“Tin đưa rồi, ra ngoài đi.” Vinár lạnh nhạt nói.
“Vâng.”
Ylang nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia: Cẩn thận Vinár!
Nét chữ cứng cáp, đầu bút lông mạnh mẽ.
Mép tấm da dê còn dính máu.
Đã xảy ra… chuyện gì?
Ylang định gọi quản gia và binh sĩ đưa tin, nhưng nàng phát hiện yết hầu mình cũng chập choạng, không phát ra được tiếng nào.
Bờ môi cũng vậy.
Thân thể của nàng biến thành một khúc gỗ.
Trời ạ, nước trà có vấn đề!
Vinár nghiêng nửa người trên, rút đi tấm da dê trong bàn tay cứng ngắc của nàng.
“Ồ, là bút tích của phụ thân.” Cậu ta phiền não cau mày, “Còn nhớ kỹ đưa tin cho Ylang… Xem ra hành động của mình có sai lầm nhỏ, không thể một phát giết chết ông ta.”
Ylang dùng sức mở to hai mắt, không nháy mắt nhìn cậu ta.
Trong lòng nàng, sóng biển bốc lên dữ dội.
Vinár muốn giết cha!
“Nhưng không sao. Chỉ là chuyện chậm vài ngày, sớm vài ngày mà thôi.” Vinár đứng lên, tháo bao tay trắng, “Nói không chừng hồn phách của ông về sớm hơn ưng đưa thư một bước, có lẽ đã đến rồi nhỉ?”
Cậu ta ngẩng đầu lên: “Phụ thân, người đang ở đây nghe ư?”
Ylang cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Cậu ta quá lạnh nhạt và yên tĩnh, nét mặt vẫn giống bình thường, tao nhã, phong độ nhẹ nhàng.
Nhưng lời cậu ta nói ra lại vô cùng đáng sợ.
“Thật sự là khiến tôi quá vui mừng. Vốn hai chuyện này không hề liên quan, không ngờ phụ thân tôn kính của tôi lại nhớ kỹ Ylang của tôi trước khi chết.”
“Trời, niềm vui của tôi không chỉ có một lần!”
Cậu ta chăm chú nắm chặt tấm da dê kia, dùng móng tay cạo máu dính ngoài viền xuống, thè lưỡi ra liếm vào trong miệng.
“Hít hà…” Cậu ta nheo mắt như dùng ma thuốc, hai mắt mê ly.
Cậu ta ném tấm da dê đi, chậm rãi đi đến giữa phòng tiếp khách, đưa lưng về phía Ylang, ngửa đầu nhìn về nơi trống rỗng, bắt đầu trò chuyện.
“Đầu tiên, cảm ơn sự tín nhiệm hoàn toàn của phụ thân, ngay cả quyền điều động nhân sự cũng giao hết cho con.”
“Trong lúc người tán thưởng vì khả năng sắp xếp ngay ngắn rõ ràng của con, người nhất định không chú ý tới, phần lớn người theo người đến vương quốc Arctic đều là đội vệ binh tư nhân theo mẫu thân gả tới nhỉ? Còn có Sif, người cho rằng vì sao cô ta dễ đang bị con thuyết phục, nguyện ý đến vương quốc Arctic?”
“Đương nhiên là bởi vì Sif đang phối hợp toàn bộ kế hoạch của con.”
“Xương cốt mẫu thân chưa lạnh, người đã bắt đầu chà đạp lý tưởng của bà ấy như vậy sao? Được, con nói hết cho Sif, để cô ta biết là ai quyết tâm không cho cô ta tới với con, làm cho cô ta biết rõ con ngày ngày đều sống dưới bóng ma của hung thủ giết chết mẫu thân. Chậc, người nhất định có thể tưởng tượng được, phụ nữ đơn thuần, ngu xuẩn, lâm vào tình yêu như Sif sẽ bày ra vẻ mặt gì
“Cô ta có thể làm tất cả vì con. Phụ thân thân yêu, phụ nữ như vậy có lẽ người hiểu rất rõ mới đúng. Mẫu thân yêu người như vậy mà!”
“Mỗi người Sif dẫn theo đều là sự chuẩn bị tỉ mỉ dành cho người đấy, phụ thân của con.”
“À đúng rồi, đương nhiên còn có Arthas. Anh ta không giống phụ thân vô năng của mình, chịu sống qua dưới hơi thở của người. Dã tâm Arthas rất lớn, anh ta muốn làm ông vua đứng đầu lịch sử. Đương nhiên, tương lai con và anh ta nhất định sẽ trở mặt, nhưng việc đó không quan trọng, đối với con bây giờ, diệt trừ người mới đúng là chuyện ý nghĩa trong cuộc sống.”
“17 năm… Con cho ra bài giải tàn khốc này, có lẽ người hẳn rất hài lòng!”
“Dù sao tự con rất hài lòng.”
Vinár khoa trương đi tới đi lui trong phòng khách.
“Thêm cả chiến lợi phẩm Ylang… Không ngờ phần thưởng con chuẩn bị cho mình lại là người trong lòng người… Ôi trời ạ, con kích động run người rồi. Nhưng chắc chắn người không nhìn ra, con đã sớm học xong cách không hiện buồn vui của người.”
“Thật biết điều, lúc con tìm chim nhung tuyết, mượn danh nghĩa của người lừa Ylang đến trang viên, thật không nghĩ tới người sẽ đưa tin cho cô ấy. Người thật sự quá khiến con vui mừng!”
“Con quả thực không thể chờ đợi được!”
“Vậy thì bắt đầu thôi!”
Vinár hành lễ với không khí.
Tay phải vịn phần bụng, tay trái giơ lên bên người, hành lễ tiêu chuẩn chín mươi độ.
Sau đó, cậu bước đến bên ghế sô pha, bế Ylang ngồi góc cuối lên.
Ylang dùng ánh mắt hỏi cậu ta: “Cậu muốn làm gì với tôi?”
“Suỵt…” Vinár cười dịu dàng, “Dẫn cô đi một nơi tôi đã chuẩn bị thật lâu. Cô nhất định sẽ thích!”
Cậu ta ôm nàng đi ra bên ngoài.
Cậu ta đã sớm sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, trên hành lang không một bóng người, trang viên Tulip dưới ánh mặt trời yên tĩnh như một ngôi mộ đẹp lạnh băng.
Cậu ta đạp trên thảm quý báu, bước đi về phía sâu trong trang viên.
“Ylang,” Giọng Vinár rất đỗi dịu dàng, “Đây là chuyện cô đã sớm đã đáp ứng tôi, cô đừng tỏ vẻ tức giận như vậy. Đã nói rồi mà, ban ngày cuối tuần, trao cả thân thể và linh hồn của tôi cho cô, không phải sao?”
Ylang giật giật đôi mắt duy nhất còn tri giác, nhìn về phía bầu trời.
“Này, cậu ta muốn anh thực hiện hứa hẹn, anh đã nghe chưa?”
“Xem chuyện anh gây ra cho tôi đi!”
Ma Thần không xuất hiện.
Nàng muốn giữ niềm vui bất ngờ cho hắn, cũng không nói cho hắn biết chuyện chim nhung tuyết. Mà hắn không có việc gì cũng sẽ không đến bên này đi dạo, bởi vì nơi này gần hoàng cung và Thần Điện Ánh Sáng, hắn chán ghét mùi thánh quang.
Thanh niên anh tuấn bức ôm cô gái xinh đẹp yếu đuối đi dạo trong biển hoa.
“Nơi đây ư? À, không,” Vinár lắc đầu, lầm bầm lầu bầu, “Tuy nơi đây cũng rất tốt, nhưng mình càng thích những niềm vui được chuẩn bị tỉ mỉ kia.”
Ánh sáng sáng ngời, áp trên biển hoa Tulip, cô gái tóc đen…
Tiếng thở của Vinár càng ngày càng nặng.
“Ôi, Ylang thân yêu, tôi biết rõ cô có công phu tốt nên không thể không ra hạ sách này. Yên tâm đi, ma dược sẽ khiến cô mất tri giác trong 24 tiếng đồng hồ. Đối với cô mà nói, đây thật ra là một chuyện rất nhân từ, bởi vì những việc tôi sẽ làm với cô kia có thể sẽ khiến cô hơi đau nhức.”
“Cô không có cảm giác… sẽ thích hợp hơn. Tôi càng hy vọng lúc làm chuyện kia, cô không thể cử động, không có phản ứng gì, băng băng lành lạnh… Chà, từ khi tận mắt thấy dáng vẻ lúc chết của mẫu thân, mỗi đêm tôi đều khó ngủ, chỉ có cô mới có thể cứu tôi, Ylang.”
“Nhưng đối với cô, đó cũng là một chuyện rất không xong, bởi vì tôi còn phải ôm cô đi một đoạn đường xa. Hao phí quá nhiều thể lực có lẽ sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy.”
Cậu ta đi về phía tây.
Con đường này cậu ta ít khi đi được, mấy lần bị cấm túc ở tháp trắng, mẫu thân Frigg đều đuổi theo sau lưng, không ngừng cằn nhằn.
Mà lần mẫu thân đi vào tháp trắng đó, cậu không hề đưa bà.
Cậu ta không ngờ phụ thân sẽ tuyệt tình như vậy.
Nếu sớm biết, cậu ta nhất định sẽ liều mạng ngăn bà ta tiến vào tháp trắng, cậu ta sẽ vứt bỏ thân phận người thừa kế mình không ham này, dẫn mẫu thân về nhà Windsor.
Đáng tiếc không có nếu.
Mẫu thân như là một cái kén, cái kén kia rách rồi, ấu trùng bên trong nhất định phải bay ra.
Còn cậu, cậu ta mang theo máu của bà, mang theo dục vọng của mình, dùng đôi cánh nhuốm máu này tạo thành gió lốc, cắn nuốt sạch người đàn ông tự cho là đúng, lạnh lùng vô tình với thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn kia.
Vinár duy trì vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật mọi lỗ chân lông trên người đang run rẩy.
Rốt cuộc đi xuống dưới tháp trắng.
“Mẫu thân của tôi chết ở chỗ này.” Vinár dịu dàng cúi người, dán bên tai Ylang, “Xem đi, cái sườn dốc kia rất đẹp phải không? Cô biết không, đêm hôm cô đồng ý ước hẹn, tôi mơ một giấc mộng tuyệt vời, mộng là giữa ban ngày, biển hoa Tulip, còn cả hai người cực phóng đãng nữa.”
Ylang xoay con mắt sang bên kia.
Nàng không muốn đánh giá tình yêu bi kịch của mẫu thân cậu ta.
Cậu ta và nàng không có chút quan hệ. Nàng tới giờ vẫn vô tội, nguyên nhân Frigg ám sát cũng là vì Vinár dùng nàng chắn mũi tên.
Bởi vì chuyện cậu ta làm, nàng không biết phải gánh chịu bao nhiêu ác ý. Sally, Sif, Arthas… Mà Frigg, chẳng qua bà ta chỉ biến ác ý thành hành động thực tế.
Nàng xoat con mắt về, nhìn thẳng đôi mắt xanh thẳm của Vinár.
Ánh mắt của cậu ta rất đẹp, giờ vẫn rất đẹp. Thoạt nhìn trong trẻo vô hại.
Cậu ta dùng một năm nay để lừa gạt sự tín nhiệm của nàng và phụ thân mình.
“Cậu sai rồi, Vinár.” Ylang dùng ánh mắt nói cho cậu ta biết.
Có lẽ là vì này giờ khắc toàn bộ thế giới như chỉ có hai người họ, Vinár xem hiểu ý Ylang.
“Không, tôi không sai.” Cậu ta nhẹ nhàng bỏ sợi tóc bạc bên rìa má ra sau bả vai.
Trên dốc xuất hiện một cái cửa ẩn.
Vinár đá văng cửa, ôm nàng đi xuống bậc thang.
Đã tới chưa?
Ylang tập trung tinh thần lực, đánh một bọt nước nhỏ về phía khe cửa sắp khép lại sau lưng Vinár. Nó tròn căng, kéo một cái đuôi nhỏ.
Sau khi ném bọt nước, nàng lại ném gió, đưa bọt nước trông giống cục bông lên bầu trời.
“Tôi ở đây!”
“Sập!” Cửa sắt khép lại.
Ánh trắng ập lại. Bốn phương tám hướng rậm rạp đèn Long Tinh, chiếu sáng căn phòng ngầm rộng hai mươi thước vuông như đỉnh núi ngày hè.
Mặt đất đủ loại Tulip.
Đều là giống rất quý báu. Hương hoa đầy mật, hết đoá này tới đoá khác đều tươi đẹp.
Trong cảnh đẹp này, những cái búa, cái đục, móc sắt… treo trên vách tường lập tức lộ ra sự không cân đối.
Vinár chú ý tới ánh mắt Ylang, cậu ta vừa đi xuống vừa giải thích: “Trong quá trình đó, tôi sẽ mượn nhờ những công cụ kia, khắc cô thành dáng vẻ cuối cùng của mẫu thân tôi. Đừng sợ, sẽ không đau, tôi cho cô dùng ma thuốc tê liệt tốt nhất, cam đoan cô không có bất cứ cảm giác gì.”
“Đợi đến lúc mọi thứ kết thúc, linh hồn của cô nhất định có thể thấy điều tôi đã thấy. Tôi tin cô sẽ thích.”
Ánh mắt của cậu ta hiện lên tia cuồng nhiệt.
Ylang phẫn nộ trừng cậu.
Nàng dùng ánh mắt khiển trách cậu ta.
“Đồ biến thái! Cậu là ma quỷ!”
Vinár mỉm cười lắc đầu: “Ylang, cô sai rồi. Tôi nói rồi, chuyện này chỉ là phần thưởng tôi tự khen, cô chỉ là chiến lợi phẩm sau khi tôi giải quyết phụ thân. Ta chỉ muốn cô mà thôi, rất đơn thuần. Nhưng không có cách nào cả, giết chết cô là điều kiện Sif và Arthas đưa ra, bọn họ cũng không để tôi thương lượng. Ta chỉ hợp hai chuyện lại thôi.”
Con ngươi Ylang co rút lại.
“Tôi cũng không biết vì sao hai anh em kia có chấp niệm sâu như vậy với cô, Ylang đáng thương, cô có tài đức gì mà có thể đắc tội họ thành như vậy?” Cậu ta thở dài, “Không thể không giết cô!”
“Ôi, cô gái đáng yêu, thuận tiện nói cho cô biết một việc. Chuyện công tử đào hoa Farakh kia cô đại khái còn nhớ rõ nhỉ? Kỳ thật từ lúc bắt đầu tôi biết ngay bọn họ muốn hủy thanh danh của cô, tôi không ngăn cản, tôi vốn muốn đợi đến lúc thanh danh cô hủy hết, ngã xuống bụi bặm sẽ lặng lẽ giấu cô đi. Thật không ngờ Sally lại là người cùng đường với tôi, làm chuyện tôi vẫn muốn làm. Tôi nghĩ, nếu cô ta có thể tự tay đâm phụ thân, tôi đương nhiên cũng có thể!”
Hắn đi tới bụi Tulip, nhẹ nhàng buông nàng xuống.
Thân thể Ylang hoàn toàn không có bất kỳ tri giác, nàng chỉ biết mình đè một đống nụ hoa. Tuy Ma Thần ngày ngày cố gắng rèn luyện, nhưng cân nặng nàng vẫn rất nhẹ, có lẽ không đè chúng.
Đây sẽ là một bức ảnh rất đẹp.
Đôi mắt Vinár đầy si mê.
Hầu kết cậu ta di chuyển, cởi áo ngoài, ném qua một bên.
Ylang trừng mắt cậu ta, liều mạng dùng ánh mắt bảo: cậu sẽ không sợ có người phát hiện ư!
“Ha ha ha ha!” Vinár nở nụ cười, “Tuy không ai đứng ngoài quan sát khiến tôi hơi tiếc nuối, nhưng cũng không sao. Phụ thân không ở, dù có người thấy tôi ở cùng một chỗ hay làm gì với cô, họ cũng sẽ chỉ phục tùng mệnh lệnh của tôi.”
“Nhưng cô yên tâm, bên này tuyệt đối sẽ không có bất cứ ai đi qua, tôi cũng đã sắp xếp tốt.”
Trên người của cậu chỉ còn lại một cái quần lụa lót.
Cậu ta quay người lấy móc sắt từ trên tường xuống, dùng ngón tay sờ sờ, thử độ sắc bén.
“Hít hà!” Đầu ngón tay xuất hiện máu tươi.
Cậu ta nhỏ máu vào trong miệng, nhuộm khiến bờ môi càng thêm đẹp.
Cậu ta đi về phía nàng.
Ánh mắt Ylang bỗng cứng ngắc.
Nàng thấy chuôi kiếm dưới lớp tơ lụa.
Hình ảnh bỗng xâm nhập vào tầm mắt quấy tan tinh thần lực nàng vừa ngưng tụ.
“!”
Vinár đã lao về phía nàng!
Ylang vội vàng ngưng tụ tinh thần lực.
Trong tầm mắt, tên thật của lưỡi dao gió và băng chập lại, trước khi cậu ta sắp bổ nhào vào người nàng, nàng nghĩ một cái.
“Gió băng!l
Hai mũi tên hình dạng hơi vòng bắn thẳng về phía Vinár!
Cậu ta cơ bản không kịp phản ứng, hai bên xương quai xanh đều bị mũi băng nhọn đính váo, cậu ta ngã xuống bên người nàng.
“Aaa!”
Cậu ta kêu thảm thiết.
Ylang cảm thấy thân thể và tinh thần của mình yếu đi nhiều.
Lưỡi dao gió băng của nàng chỉ có thể đâm vào da thịt, vì vậy nàng chọn dùng cách đâm xuyên xương bả vai để Vinár mất khả năng tiếp tục tổn thương nàng. Đây là điều Ma Thần dạy nàng.
Hôm học được chiêu này, vẻ mặt hắn ghét bỏ dùng hai ngón tay kẹp lấy “ám khí”, khinh thường nói cho nàng biết: “Uy lực yếu như vậy cũng chỉ có thể đâm xuyên xương bả vai để đối phó người gầy yếu như cô.”
Ylang tự động bỏ qua những đoạn nàng không thích nghe, ghi trọng điểm lại.
Không ngờ hôm nay lại có tác dụng.
Giờ nàng chỉ có thể cầu nguyện với Thần Bóng Tối đại nhân rằng Vinár “gầy yếu” giống như nàng.
Con mắt hơi đen đi.
Mệt mỏi ghê…
Mí mắt càng ngày càng nặng.
Nếu không phải Vinár ở bên cạnh lăn qua lăn lại rên rỉ, Ylang cảm thấy mình tùy lúc có thể thiếp đi.
Nàng vừa ngưng tụ lại tinh thần lực, vừa phân tâm nghĩ: “Khó trách lúc vận chuyển cá mòi, người ta phải để cá lớn hung tàn vào giữa chúng, như vậy mới có thể khiến đám cá mòi thêm tinh thần.”
Cuối cùng, Vinár không có động tĩnh.
Ylang đảo mắt, phát hiện Vinár đã lăn ra ngoài tầm mắt nàng. Ánh
mắt nàng nhìn qua chỉ có thể thấy Tulip rậm rạp.
Phía trên có máu Vinár, chúng đẹp như là bông hoa ác ma trong truyền thuyết.
Trái tim của nàng lơ lửng.
Cậu ta hôn mê ư?
Không có chút thanh âm nào, hẳn là hôn mê… nhỉ?”
Ylang không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Việc không nghe thấy tiếng Vinár cũng không nhìn thấy cậu càng khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng không dám lại ném “đạn tín hiệu” ra ngoài, nàng chuyển gió thành lưỡi dao, nước chuyển thành băng, khẩn trương khẽ đảo mắt, phòng bị địch nhân không biết giấu nơi nào.
Nàng rất sợ hãi, rất rất sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, đây là tình cảnh kinh khủng nhất nàng từng trải qua.
Nhất là quanh người toàn những bông hoa xinh đẹp, việc này càng khiến nàng sởn hết cả gai ốc.
Nàng bất an chờ đợi cực kỳ lâu, mồ hôi lăn trên trán, rốt cuộc có một ít mồ hôi lạnh chảy vào ánh mắt của nàng.
Toàn thân chỉ có mắt có tri giác.
Ylang cảm thấy ánh mắt mờ đi, nóng rát. Nàng đang dùng sức nháy mắt đẩy mồ hôi ra thì cảm giác được một bóng mờ bao phủ xuống!
Vinár không biết đã bò lên từ lúc nào, cậu ta buông thõng hai tay, lặng lẽ vây sau nàng.
Giờ phút này, cậu ta đỏ bừng hai mắt, khuôn mặt vô cảm thò ra từ trên đỉnh đầu nàng.
Con ngươi Ylang co rút lại, nàng ngưng tụ toàn bộ ý chí: “Gió!”
“Rầm!”
Một cơn gió mạnh thổi qua, cả cánh cửa cũng bắt đầu rung chuyển.
Bóng hình màu đen cuốn qua bụi hoa, cơn gió mạnh xốc thẳng Vinár ra ngoài, đập vào vách tường.
Ma Thần mặc áo choàng kéo Ylang lên, đôi mắt đen sâu không thấy đáy bắt đầu xuất hiện sát ý cuồng bạo.
Một mảng thánh quang lớn màu vàng đuổi theo sau hắn, khi hắn dừng lại, chúng đập hết lên lưng của hắn.
Hào quang lóng lánh, bóng hình hắn như khảm lên một viền vàng sáng lạn.
Giống như là Thần cứu thế giáng từ trên trời xuống trong truyền thuyết.
Từng làn sương đen xuất hiện từ phía sau lưng hắn, hắn ôm nàng, thân thể của nàng dù không có tri giác lại có thể cảm giác được cánh tay hắn sắp cắt nàng thành hai đoạn.
Ánh mắt vị Thần cứu thế khát máu, hắn nhìn chằm chằm vào Vinár trong góc tường, không che dấu chút ác ý nào.
Ylang nhìn hắn, chằm chằm chằm chằm!
Hắn chậm rãi quay sang nhìn nàng.
Ánh mắt chạm vào nhau, Ylang dũng cảm lại không hăng hái tranh giành bỗng nóng mắt, ánh mắt mờ đi.
Nàng hạ quyết tâm ngừng kích động và tủi thân, đảo tròn mắt.
Ý bảo hắn đừng giết Vinár.
Ai cũng biết hôm nay nàng và Vinár ở cùng một chỗ, nếu Vinár xảy ra chuyện, rắn độc Arthas nhất định sẽ coi đây là cớ để đối phó nàng.
Đến lúc đó thì làm sao? Chẳng lẽ lật hoàng cung, trực tiếp khai chiến với Nữ Thần Ánh Sáng ư?
“Được.” Hắn nhếch khóe môi, ánh mắt đầy ác ý nhìn về phía Vinár.
“Ta đương nhiên sẽ không giết nó.”
Vinár chật vật dựa vào vách tường bò lên, khó tin gào rú: “Cô dám cấu kết với ma quỷ!”
“Ha…” Ma Thần đại nhân miết môi, vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Tín đồ nhỏ bé đáng yêu của ta, trước khi hiến tế bắt đầu, ngươi muốn nói hơn mấy câu ‘trong lòng thì đã mặt ngoài còn e’ ư?”
Hắn ôm Ylang đi đến trước Vinár.
Gương mặt dưới áo choàng đẹp như không tồn tại, hắn nắm cổ Vinár, xách cậu ta lên cao.
“Ước định của ta và ngươi thực hiện vào hôm nay.”
“Ta chưa từng giao dịch gì với đồ ma quỷ tiến hành nhà ngươi…” Vinár cắn răng nói.
“Lật lọng cũng không sao. Khế ước của chúng ta đã sớm thành lập. Linh hồn của ngươi thuộc về ta.” Giọng Ma Thần lạnh lùng nhưng đầy mị hoặc.
Một giây sau, tầng hầm quanh quẩn tiếng kêu linh hồn kinh khủng.
Ánh mắt Vinár dần mất đi thần thái, nhưng Ylang biết rõ cậu ta không chết.
Bây giờ nàng đã hiểu cái gì là hiến tế linh hồn, từ nay về sau, Vinár chính là con rối trong tay Ma Thần, bị khống chế toàn bộ ý chí.
Ma Thần bỏ cừu non thu hoạch được qua một bên.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng trong ngực, sắc mặt trở nên rất xấu: “Biến thân thể ta phải dùng thành như vậy, cô muốn chết như thế nào.”
Ylang tủi thân nháy mắt. Hắn dịu dàng với Vinár hơn gấp vạn lần!
Nàng giờ đang rất lo lắng, rất lo lắng, nhưng nàng không nói nổi một câu.
Hơn nữa tinh thần của nàng cũng mệt tới cực điểm, vừa mới thả lỏng đã thiếp nặng đi.
Louis nhanh chóng chạy tới.
Vinár cũng hẹn Louis nhưng thời gian ước định là mười một giờ. Cậu ta cho rằng hai giờ cũng đủ để xử lý Ylang rồi giá họa cho Louis có thanh danh khủng bố. Không thể không nói, Vinár bàn tính tốt.
Ngài Louis mặc như xác ướp vội vàng chạy tới nhà ấm trồng hoa, ông nắm lấy tóc mình gào thét: “Vinár ngốc này! Nhìn xem con đã làm gì đi!”
Ánh mắt ngốc trệ của Vinár xuấy hiện lửa Bóng Tối, Ma Thần đại nhân đang luyện hoá linh hồn tín đồ.
Louis xông lên, đẩy mí mắt Ylang kiểm tra trong chốc lát, nhẹ nhàng thở ra: “Là ma thuốc tê liệt thần kinh, dược hiệu trong 24 tiếng đồng hồ, không có nguy hại khác, đại nhân có thể yên tâm. Chuyện hôm nay hãy nói là một sự cố ma thuốc do sai lầm của tôi tạo thành.”
Vẻ mặt Ma Thần lạnh như tượng băng.
Louis giảo hoạt mở hai mắt: “Giờ phải đưa Ylang trở về, đại nhân nếu muốn có thể tự chăm sóc con bé. Thi thoảng cũng nên có chút chuyện không giống nhau như vậy.”
Khoé mắt Ma Thần giật hai cái, sắc mặt quỷ dị đỡ đi rất nhiều.
“Lập tức đưa cô ấy về.” Hắn nên rời đi trước.
Kề bên nơi này toàn vật thánh quang còn có thể bị đỉnh vàng Thần Điện Ánh Sáng bắn phá, hắn không tiện trực tiếp mang nàng đi.
Sau nửa giờ, Ylang bị cáng cứu thương đưa về nhà.
Lòng Nicole và lão Lynn rất thoáng, nghe nói Ylang ăn nhầm ma thuốc dẫn đến việc 24 tiếng đồng hồ không thể nhúc nhích, hai ông bà vui vẻ ngồi xuống bên giường của nàng. Họ quyết định thừa dịp nàng không thể kháng nghị, lặp đi lặp lại những chuyện nàng thường không thích nghe, mượn cơ hội này giáo dục con gái càng lớn càng không nghe lời.
Ylang mơ màng tỉnh lại đã bị tấn công điên cuồng: “???”
Một năm nay, bởi vì dinh dưỡng sung túc, vóc dáng Ylang phát triển nhanh chóng, bộ ngực cũng đã bằng bánh bao nhỏ.
Trọng điểm chú ý của Nicole biến thành giới thiệu đối tượng phù hợp cho nàng.
Người trẻ ở vương quốc Tanlis thường định hôn sự ở tuổi mười sáu mười bảy, mười tám tuổi là có thể kết hôn.
Những lời này nói với Ylang cũng khá tốt, nàng ngoài miệng ừ ừ, trong lòng không cho là đúng lướt qua. Nhưng có đôi khi Nicole tâm sự với con gái sau bữa cơm chiều, đối mặt với một bà mẹ già ép hôn, thái độ của Ma Thần khó chịu vô cùng.
Ylang cõng oan thay hắn, giờ sắp bị ép thành lưng còng.
Ylang đáng thương giờ khẽ động cũng không được, bị sự oanh tạc của mẫu thân làm hai mắt đăm đăm.
Nicole từ trước đến nay là một người hành động nhanh nhẹn, bà lấy danh sách gặp mặt chuẩn bị tốt ra, lần lượt giới thiệu ưu điểm của những chàng trai kia với nàng, lật qua lật lại thông tin.
Lão Lynn lại cảm thấy những thằng nhóc kia không xứng với con gái của mình, nhưng ông thích nghe Nicole nói chuyện. Chỉ cần Nicole không mắng ông, dù bà nói cái gì ông cũng thích nghe.
Vì vậy lão Lynn chống thành xe lăn, nâng má, vui vẻ nhìn vợ và con gái.
Một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.
Ma Thần ngồi trên rương quần áo mặt đen như đáy nồi.
Nói gì nhiều vậy?
Hắn xốc cửa sổ lên vô số lần, thổi gió lạnh về phía hai người, vậy vẫn không dập tắt hứng thú nói chuyện của Nicole.
Ylang cũng rất bất đắc dĩ.
Nàng rất lo lắng, trong lòng lo lắng chuyện Howard.
Thẳng đến lúc màn đêm buông xuống, người bệnh trên giường công chúa đổi thành Ma Thần đại nhân, Nicole vẫn đang lảm nhảm ở chỗ này.
Cục bông Ylang lặng lẽ trượt xuống dưới rương quần áo, trộm bò lên theo chân giường, chui vào trong chăn, sờ đến tay Ma Thần, dùng lông mình an ủi hắn.
Nàng biết rõ hắn sắp nổ.
Được một lát, nàng nhớ tới thân thể của mình không có cảm giác gì, vì vậy tiếp tục trộm bò lên, bò lên gối phía dưới.
Nàng gan to bằng trời kéo mình thành một sợi dây thật dài, xen lẫn vào trong tóc, leo đến bên lỗ tai của hắn.
“Anh hãy nghe tôi nói, đừng để ý tới Nicole! Dù sao tôi chắc chắn sẽ không đi gặp mặt!”
Để đấu với sóng âm kinh khủng của mẫu thân đại nhân, cục bông Ylang bắt đầu nói chuyện chính với lỗ tai của hắn.
“Đại công tước Howard bị Vinár tính kế, đồng thời bị người của Vinár, Sif và Arthas tập kích, bây giờ đang gặp nguy hiểm! Sáng ngày mai, anh cứ kệ tôi, đi cứu ông ấy trước, nếu không ông ấy thật sự sẽ chết! Ôi! Chỉ mong đại công tước có thể chống cự…”
Ma Thần sống không bằng chết cảm thấy mình mới đúng là người chết.
Hắn hoàn toàn không thể giải thích nổi: vì sao mình thân là Thần bẩm sinh lại lưu lạc tới một hoàn cảnh như vậy?
Bị nhốt trong một thân thể như khúc gỗ, khẽ động cũng không nhúc nhích được, bên người còn có bà già giọng lớn hơn vịt đang không ngừng giới thiệu ưu điểm của đàn ông khác với hắn ư?
Ma Thần đại nhân cảm thấy giờ mình chỉ muốn làm một việc: hủy diệt thế giới.
Nicole và lão Lynn ở lại phòng ngủ Ylang tới tận chín giờ.
Ylang cẩn thận nhảy lên trên đầu Ma Thần đại nhân, thò ra đôi mắt đậu đen, lòng run sợ nhìn hắn.
Ồ, tâm trạng của hắn thoạt nhìn rất ổn định!
Cục bông Ylang cũng không biết cái gì gọi là sự bình tĩnh kinh khủng nhất sau gió lốc, nàng thấy khuôn mặt hắn bình tĩnh, cả người lập tức thả lỏng.
“Chuyện tôi vừa nói anh nhất định phải nhớ kỹ đấy.” Nàng lắc người, “Ngày mai sau khi trao đổi, anh kệ tôi, đi phương Bắc cứu Howard trước đi!”
Kỳ thật nàng cũng biết bây giờ gấp không được gì. Ưng đưa thư bay từ phía vương quốc Arctic về cần vài ngày, ý vậy là chuyện ám sát đã xảy ra mấy ngày trước.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh không gợn sóng.
Hắn đang nghĩ, thứ đầy lông này chuẩn bị bỏ ra thù lao như nào đây?
Nàng líu ríu: “Có nghe không có nghe không! Đồng ý thì anh nháy mắt mấy cái!”
Hắn: “…”
Rất tốt, bây giờ cũng đã bắt đầu trực tiếp ra lệnh cho hắn làm việc ư?
Ha! Thần sao có thể nghe lời sai bảo của một con kiến được!
Hắn trừng mắt nhìn.