Kyle, chỉ cần dùng máu của bất cứ người nào trong bọn họ là được. Rất đơn giản!”
Hắn gật gật đầu: “Nếu như đi ra được.”
Ylang ném đuôi, bịt kín con mắt.
Ở chỗ này quá an nhàn, nàng đã quên hai người bây giờ còn là ba ba bị nhốt trong rọ.
Một người một bóng thậm chí không nghĩ ra biện pháp gì.
Lúc đang nhìn chằm chằm vào cái hộp vàng ngẩn người, sắc mặt của hắn chợt thay đổi, tay phải chộp lấy cái hộp, nắm chặt.
Ylang giật mình nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn rất dọa người, con ngươi co rút khẽ run, hàm răng cắn chặt, mu bàn tay chộp hộp vàng nổi gân xanh.
“Cảm ứng được, là ở đây.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Lực lượng lại bị suy yếu.”
Cục bông Ylang cả kinh cứng lông.
Thân thể của hắn quả nhiên ở chỗ này! Hơn nữa, nó còn lại bị suy yếu trước mặt hai người họ!
Nhưng… Cái trong hộp này cơ bản không có bất cứ động tĩnh gì mà!
Lực lượng Ánh Sáng trong phòng cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Đây rốt cuộc… Là làm thế nào?
“Đợi đã!” Ylang ngơ ngác nói, “Lần trước anh đó cảm ứng được thân thể đúng là lúc toà thị chính bị nhiễm ôn dịch.”
“Ừ, thì như thế nào?”
“Lần thôn dính ôn dịch trước, anh cũng cảm ứng được.”
“Đúng.”
“Phòng đấu giá!” Ylang hít vào một hơi, “Umarcie thả ôn dịch trong phòng đấu giá, vì vậy anh lại cảm ứng được! Bây giờ là 9:30, nếu đấu giá hội kết thúc trước mười giờ… Người lây sẽ đưa ôn dịch ra toàn bộ Ethel Capri! Ban đêm cơ bản không thể kịp thời ngăn ôn dịch khuếch tán! Chuyện tra ghi chép đi lại khiến Umarcie cảm thấy nguy cơ, cô ta muốn ra tay trước, diệt trừ quân đội của chúng ta!”
Hắn hơi nhíu mày.
“Anh giết ra ngoài, ngăn cản chuyện này xảy ra!” Ylang kéo dài người, nhìn thẳng ánh mắt của hắn, “Anh có thể làm được!”
“Thân thể của cô rất có thể sẽ bị thương.” Hắn lạnh lùng nói.
“Hết cách rồi! Đợi đến lúc Umarcie trở về, mọi chuyện sẽ chỉ càng hỏng bét!” Ylang hạ quyết tâm, “Thừa dịp những thị vệ kia không biết vị trí mật thất, anh lao ra, nhất định có thể làm được! Phải báo Howard phong tỏa phòng đấu giá, tới muộn sẽ không kịp! Tôi ở tại chỗ chờ Umarcie trở về, biết có người xâm nhập mật thất, cô ta nhất định sẽ mở cái hộp vàng này để điều tra, đến lúc đó tôi nghĩ cách cầm thân thể anh đi!”
“Cũng được.” Hắn nheo mắt lại, “Nhưng đề nghị của ta là, cô trốn trong những cái áo giáp kia, đợi đến lúc hừng đông. Ta sẽ dẹp yên chỗ này.”
“Ừ, nếu không nắm chắc, tôi sẽ làm theo lời anh nói!” Nàng phối hợp bò vào trong một áo giáp thánh quang, ngồi chỗ mắt giáp vàng thúc giục hắn: “Anh mau đi đi!”
Hắn nhìn kỹ nàng một cái: “Đừng chết.”
“Anh cũng vậy!” Nàng cong mắt.