Hơn bảy giờ.
Cục bông Ylang lo lắng cuộn mình trong túi, chỉ thò ra hai con mắt.
Xe ngựa của học viện Evie do đế quốc đưa có bốn bánh hắc bồng, đặt giường thấp. Ban ngày đẩy ván giường bên cạnh là có thể biến thành ghế dài có chỗ tựa lưng, vô cùng thực dụng.
Hai mươi kỵ sĩ hoàng gia bảo vệ xung quanh ba xe ngựa.
Các kỵ sĩ mặc giáp vàng, đeo cự kiếm sắt đen, cưỡi ngựa trắng. Họ trông đầy khí thế, khiến người ta cảm giác rất an toàn.
Nhưng Ylang cũng không lạc quan.
Anh quái, cương thi, có trời mới biết chỗ đó còn cất giấu thứ gì đáng sợ. Không chừng còn có ôn dịch nữa…
Chỉ là bây giờ nói cái gì cũng đã muộn. Nàng chỉ có thể cuộn người ở túi trong quần áo, thò mắt ra, yên lặng tạm biệt cha mẹ.
Nicole và lão Lynn vừa kiêu ngạo vừa lo lắng. Họ đứng ở cửa ra vào, nhìn “Ylang” đi về phía đoàn xe.
Đầu trọc của đạo sư James sáng rực rỡ dưới ánh đèn Long Tinh.
Ông hất áo choàng biểu tượng cho trí tuệ của ma pháp sư, cười rộ: “Ylang bé nhỏ! Giờ hãy ngủ ngon một giấc, bốn năm giờ sáng đến rừng Mộ Nhật, trực tiếp bắt đầu làm việc!”
Tiểu công tước Vinár ngồi ở xe ngựa thứ hai đẩy cửa sổ gỗ ra, gật đầu chào hỏi “Ylang” một cách điềm đạm.
Ác ma mặc kệ mọi người, mặt vô cảm đi đến xe ngựa cuối cùng.
Cửa xe vừa khóa, cục bông Ylang bật ra.
“Phải nhắc nhở mọi người là trong mộ vô cùng nguy hiểm.” Nàng nhảy qua nhảy lại giữa bàn và giường.
Hắn cau mày, không nói lời nào.
Ylang nhảy trong chốc lát, phát hiện không ổn: “Anh sao vậy? Thân thể của tôi không ổn ở đâu à?”
Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn thẳng dưới bụng, mày nhăn càng sâu.
Cục bông Ylang thoáng sửng sốt, bỗng dựng lông.
Nàng ăn cơm tối xong thì vội vàng thu thập hành lý, quên… Đi tiểu.
Ylang: “…”
Thoạt nhìn ác ma cũng không hiểu, hắn không biết thân thể gặp vấn đề gì.
Để nàng dạy hắn dùng thân thể của mình đi vệ sinh? Trời ạ, thà trực tiếp giết nàng đi.
“Vậy là sao?” Hắn lạnh giọng, “Ngươi có bệnh à?”
“…”
Ylang nhẫn nhịn trong chốc lát, rầu rĩ nói: “Chịu đựng thôi, nhất định phải nhẫn nại, ngủ rồi sẽ ổn.”
“Vậy sao?” Hắn nheo mắt.
Ylang lại phát hiện, mình thật sự vô cùng xinh đẹp. Lúc bị hắn chiếm cứ, vẻ mặt mang theo chút tối tăm phiền muộn, trông vô cùng nguy hiểm. Hắn cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy, tim của nàng đập hơi nhanh.
Đúng là tự kỷ.
Nàng kiên trì lừa hắn: “Đúng vậy. Không thoải mái thì mau ngủ đi. Nhân loại chính là như vậy, lúc khó chịu thì ngủ, nếu không vì sao người bệnh đều phải nằm trên giường?”
Hắn thành công bị thuyết phục.
Nàng lừa hắn lên giường, bản thân lặng lẽ bò ra từ cửa sổ gỗ, ngồi bên đèn Long Tinh tại đỉnh xe ngựa, vòng cái đuôi tại cột đèn đồng thanh, giấu dưới bóng đèn ngắm phong cảnh.
Đây là lần đi xa nhất trong mười lăm năm nay của Ylang. Nàng vừa tò mò lại vừa quý trọng mà nhìn quanh, nhìn đoàn xe đi qua cánh rừng phong cao trắng, vượt ngọn đồi này đến ngọn đồi khác.
Đường ban đêm khó đi, vận tốc xe ngựa chỉ có thể đạt tới khoảng 6km, lung la lung lay mà đi về phía trước. Nhìn cảnh tượng không thay đổi, Ylang ngủ từ lúc nào không hay.
Lúc đoàn xe dừng lại, cục bông quay tới quay lui quanh đèn Long Tinh suýt bị quán tính làm rơi khỏi thùng xe.
“Đã đến rồi ư?!”
Đạo sư James mặc áo đen nhảy xuống xe.
Thoạt nhìn ông nghỉ ngơi rất tốt, vẻ mặt sáng láng, gõ mạnh cửa xe Vinár và Ylang.
“Bọn nhỏ, dậy làm việc!”
“Ylang” xanh mặt đi xuống xe, ánh mắt lãnh lẽo nhìn qua một vòng, thẳng hướng cục bông chỗ đèn Long Tinh.
Ylang tranh thủ thời gian trộm bò xuống thùng xe, giấu người vào trong túi của hắn.
Thừa dịp không ai, nàng vờ vĩnh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Có thể đỡ mới lạ.
Hắn nhìn chằm chằm vào các kỵ sĩ lần lượt đi vào bụi cây ven đường để vệ sinh, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Hắn thò một tay vào túi, nắm cục bông Ylang, im lặng phát tiết sự khó chịu trong lòng.
Cho dù đoán được thì thế nào? Hắn là Thần từ khi sinh ra, chẳng lẽ lại để cho hắn giống như chủng tộc thấp kém này, làm việc đó ư?
Không có chuyện đó.
Đoàn xe trực tiếp tới chỗ tấm bia đá. Nó nửa chôn dưới đất, nửa được khai quật kia khắc đầy phương trình huyền ảo phức tạp.
James hưng phấn mà giang hai tay nhào tới: “Ôi! Phương trình nguyên tố ma pháp mới đẹp làm sao! Hai em, nhanh, mau tới cảm nhận vẻ đẹp của ma pháp!”
Vinár: “…”
Cậu vô thức mà nghiêng đầu nhìn về phía Ylang, nụ cười cứng lại.
Vẻ mặt của Ylang thật sự quá khó coi. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch dưới bóng mi thoạt nhìn rất đáng thương.
Vinár rũ mắt, quyết định tha thứ sự lật lọng của nàng ban sáng.
Cậu đi đến trước mặt nàng, dịu dàng hỏi: “Cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Cần giúp chứ?”
Ác ma chậm rãi nâng mắt. Vẻ mặt hắn lạnh băng, bờ môi như hoa hồng chạm một cái: “Cút.”
Giọng hơi khàn, cuồng dã mị người.
Vinár run lên, thoáng mất tập trung một cái.
“Hey… hiu! Hey… hiu!”
Phía trước, James đang chỉ huy các kỵ sĩ dùng thòng lọng giữ tấm bia đá, đẩy hẳn nó từ trong đất ra ngoài.
Cục bông Ylang ngượng ngùng dùng cái đuôi chắp tay thi lễ với tiểu công tước đáng thương, sau đó lo lắng nhìn qua tấm bia đá.
Khi phần đá chôn trong đất dần lộ ra, nàng đã ngửi thấy mùi vị quen thuộc: mùi nấm mốc ẩm ướt cùng mùi hôi.
Phía dưới đây chắc chắn là cái lối đi kia.
Hay tấm bia đá là cửa mộ nhỉ?
“Hây, lên!”
Tiếng đất đá rầm rầm truyền đến, tấm bia đá cực lớn bị kéo ra, nằm giữa lá rụng đầy đất.
Nó quá lớn, độ dày chừng một thước, dài tám thước, rộng bốn thước. Đợi đến khi nghiên cứu xong, quân đóng gần đấy sẽ dùng xe tải gỗ kéo nó tới viện bảo tàng hoàng gia.
Sau khi tấm bia đá được khai quật ra, bùn đất và đá vụn không ngừng lăn xuống lòng đất, mãi không thôi.
“Bên dưới có cái gì đó!” Một kỵ sĩ cao giọng hô.
Đất lăn xuống càng ngày càng nhiều, lộ ra con đường đen thẳm xuống dưới.
Các kỵ sĩ rút kiếm, khẩn trương nhìn thẳng cửa động, khẩn trương đề phòng.
Vinár cũng rút ra bội kiếm.
Kiếm của cậu là một thanh kiếm mỏng, trên chuôi kiếm điêu khắc đóa tulip hoa mỹ. Mũi kiếm chạm vào không khí, quẩn quanh tiếng “Anh anh” nhỏ, nhẹ nhàng nhoáng một cái, dư ảnh sáng trắng dừng lại trong chốc lát.
Đó là bảo kiếm được thêm nguyên tố ma pháp hệ kim.
Kiếm như vậy, vạn kim khó cầu.
Nội tình và sự giàu
có của nhà Howard có thể thoáng thấy được.
Cậu chịu đựng lửa giận trong bụng.
Hôm qua bị Ylang trêu đùa, cậu đã nhẫn nhịn một lần. Vừa rồi cậu tốt bụng quan tâm nàng, lại đổi về một từ “cút”.
Sự cao ngạo của quý tộc và tự tôn của một người đàn ông cùng lúc bị nàng chà đạp.
Sao nàng dám!
Nếu không phải cậu cần một người tình tóc đen, sao cậu có thể để ý tới nàng chứ?
Nàng đúng là coi trọng bản thân.
Cậu hít một hơi thật sâu.
Giấc mơ có ánh mặt trời và tulip lại hiện lên, khiến cậu tâm phiền ý loạn, khó chịu không thôi.
Cứ buông như vậy, thật không cam lòng.
Tiểu công tước không phải không thừa nhận rằng, kế lấy lui làm tiến của cô gái bình dân này thành công. Lòng của cậu đã có một chỗ nhỏ của nàng, nhưng cũng không hơn.
Bây giờ, đến lúc cậu dùng mị lực bắt lấy nàng.
Vinár nắm kiếm, đi đầu về phía lối đi tối đen.
“Các ngươi lui lại.” Giọng của hắn cao quý mà lạnh lùng.
Các kỵ sĩ vô thức làm theo mệnh lệnh, hơi lui nửa bước, nhìn Vinár đi đến trước lối đi.
“Đưa đèn cho ta.” Cậu không quay đầu lại, chỉ vươn tay trái về phía sau lưng.
Một gã kỵ sĩ vội vàng đưa đèn Long Tinh lên.
Lúc này, tiểu công tước như một vị anh hùng.
Vinár giơ tay lên, bỏ đèn Long Tinh vào lối đi.
Cục bông Ylang trừng hai mắt đen, trong lòng âm thầm tính toán: lúc đi về nhất định phải tìm cơ hội nhặt cái chao đèn kia, nó có giá hơn mười đồng bạc đấy! Dù sao, nó chỉ rơi vào cửa động…
Hai mắt đen của cục bông xoay tròn liếc quanh.
Đèn Long Tinh chiếu sáng cái hố phía dưới.
Vinár nhìn qua từ trên cao xuống, nói: “Ồ, chỉ là một cái hố bình thường mà thôi.”
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cục bông Ylang dùng cái đuôi chọc chọc ác ma, ý bảo hắn mở miệng nhắc nhở một câu: đây không phải hố mà là một lối đi.
“Tốt rồi, làm việc chính nào.” Vinár cất bảo kiếm, vô cùng hiền hoà mà vui đùa, “Có lẽ không có vị kỵ sĩ tiểu nào sợ ra luôn trong quần nhỉ?”
Cậu ta biết biểu hiện của mình không thể bắt bẻ: dũng cảm không sợ, trời sinh đứng đầu và như một vị vương giả.
Ánh mắt của kỵ sĩ càng thêm kính sợ.
Chẳng ai ngờ, ngay khi Vinár vừa cất thanh kiếm ma pháp, một thứ đen sì lao từ lòng đất lên với mùi tanh hôi thối.
Dưới ánh đèn Long Tinh, mọi người thấy rõ hình dạng của nó.
Nó trông như một đứa trẻ sơ sinh: màu da xanh đen, có móng vuốt và răng nanh sắc bén cùng một đôi mắt đỏ bừng. Nó nhìn một cái, khiến lòng người kinh sợ.
“Cái này, đây là…”
Hai mắt anh quái nhìn quanh, hướng về Vinár đứng gần nhất. Như một tia chớp màu đen, nó nhào thẳng vào cậu.
Một thân trắng kia thật sự vô cùng bắt mắt.
Phản ứng của Vinár cũng coi như nhanh, cậu ta không rút kiếm lại, đặt kiếm với vỏ lên trước, vội vàng ngăn đón anh quái.
Vỏ kiếm chặn anh quái trước ngực. Vinár bị lực đẩy lui hai bước, may không ngã xuống mặt đất.
Còn chưa kịp ra động tác, chỉ thấy anh quái phồng miệng, phun ra một cái lưỡi màu đen có gai. Nó lao thẳng vào mặt Vinár như thanh kiếm sắc nhọn.
Hai tay của cậu cũng giữ trên vỏ kiếm, chống cự anh quái đã khiến cậu ra toàn lực, cơ bản không có đủ sức tự cứu.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Các kỵ sĩ giơ kiếm đến cứu nhưng đã quá muộn.
Đôi mắt màu lam của Vinár tràn đầy tuyệt vọng. Lúc cậu cho là mình sắp chết, bên tai thổi qua một trận gió cùng tiếng kiếm “Loong coong”, một thanh kiếm kỵ sĩ dắt gió lạnh tới, đâm thủng lưỡi đen của anh quái, chọc vào đầu, một chiêu giết chết.
Dư ảnh vẫn còn, thiếu nữ mảnh mai hoàn toàn lưu loát, đoạt kiếm ra kiếm liên tục.
Động tác trôi chảy lại thờ ơ.
Là tư thái thợ săn lạnh lùng nhất.
Vinár chưa tỉnh hồn ngơ ngác nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ tóc đen mới cứu cậu.
Chỉ thấy nàng một tay giơ kiếm, sợi tóc bay lên chậm rãi rơi xuống, vẻ mặt nàng lạnh nhạt, khóe môi nhếch lên tỏ ý khinh thường.
Đánh chết anh quái xong, nàng ném kiếm trả lại cho kỵ sĩ đang đứng ở một bên ngẩn người. Sau đó nàng ngạo mạn nâng cằm về phía Vinár, lạnh nhạt nghiêng đầu, nhẹ giọng thì thầm, “Ngươi thuộc về ta.”
Liệt Ma thấp kém nhất cũng muốn chạm vào tế phẩm của Thần ư?
Ha.