Bên kia —— Phủ tướng quân.
Sau khi Lục Trạch Phong trở về từ tiệc rượu thi cảm thấy khá mệt mỏi.
Phó quan ở trên xe cẩn thận quan sát chủ nhân, mở miệng: "Đại nhân, thân thể ngài không thoải mái ạ?"
Lục Trạch Phong xoa xoa giữa mày.
Bắt đầu từ tháng trước, anh đã rất bận rộn, bận đến nỗi chân không chạm đất.
Đầu tiên là nắm đầu mấy đứa con cháu ăn chơi trác táng bên chi thứ của Lục gia dạy dỗ từ A đến Z một trận.
Ngay cả phía biên giới nước láng giềng nhỏ, trận chiến tranh đang trong hồi giằng co cũng được anh xử lý xong.
Đến những hoạt động cứu viện nho nhỏ anh cũng tự mình tham dự.
Phó quan có chút lo lắng nói: "Mấy ngày nay ngài cứ mãi bận rộn đến thế cũng không phải là biện pháp, ngài nên nghỉ ngơi một chút ạ.
"
Thân hình cao lớn anh tuấn của Lục Trạch Phong nghiêng dựa vào sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Không có gì đâu.
"
Dường như muốn sự bộn rộn đó bào mòn bản thân.
Như vậy sẽ không rảnh để suy nghĩ đến những chuyện khác.
Trước kia anh cũng đã từng làm như thế, đánh trận liên miên để không phải nghĩ miên man, thế giới cũng sẽ sạch sẽ và trong sạch hơn.
Phó quan nhớ tới chuyện bệ hạ đã nói ở bữa tiệc tối hôm nay, thử nói: "Dạ Oanh mà hệ thống xứng đôi trước đó ghép cho ngài không còn thích hợp nữa, bên bọn họ cũng đã từ bỏ, nhưng vẫn còn có rất nhiều kết quả phù hợp khác, ngài có muốn liên lạc với bọn họ không?"
Nhắc tới chuyện này, Lục Trạch Phong lại nhớ tới chuyện bên cái ao.
Từ lời ăn tiếng nói cho đến hành động cử chỉ, chỗ nào cũng thấy quen thuộc.
Hơn nữa không biết tại sao mà dung mạo của người nọ lại có vài chỗ tương tự với Giản Nại.
Nhớ tới cậu, đáy mắt Lục Trạch Phong ảm đạm hẳn đi, trầm giọng nói: "Không cần.
"
Phó quan căng thẳng.
Sau đó liền nghe Lục Trạch Phong nói: "Về chuyện Dạ Oanh, sau này đừng nhắc lại nữa.
"
Phó quan lên tiếng.
! !
Giản gia.
Sau khi Giản Nại nói chuyện mình muốn đi làm cho người trong nhà liền bị phải đối kịch liệt.
Thái độ của cha mẹ nhìn khá là căng.
Đặc biệt là mẹ, nhìn bà như muốn đổ lệ: "Nại Nại, nhà mình chưa có nát đến mức đó đâu con, sao con có thể ra đường xuất đầu lộ diện được chứ!"
Giản Nại cười khẽ: "Nhưng con chỉ đi làm bình thường thôi mà, hơn nữa con muốn thử đóng phim, con đã hỏi thăm rồi, bây giờ tiền lương của diễn viên cũng cao lắm! "
Cha cậu tới nói: "Nại Nại, dù trong nhà có khó khăn đến mấy thì con cũng đừng tự làm mình thiệt thòi chứ!"
Giản Nại cạn lời.
Nói thật chứ cậu chẳng thấy mình thiệt thòi chút nào.
Trái lại nếu cha mẹ cứ phản đối mãi thì cậu mới thấy khổ đó.
Từ trước tới nay Giản Nại không quen với cái chuyện nghèo mà cố ra vẻ, nhà mình đã nghèo rớt mùng tơi rồi mà giờ còn ráng giả vờ nữa mới là trí mạng.
Mẹ cậu lại nói: "Nại Nại, con cứ yên tâm, độ xứng đôi tinh thần lực của con mẹ đã nộp lên rồi, lần này nhất định sẽ tìm cho con một đối tượng thích hợp.
"
Giản Nại nói thẳng: "Mẹ à, con không thích kết đôi đâu, sau này con cũng không muốn lấy chồng nữa.
"
Cha mẹ sửng sốt.
Cha Giản là người kích động nhất, sấn tới hỏi: "Đừng nói là con vẫn còn nhớ tới Thẩm Kiệt đấy nhá?"
Giản Nại lắc đầu: "Đương nhiên không phải.
"
Mẹ cậu cũng chen vào: "Thế là ai?"
Giản Nại bị hai người ép cung: "Chỉ là con vẫn chưa gặp được người mình thích mà thôi.
"
Hai người bọn họ rõ ràng không tin.
Cuối cùng cha Giản và mẹ Giản cảm thấy con mình bị cái gì đó kích thích, trực tiếp bảo Giản Nại về phòng, rồi nói chuyện trong nhà không cần cậu đụng vào.
.
Giản Nại: "! ! "
Cạn lời.
Tiểu Địch thấy cậu không vui, liền nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, ngài có muốn đi làm cũng không được đâu.
"
Giản Nại hỏi: "Tại sao?"
Tiểu Địch thật cẩn thận nói: "Bởi vì bây giờ người ta muốn làm diễn viễn thì cần phải thử vai, cũng cần phải có mức độ nổi tiếng nhất định, chỉ có những người nổi tiếng mới được đóng phim mà thôi.
"
Giản Nại lại hỏi: "Thế nào thì mới được gọi là nổi tiếng?"
Tiểu Địch lập tức lại mở cho Giản Nại một kênh livestream giải trí, nói với cậu: "Ngài xem nè, trang đầu có vài hot streamer rất tài năng, mỗi ngày bọn họ có mấy triệu fans ủng hộ, chỉ có những người nổi tiếng thế này mới có tư cách đóng phim.
"
Giản Nại chống cằm nói: "Ủa sao em bảo xuất đầu lộ diện là không tốt mà, sao vẫn có nhiều người xem quá nè.
"
Tiểu Địch nhấp môi cười: "Dạ Oanh tôn quý thì tất nhiên sẽ không thiếu tiền, không để ý tới minh tinh giải trí đâu, nhưng đối với người bình thường thì được vạn người chú ý là một cơ hội tốt mà.
"
Giản Nại cũng nghĩ như thế.
Cậu tùy tay click mở một phòng stream, phát hiện một cô gái mặc đồ múa đang nhảy nhót, trên màn hình có rất nhiều quà tặng liên tục nổi lên, độ hot rất cao, số người xem đạt tới 20 triệu, cao cực kỳ.
Lại click mở một cái khác.
Streamer phòng này cũng khá tài năng, cô nàng là một beauty blogger, lúc này cô ta đang hát, bài hát này Giản Nại nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể nghe được giọng hát không tồi, cũng rất là nổi tiếng, phía dưới là hàng loạt các bình luận:
"Hay quá bé.
"
"Nghe bé múa hát mà sướng hết cả người.
"
"Tinh thần lực phục hồi lại rồi.
"
"Thích quá.
"
"Tuy kém so với Dạ Oanh một chút, nhưng streamer này là hát hay nhất ở đây rồi.
"
Giản Nại đọc xong, nghi hoặc hỏi Tiểu Địch: "Tinh thần lực còn có thể khôi phục thông qua việc xem người khác múa hát à?"
Tiểu Địch lên tiếng: "Tất cả những gì có thể khiến người cảm thấy vui sướng thì đều có thể khôi phục tinh thần lực của thú nhân, tất nhiên Dạ Oanh là xịn nhất, bằng không cũng sẽ không bị các đại quý tộc tranh nhau đoạt, đặc biệt là thuần huyết Dạ Oanh.
"
Giản Nại nhớ người nhà nói bản thân mình là thuần huyết, nhưng cậu không thấy mình lợi hại chỗ nào, vì thế tò mò hỏi: "Tiểu Địch, lúc em và anh ở cùng nhau, em có cảm giác gì không?"
Không hỏi thì thôi, hỏi xong thằng nhỏ đỏ hết cả mặt.
Tiểu Địch nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Có chứ, em thấy thiếu gia đẹp quá trời, giọng nói lại dễ nghe, có đôi khi làm việc mệt mỏi, chỉ cần nói chuyện với thiếu gia thôi thì em sẽ không cảm