Khi Ylang mơ màng tỉnh lại, nàng quên là mình đang ở phương nào.
Giường nho nhỏ, ván giường rất cứng, chăn rất mỏng.
Nàng ôm đầu của hắn, bờ môi tự nhiên hôn lên giữa trán của hắn.
Hắn bao bọc lấy nàng, ôm toàn bộ thân thể nàng trong ngực.
Ồ! Ngày hôm qua nàng chìm vào giấc ngủ như vậy!
Con tim Ylang bắt đầu loạn nhảy.
“Này,” Nàng khẩn trương thò tay đẩy hắn, “Anh phải rời đi! Những thánh…”
Hắn không kiên nhẫn cau mày, mặt hếch lên, cọ mũi qua môi và cằm nàng. Sau đó hắn hơi mím môi mỏng, quyết đoán chặn miệng của nàng.
Ylang: “!”
Nàng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt không khuyết điểm kề sát của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, lông mi đen dài quét qua gương mặt của nàng.
Hắn nghiêng đầu cái, nghiền miệng của nàng.
Ylang cảm giác toàn bộ nội tạng của mình co lại thành một đám.
Răng môi bị hắn quét sạch một phát.
Nàng cứng thành một bức tượng gỗ hoàn toàn không nhúc nhích.
Cuối cùng, mí mắt khẽ động, hắn chậm rãi mở ra cặp mắt tối tăm sâu thẳm.
“Ha…”
Hắn ưu nhã rụt đầu lưỡi lại, lùi một thước, cười nhẹ nói: “Mơ thấy ăn hết một con nhím biển, hoá ra là cô. Cô làm gì thế, lại thừa dịp ta ngủ dụ dỗ ta sao?”
Ylang ngơ ngác đảo mắt: “…”
Hắn cười hai tiếng, biến mất tại chỗ.
Cảm giác đặc biệt hàm xúc, không có ý tốt.
Ylang vuốt vuốt mặt, đứng lên đi ra phòng.
“Ôi! Kỵ sĩ Lynn! Biểu hiện đêm qua của cô thật sự quá tuyệt vời!” Một chiến sĩ tro đầy mặt chào nàng từ phía xa xa.
Khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt độ của Ylang lại nóng lên.
Tuy nàng biết rõ binh sĩ nói đúng chuyện Ma Thần ám sát Karasawa Asuka, nhưng không biết vì sao, nàng chỉ nhớ tới chuyện xảy ra trên giường kia.
Ylang đã tìm được Howard.
Vừa vào doanh trướng, Howard lập tức nói cho nàng một tin tức rất không xong.
“Nhận được mật báo, Karasawa Asuka còn sống.”
Ylang kinh ngạc mở to hai mắt: “Sao có thể như vậy, rõ ràng cắt đứt yết hầu và động mạch!”
“Không sai.” Howard hếch cằm về phía cái ghế trước mặt, “Ngồi trước đi. Ngủ quen giường tạm thời của ta chưa?”
Ylang: “…”
“Chẳng lẽ Karasawa Asuka đêm qua là giả sao?” Nàng quyết đoán nói sang chuyện khác.
“Không giống như là giả.” Howard lắc đầu, “Chỉ tính riêng thái độ của những binh lính kia, đủ để chứng minh đó thật là hoàng thái tử. Có lẽ có liên quan tới Thánh Nữ, nhưng chỗ đó phòng bị nghiêm mật, không thể dò xét.”
Ylang nhíu mày: “Trong quân của đối phương có người của chúng ta ư? Là ai?”
“Cô đoán xem.”
Ylang rũ khóe miệng: “Ngài không thể để tôi tiết kiệm một chút đầu óc à?”
“Chỉ là một tiểu binh bình thường.” Howard mỉm cười, “Sở trường duy nhất là bắn tên đặc biệt xa, hợp để đưa tin tức. Cậu ta xác định 100% “là Karasawa Asuka không chết.”
Ylang nhớ tới lời Ma Thần: Thánh Nữ bên Karasawa Asuka rất có thể là hoá thân của Nữ Thần Ánh Sáng để hành tẩu ở nhân gian.
Xem ra có thể xác định được rồi. Có thể làm cho người chết sống lại, ngoài Nữ Thần Ánh Sáng ra còn ai có thể làm được?
Ylang phiền não nhìn chằm chằm ngón tay mình.
Phải đối mặt chính diện… với Nữ Thần Ánh Sáng ư?
Nếu đi tiếp về phía trước như vậy, lịch sử sẽ lặp lại.
Không thể tránh Thánh chiến Ánh Sáng lần hai.
Ma pháp và Bóng Tối liên thủ, đánh lại Ánh Sáng sao?
Liệu Howard có đưa ra lựa chọn giống tổ tiên Megirke của mình không?
Ylang hít sâu một hơi, ngẩng lên: “Tôi đã đọc quyển sách ngài đưa cho ngài Louis.”
Howard mỉm cười: “Nếu không biết tên đầy đủ của Megirke, vậy nó chẳng qua là một quyển sách bình thường không có gì lạ.”
“Không sai,” Ylang có thêm dũng khí, “Tôi không biết Vinár có đề cập qua chuyện của tôi với ngài không. Thật ra tôi đã lĩnh ngộ chân lý của ma pháp. À, ngài là một vị đại ma pháp sư, có lẽ điều đó cũng không phải bí mật với ngài.”
“Ý cô là tên thật ư?” Howard giao mười ngón tay, đặt trước người, “Vinár không nói tới chuyện của cô. Đứa bé kia vẫn luôn hơi sợ ta, rất nhiều chuyện cứ chôn trong lòng. Đương nhiên, ta cũng không lộ ra quá nhiều chuyện ma pháp cho nó. Truyền thống nhà Howard là như này, chỉ có khi quyền lực chính thức chuyển giao mới có thể truyền thừa bí mật ma pháp cho đời kế tiếp.”
“Đợi đã,” Ylang không tự chủ nghiêng về phía trước, “Nói như vậy, nếu ngài chết ở nơi này, truyền thừa ma pháp mấy ngàn năm nhà Howard sẽ ngắt à!”
Howard gật đầu: “Đúng. Làm ra loại chuyện này có nghĩa là nó không thích hợp để được truyền lại. Đương nhiên, bồi dưỡng ra một người thừa kế như vậy, vấn đề chủ yếu là do ta, đây là trách nhiệm ta nên gánh vác.”
“Cho nên ngài biết rất rõ rằng đây là một cái bẫy, vậy mà vẫn nhảy vào trong ư!” Ylang cao giọng.
“Cũng không phải.” Đôi mắt hồ băng của Howard như hiện vẻ mệt mỏi, “Ta cho là nó chỉ muốn đoạt quyền, không nghĩ nó đập nồi dìm thuyền muốn đẩy ta vào chỗ chết, đây là điều ta không ngờ tới. Ylang, ta chỉ là một người bình thường, có lẽ ta có nhiều kiến thức hơn người khác thật, nhưng vẫn có lúc phạm sai lầm nghiêm trọng thôi. Kết quả hôm nay là sự trả giá cho sai lầm trong quá khứ.”
“Vinár cho rằng ngài giết mẫu thân cậu ấy. Nhưng tôi biết không phải ngài làm.” Ylang cúi đầu xuống.
“Haha! Ylang hiểu ta hơn người thừa kế của ta nhiều.”
Ylang ngẩng đầu, hỏi ra vấn đề nàng nhịn cả ngày: “Ngài cảm thấy chỉ nhốt phu nhân Frigg trong tháp trắng, trừng phạt quá nhẹ, có lỗi với tôi nên dùng ưng đưa thư duy nhất truyền tin cho tôi, nhắc tôi cẩn thận Vinár. Đây coi như là một loại đền bù với tôi ư?”
“Không,” Howard mỉm cười, “Đây là bắt cóc về đạo đức. Ta làm như vậy là để tương lai khi cô nhớ lại con người của ta, cô không ghi hận bất mãn gì. Đây là một ý tưởng ích kỷ.”
“Ồ, tôi cảm kích vì sự thú nhận của ngài.” Ylang nhướn mày.
“Ta thật không ngờ cô sẽ xuất hiện ở chỗ này.” Howard nói, “Khi cô xuất hiện, ta cảm nhận được bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động. Ylang, ta có dự cảm, về sau cô sẽ trở thành một người cải cách vĩ đại. Hy vọng ta có thể sống đến lúc chứng kiến thời khắc đó.”
“Có lẽ cảm giác của ngài đúng, giờ chúng ta sẽ nói đến chuyện ma pháp nhé. Gia tộc ngài tuyệt đối giữ bí mật về chuyện ma pháp, vì vậy ngài sẽ không lựa chọn dạy tên thật cho các binh sĩ, để bọn họ trở thành ma pháp sư rồi tấn công địch, đúng không?” Ylang hỏi.
Howard giật mình nhìn nàng: “Ylang, cô đang nghĩ hão huyền đấy. Dù biết rõ đó là tên thật của nguyên tố thì thế nào, người có thể cảm ứng được nguyên tố thậm chí không có trong một trăm. Hơn nữa, nếu muốn đạt tới trình độ của ta thì cần truyền thừa huyết mạch, huấn luyện lâu dài và lượng thuốc ma pháp lớn từ tháp Pháp Sư.”
Ylang càng giật mình hơn ông: “À, thật ra cũng không khó khăn như vậy. Lần trước ở trang viên của ngài Louis, có tận một phần ba đám thanh niên quý tộc không học vấn không nghề nghiệp thành công cảm ứng được nguyên tố thuỷ mà!”
Howard che trán: “Ylang, ta nhớ hôm đó cô không dùng ma thuốc Louis.”
Ylang chẳng định giải thích, nàng giơ một tay.
“Băng!”
Trong lòng bàn tay xuất hiện khối băng chừng quả đấm.
“Gió!”
Gió mạnh thổi bay chăn nỉ Howard khoác lên người.
“Băng nhọn!”
Mũi băng nhọn xuất hiện trên văn kiện trước mặt Howard.
Howard hoàn toàn ngốc trệ.
“Là như vậy,” Ylang thở dài, “Tôi không chỉ biết tên thật mà còn tìm được cách khế ước với nguyên tố.”
Howard khó tin nói: “Những chú ngữ ký kết khế ước kia đã hoàn toàn mất hiệu lực vài ngàn năm trước!”
“Giờ lại có thể.” Ylang nói, “Ngài có thể tìm mấy vị chiến sĩ đến thấy tận mắt. Nhưng ngài biết rõ, một khi ký kết khế ước với nguyên tố, vậy có nghĩa là phản bội Nữ Thần Ánh Sáng. Đây là chuyện Nữ Thần Ánh Sáng không cho phép. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, ta sẽ bị gán danh hiệu ‘vu yêu’, đưa lên thiêu sống.”
“Hừ,” Howard cười, “Cái gọi là vu yêu cũng chỉ để lừa gạt người không rõ chân tướng. Ký kết khế ước với nguyên tố thật ra là tín ngưỡng Tự Nhiên thuần chính nhất. Tín ngưỡng Tự Nhiên, nguyện bảo vệ quy luật tự nhiên, giữ sự cân bằng trong tự nhiên, đây mới là đạo của Tự Nhiên! Lịch sử đúng là do người thắng ghi, nhưng chân tướng vĩnh viễn không thể hoàn toàn phai mờ.”
“Nhưng kết minh với nguyên tố là gia nhập trận doanh Bóng Tối.” Trên chuyện này, Ylang không muốn lừa gạt Howard, “Lúc trước không phải là như vầy à? Sau khi Thần Bóng Tối thua, minh ước nguyên tố cũng mất đi hiệu lực.”
Ít nhất ở chỗ nàng là như vậy, nàng rõ ràng đang mượn lực lượng của Ma Thần để thu nạp tín đồ.
Howard nhíu mày: “Kỳ thật có một truyền thuyết lãng mạn: Nữ Thần Tự Nhiên và Thần Bóng Tối là một đôi người yêu.”
Tim Ylang chợt run lên.
Nàng giương mắt nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, nháy nháy.
“Đương nhiên đây chỉ là câu chuyện.” Howard nhún vai, “Nữ Thần Tự Nhiên chưa từng can thiệp vào tín niệm của các ma pháp sư, cho nên phần lớn người cho rằng nàng cũng không tồn tại. Sự thật như nào có lẽ chỉ Thần Minh mới biết rõ.”
Lòng Ylang lộn xộn, nàng vô thức muốn trốn tránh.
“Dù sao chuyện là như vậy, một khi chọn kết minh với nguyên tố là phản bội Nữ Thần Ánh Sáng, hậu quả tôi đã nói cho ngài.” Tiếng Ylang hơi mang giọng mũi, “Tôi về chuẩn bị trước, ngài hãy mau dẫn người nguyện ý tới.”
Ylang ra ngoài nhà đá.
Nàng triệu hoán nguyên tố thuỷ, rửa mặt sạch sẽ. Sau đó nàng triệu hồi băng nhọn, khắc từng chút một trên vách tường.
Nàng xoa nhẹ mắt nhiều lần, thẳng đến lúc mắt khô và đau nhức.
“Anh ta từng nói qua vô số lần, loài người trong mắt Thần Minh chì là con kiến mà thôi. Không ai sẽ yêu đương với con kiến. Mình và anh ta không yêu đương, mình chỉ quen có một người… bạn như vậy. Nếu quả thật có một vị Nữ Thần Tự Nhiên, cô ấy nhất định là người rất thiện lương, rất dịu dàng, đáng để tất cả mọi người thích.”
“Cô ấy còn kề vai sát cánh với anh ta.”
“Anh ta đã quên cô ấy ư? Nếu mình nhắc tới, anh ta sẽ nhớ lại về chuyện của cô ấy chăng? Nếu nhớ lại, có lẽ anh ta sẽ không gần mình nữa…”
“Hơi không nỡ…”
“Không, mình không thể ích kỷ như vậy, phải nói cho anh ta biết!”
Ylang vẽ xong nguyên tố thuỷ trên vách tường.
Nàng lui ra phía sau nhìn, nở nụ cười.
Hai giờ chiều, Howard dẫn tốp binh sẽ đầu tiên tới.
“Biebs lại tấn công, giờ chỉ có thể trích ra bằng này người một lần trong cứ điểm.”
Ylang nhìn binh sĩ chỉnh tề sau lưng ông: “Nhiều người nguyện kết minh với nguyên tố vậy sao?”
“Đương nhiên! Ai không muốn làm ma pháp sư trước khi chết chứ.” Howard mở hai mắt.
“Hậu quả…”
“Nói rõ ràng.”
“Được rồi.” Ylang bảo mọi người nhìn vách tường sau nàng.
Nàng nâng một tay, triệu hoán nguyên tố thuỷ chảy xuôi vào đồ án tên thật đã khắc, sau đó ngưng kết thành băng.
Các binh sĩ trợn tròn mắt, thán phục không thôi.
“Ôi trời ạ! Ma pháp thật là quá thần kỳ! Ma pháp sư Lynn tôn kính, xin hãy dạy chúng tôi cách kết minh với nguyên tố.”
“Đây là điều Nữ Thần Ánh Sáng không cho phép.” Ylang thận trọng nhấn mạnh.
“À! Sự sợ hãi với trưởng quan vượt xa tử vong, càng vượt qua tín ngưỡng!” Các chiến sĩ cười ha ha.
Ylang nhìn từng khuôn mặt cười sáng lạn, thầm nghĩ: “Tôi sẽ tôn trọng đạo của Tự Nhiên, tuyệt không trói buộc linh hồn của các vị, các vị vĩnh viễn tự do!”
Nàng chỉ vào đồ án tên thật của nước sau lưng.
“Tập trung nhìn nó, cảm ứng nó, lớn mật kêu gọi ma pháp trong lòng!”
Những binh lính này hoàn toàn tin tưởng và trung thành với Howard.
Mấy ngày chiến đấu thê thảm chiến đấu, thân thể và tinh thần mỗi người đã vô cùng mệt mỏi. Lúc này khó được hoàn toàn thả lỏng, tâm hồn bọn họ trở nên yên tĩnh lạ thường.
Chưa tới một phút, một sĩ binh giơ bàn tay lên, ngưng ra một hạt nước nho nhỏ!
“Oa! Tôi học được ma pháp rồi!”
Rất nhanh, ma pháp sư thứ hai, thứ ba xuất hiện trong đội ngũ.
Trong chốc lát, tên thật của nguyên tố trong đầu Ylang liên tục lập loè, nó không ngừng sáng lên, ngưng thực.
Các binh sĩ lần lượt trở thành tín đồ của nguyên tố ma pháp.
Sau nửa giờ, toàn bộ hai trăm binh lính lĩnh ngộ được cách triệu hoán nguyên tố thuỷ!
Thật là không thể tưởng tượng
nổi!
Ylang xoay đầu, phát hiện Howard đứng một bên đã sớm vứt bỏ phong độ cẩn thận của đại quý tộc. Miệng ông mở rộng, vẻ mặt ngơ ngác rất đáng yêu.
Một chiến sĩ nắm giọt nước trong lòng bàn tay, cẩn thận hỏi: “Như vậy, dùng chú ngữ gì mới có thể mượn lực lượng nguyên tố đây? Chút nước nho nhỏ như vậy hoàn toàn không thể giết địch mà!”
Ylang cảm thấy hơi chột dạ, nàng ho khan một tiếng: “Cái này… đừng vội nóng nảy, đó là cần huấn luyện!”
Ôi, Thần giả nàng đây cơ bản không thể trao lực lượng cho tín đồ. Không chỉ như vậy, nàng còn phải dùng tinh thần ma pháp của họ để chiến đấu trong tương lai…
Thật là khiến người hổ thẹn mà!
Một tốp binh sĩ khác đổi tới.
“Người sống còn một nghìn bảy.” Howard gọi Ylang sang một bên, “Một nghìn bảy trăm hạt nước nhỏ có tác dụng gì đâu?”
Ylang nhẹ nhàng đá đất dưới chân: “Tôi sẽ dùng một pháp trận lớn, tập hợp tất cả ma pháp lực lại.”
Howard gật gật đầu.
“Ylang, ta có thể cảm ứng được loại triệu hoán này, nhưng ta cự tuyệt.”
Ylang lại càng hoảng sợ, lời nói cũng trở nên lộn xộn: “Trời ạ, lần trước ở trang viên của ngài Louis, tôi thấy ngài thờ ơ, cho rằng ngài sẽ không bị ảnh hưởng nên không nhắc nhở ngài. Ngài nhất định đừng làm vậy.”
“Ta sẽ không.” Howard mỉm cười, “Với tư cách là một lãnh đạo, phải vĩnh viễn độc lập.”
“Là như vậy! Không sai!” Ylang thở dài một hơi.
Lúc chạng vạng tối, hầu như tất cả binh sĩ đều học xong ma pháp.
Mặc dù không giúp gì cho việc chiến đấu, sĩ khí trong cứ điểm thực sự xông thẳng lên trời, ánh mắt mọi người đều toả sáng.
Ma pháp! Đây là ma pháp hàng thật giá thật!
Biebs lệ thuộc Vinár và David do Arthas phái tới liên thủ tấn công mấy lần, đều thảm bại quay về.
Đây là một ngày tâm trạng sục sôi.
Họng Ylang đau rát, nàng gặm lương khô, tắm qua nước lạnh, kéo thân hình mệt mỏi về nhà đá.
Lẳng lặng chờ đợi sự trao đổi.
Nàng không nghĩ xem hắn sẽ để nàng ở đâu, nàng tận lực không thèm nghĩ mọi chuyện dính đến hắn.
Màn đêm buông xuống.
Nàng phát hiện mình đang ở giữa không trung.
Nàng không phát ra bất kỳ thanh âm, mặc cho chính mình tự nhiên rơi xuống.
Phía dưới xuất hiện một ô vuông nhỏ, xung quanh vây đầy kiến.
Ôi, phải ở ngay phía trên, chỗ thánh quang không cảm ứng được.
Nàng nhanh chóng hạ xuống, mặt đất càng ngày càng gần.
Nàng nhìn thấy hắn.
Hắn ngồi trên nóc nhà, gác một chân. Một tay hắn nâng má, híp mắt, hào hứng nhìn qua nơi nàng đứng.
Hắn đang đợi nàng.
Mắt Ylang suýt thì ẩm ướt.
Nàng ép nước mắt chưa xuất hiện xuống, âm thầm khuyên bảo chính mình: không thể ở chung với hắn như trước nữa.
Ylang nhanh chóng rơi xuống mặt đất, ngã thành một miếng bánh tráng nhỏ.
Nàng nằm trong chốc lát, chậm rãi đứng lên, kéo đuôi đi vào trong phòng.
Hắn nhanh chóng cau mày.
“Cô không trông thấy ta sao?” Hắn xách cái đuôi của nàng, nắm lấy nàng.
“Nhìn thấy.” Ylang buồn bã trả lời.
Hắn cầm nàng ra trước mặt.
Cục bông Ylang kịp thời xoay mắt sang bên kia.
“Ha, dỗi gì với ta đấy.” Hắn bóp nàng trong lòng bàn tay, ép hai con mắt đậu đen nhỏ nhìn về phía hắn.
“Không có,” Ylang nhanh chóng giải thích, “Không cáu kỉnh gì hết. Tôi chỉ muốn giữ khoảng cách với anh.”
“Vì sao.” Sắc mặt của hắn lập tức tối đi, “Cô sẽ không vừa ý binh sĩ nào mùi hôi ngút trời chứ! A, ta biết rồi, Howard đúng không? Cô để ý cả người già như vậy ư?”
“Không phải! Không phải vấn đề của tôi!” Ylang trợn tròn hai mắt, “Tôi đã nghe được về chuyện của anh!”
“Chuyện của ta?” Hắn buồn cười nhếch môi, “Ta có thể có chuyện gì.”
Tim Ylang nhảy lên, nàng cảm giác nội tạng mình cùng rúc vào một chỗ. Lòng nàng ê ẩm, nó đang co lại.
Chuyện kia… Nàng phải nói ra!
Nàng nghiêm túc nhìn hắn: “Anh có nhớ rõ lúc trước ai kề vai sát cánh chiến đấu với anh không?”
Hắn nheo mắt lại: “Không có.”
“Rõ ràng là có! Khi đó mọi người có thể ký kết khế ước với nguyên tố ma pháp. Đó không phải là khế ước linh hồn ư? Sứ đồ Bóng Tối kề vai sát cánh chiến đấu cùng tín đồ Tự Nhiêm, Thần Bóng Tối và Thần Tự Nhiên… Anh chỉ tạm thời quên cô ấy mà thôi! Anh quên cô ấy, cho rằng cô ấy không tồn tại, kỳ thật cô ấy rất có thể là người quan trọng với anh! Giống như… giống như tên thật của anh vậy!” Giọng non nớt của cục bông Ylang hơi nghẹn ngào.
Hắn nhìn nàng vẻ quái dị một hồi lâu, sau đó bỗng cất tiếng cười to.
“Vật nhỏ! Cô đang ghen!”
“Không, tôi đâu có!” Ylang phẫn nộ xoay mắt sang bên kia.
“Ha!” Lông mày của hắn bắt đầu nâng cao, “Đồ khẩu thị tâm phi! Rõ ràng ghen muốn chết.”
Hắn vui sướng nắm lấy nàng xoay vòng quanh phòng.
“Cho dù có người như vậy thì thế nào?” Hắn kiêu ngạo mà hất cằm, “Ta không hề có ấn tượng gì với người này, nói không chừng chỉ là bám theo sau ta, ta cơ bản chưa từng yêu Thần! Hơn nữa, nhỡ đó là nam thì sao?”
Hắn cúi người, nhìn chằm chằm vào cặp mắt ti hí của nàng.
“Cô muốn ghen với cả đàn ông à? Đây là yêu ta nhiều như nào chứ.”
Ylang: “…”
Nàng yếu ớt nói thầm: “Không có không có không có! Tôi mới không đâu! Nữ Thần Tự Nhiên… cô ấy vô tư trao nguyên tố cho mọi người, không thao túng ý chí loài người, hoàn toàn thuận theo tự nhiên. Có thể thấy được, cô ấy nhất định là người dũng cảm thiện lương và dịu đang, sao anh có thể không chú ý đến được! Anh chỉ quên cô ấy mà thôi.”
Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt càng ngày càng kỳ quái.
Cục bông Ylang bị hắn nhìn chằm chằm làm cho kinh sợ.
“Cô…”
Hắn như không nín được cười.
Ylang tức giận. Nàng phẫn nộ mà xoay mắt sang bên kia.
Hắn đáng giận nắm lấy lông bên mắt nàng, ép nàng vòng lại.
“Nhìn ta.” Hắn ngạo mạn hếch cằm.
Ylang nhăn mắt, lòng vừa tủi thân vừa tức giận. Nàng trừng hắn: “Dù sao… Chính là như vậy! Thần nên ở với Thần! Nếu cô ấy biết rõ anh đi gần với một con kiến như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng! Hơn nữa đây cũng là vì sự an toàn của tôi, khi anh tìm về trí nhớ, nói không chừng sẽ thẹn quá hoá giận giết chết tôi!”
Hắn hơi hứng thú nhướn mày: “Nói tiếp đi.”
“Tôi cho rằng,” Ylang cảm giác được một cây kim nhỏ đâm vào ngực mình, “Chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa.”
Hắn giả vờ giả vịt thở dài một hơi: “Tốt rồi tốt rồi, ta hiểu. Cô vừa nói như vậy ta lập tức hiểu.”
Tim Ylang đột nhiên rơi xuống. Nàng rất khó chịu nhưng không hề hối hận.
Nàng mới không thừa dịp hắn mất trí nhớ, tranh hắn với người khác.
Đây là không đạo đức!
Hai mắt nhỏ của nàng nghiêng nghiêng, nhìn qua bên kia: “Vậy anh muốn lên một chút xíu không?”
Hắn nâng mày cười, cầm nàng lên trên giường.
Bàn tay hắn cầm nàng, giơ lên trước mặt.
“Vật nhỏ, chỉ gặm cô một cái mà thôi, giờ lại nhìn trúng ta.” Hắn lười biếng híp mắt liếc nàng.
Ylang: “?!”
Cục bông nóng lên: “Anh… anh đang nói bậy gì đó!”
“Chậc,” Hắn cười như không cười, “Dùng lời của các người nói, cô muốn danh phận. Ta hiểu mà.”
“Không phải!” Ylang trợn tròn mắt nhỏ, “Anh hiểu lầm! Tôi tuyệt đối không có ý này! Tôi nói là Nữ Thần Tự Nhiên mà!”
Hắn cất tiếng cười to, cười đập giường.
Ylang vừa tức vừa thẹn: “Đừng cười!”
“Nữ Thần Tự Nhiên cô nói không phải là chính cô ư?” Hắn cười càng lớn.
Ylang: “… Không phải!”
“Không thao túng ý chí tín đồ vân vân không phải là nguyên tắc sống của cô sao?” Hắn vui sướng nắm lấy thân thể mềm như nhung của nàng, “Còn có cái gì mà thiện lương dũng cảm dịu dàng… Hít hà, lần đầu tiên ta nghe một người tự thổi phồng mình đến như vậy.”
Ylang ngẫm lại, mắc cỡ đến mức muốn chui vào lòng đất.
Nàng nói thầm: “Không phải, tôi không nghĩ như vậy.”
“Ha,” Hắn nhếch miệng, “Đồ khẩu thị tâm phi. Được, ta đồng ý với cô, sau khi tìm về trí nhớ ta sẽ không quên cô. Cô muốn làm Nữ Thần Tự Nhiên sao, ta giúp cô. Ha, chờ khi cô có được Thần Cách, ta cũng không phải là không thể thỏa mãn tâm nguyện của cô. Ta có thể ở cùng với cô.”
Ylang run lông: “Nhưng…”
“Không có nhưng.” Hắn kiêu ngạo liếc nàng, “Ta chỉ bị phong ấn thân thể chứ không mất não. Nếu thích người khác, chẳng lẽ tự ta không rõ ràng sao?”
Người Ylang chợt co rụt lại.
Con tim không hăng hái tranh giành của nàng bắt đầu loạn lên.
Lời này… có ý gì?
Hắn chưa từng thích người khác… Hắn ở cùng chỗ với nàng?
Ý là hắn thích nàng sao?
Hắn đang tỏ tình ư?
Ylang nhanh mồm nhanh miệng không để ý hỏi: “Anh đang tỏ tình với tôi đúng không?”
Mắt Ma Thần suýt thì trừng ra hốc mắt.
“Tỏ tình?” Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Cô đang nằm mơ giữa ban ngày à? Thấy cô yêu vất vả, kẻ nhân từ ta đây hơi rủ lòng thương mà thôi!”
“Tôi mới không vất vả vì yêu!” Ylang nhíu mắt, cuộn cái đuôi.
Hắn xấu hổ hồng mặt, xoay người sang trở bên kia: “Ngủ. Đừng lại làm phiền ta!”
Ylang giả làm mặt quỷ, leo lên trên gối đầu, lẳng lặng nhìn hắn chìm vào giấc ngủ.