Giản Nại dám nói, đời này cậu chưa bao giờ cảm thấy cạn lời đến thế.
Từ nhỏ cậu đã sợ đau, sau đó cậu mới phát hiện dây thần kinh đau đớn của mình phát triển hơn rất nhiều so với người khác, cho nên rất sợ bị thương, sau đó quyết định chơi《 Vấn Đạo 》xong cậu cũng định quan bế luôn chế độ đau.
Nhưng mà!
Cái acc ghẻ này!
Giản Nại đau muốn lăn lộn tại chỗ.
Cách đó không xa Lục Trạch Phong đã rảnh rỗi tay chân chặn được nọc độc chết người nhất, bụi đất nổi lên bốn phía, kiếm quang đột ngột giương lên ở không trung, bóng kiếm hư vô, phát ra ánh sáng xuyên thấu, rồi nó bổ xuống!!
Con rắn khổng lồ thét ra tiếng kêu thảm thiết, rồi ngã xuống đất.
Hết thảy quay về với cát bụi.
! !
Giản Nại mơ mơ màng màng chỉ nghe được âm thanh hệ thống đang điên cuồng nhắc nhở, rồi hôn mê đi mất.
Lúc cậu có ý thức trở lại, mở to mắt, đập vào mắt là một mảnh rừng rầm xanh rì, còn có bầu trời đầy sao, những ngôi sao đó ở không trung lấp lánh, thập phần xinh đẹp.
Cách đó không xa có một đống lửa trại.
Giản Nại gian nan chống thân thể dậy nhìn, gần đó có một người đàn ông đang ngồi.
Lục Trạch Phong nửa khom lưng ngồi ở trên một khúc gỗ, sườn mặt của anh dưới ánh lửa có vẻ phá lệ anh tuấn, thành thục, trên mặt anh hình như có mang theo một vết thương rướm máu, nhưng cái đó càng làm tăng thêm sức quyến rũ dã tính của anh hơn, chiến sĩ vẫn mặc áo choàng màu đen như ban ngày, kiểu dáng đơn giản che không đưuọc dáng người tráng kiện của anh, thâm chí còn khiến cậu nhớ lại cảnh anh dùng một đao hạ gục đám sói hoang.
Giản Nại mở miệng: "Em! ngất ạ?"
Lục Trạch Phong liếc cậu một cái: "Ừ.
"
Giản Nại ôm đầu: "Sao em lại ngất xỉu chứ, trong game có thể ngất xỉu được ạ?"
Lục Trạch Phong nói: "Hôn mê tạm thời vì độc rắn, tôi xử lý giúp cậu rồi.
"
"Cái gì!?" Giản Nại khiếp sợ, theo bản năng che chắn thân thể, thậm chí còn nói lắp: "Xử, xử lý thế nào ạ"
Lục Trạch Phong nghiêng nghiêng liếc cậu một cái, thanh âm nhạt nhẽo vô tình: "Sau khi rắn chết thì rớt ra thuốc giải độc rắn, tôi cho cậu dùng.
"
Giản Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thế ạ.
"
Mới vừa hoảng xong cậu liền cảm thấy không đúng.
Mị ma nhỏ vừa rồi mới còn thể hiện bộ dáng trinh tiết liệt nữ lại liếc mắt đưa tình nhìn Lục Trạch Phong, thanh âm mang theo chút cảm động: "Ý em là, dù ân nhân có sử dụng biện pháp giải độc khác, em cũng nguyện ý! "
Rừng thiên nước độc không một bóng người rơi vào trầm lặng.
Hai con người lạc lõng ngồi cùng nhau, mị ma cô đơn gối chiếc, hiệp khách lẻ loi một mình.
Dù có là người không hiểu phong tình thì cũng phải hiểu hiểu đôi chút.
Lục Trạch Phong mở miệng: "Không cần như thế.
"
Giản Nại sửng sốt.
"Biện pháp giải độc rắn đúng là có rất nhiều, chế thuốc cũng là một loại lựa chọn, nhưng khá là phiền toái.
" Lục Trạch Phong nhíu nhíu mày, phi thường nghiêm túc: "Dùng giải dược rớt ra từ con rắn là tiện nhất.
"
"! "
Một trận gió thổi ngang khu rừng, lạnh lẽo.
Giản Nại thật sự khá là hoài nghi nhân sinh.
Nhưng hôm nay cũng đã chứng kiến được sức chiến đấu của người này, nếu muốn báo thù, bằng với sức chiến đấu như cọng bún thiêu của mình chắc là không được rồi, biện pháp tốt nhất chính là cua tên trapboi này rồi yêu đương với gã, lấy lại số tiền mà bạn thân của mình bị gã lừa mất, sau đó đá đít hắn thật xa, hoặc là cho gã mọc sừng cũng được, để gã nếm thử tư vị đau đớn này!
Bình tĩnh.
Giản Nại, mày có thể, đừng từ bỏ.
Sau khi đả thông tư tưởng cho mình, Giản Nại trưng khuôn mặt tươi tắn ra lại lần nữa, cặp mắt hoa đào của cậu chớp chớp nhìn Lục Trạch Phong, mang theo sùng bái: "Ân công, lần này anh lại cứu em nữa rồi, sao anh mạnh quá vậy, ngay cả con rắn lớn đến thế cũng không phả là đối thủ của anh, mà anh còn cứu em tận hai lần, em phải cảm ơn anh thế nào mới đúng đây!"
Lục Trạch Phong: "Không cần cảm ơn, cậu trúng độc là vì đỡ đạn cho tôi, xem như huề nhau.
"
"! "
Huề cái quần!
Người bị đau có phải là anh đâu!
Giản Nại ở trong lòng mắng anh mười ngàn chữ, nhưng trên mặt vẫn mang theo tình ý: "Không phải đâu, nếu không có ân công thì em đã sớm chết rồi, sao có thể sống đến bây giờ được chứ, nếu không thể làm được gì giúp anh lòng em khó chịu lắm!"
Lục Trạch Phong hầu như có phản ứng sau khi nghe được những lời này, dời mắt nhìn cậu.
Giản Nại hướng anh ái muội chớp chớp mắt.
Lục Trạch Phong nhìn thanh niên bên cạnh đống lửa, làn da trắng nõn của cậu giống như tuyết, đặc biệt là khuôn mặt xinh đẹp thanh tú đó, ánh lửa dừng lại ở trên mặt cậu khiến ngũ quan càng thêm sắc nét, đôi mắt hoa đào sáng như sao trời, cậu cứ thế lười biếng ngồi ở chỗ kia, chẳng hề có phòng bị nào, như một bé mèo con đáng yêu ngây thơ.
Lục Trạch Phong nói: "Được thôi.
"
Ý cười của Giản Nại càng tăng.
Lục Trạch Phong đưa xiên que tới trước mặt cậu: "Cậu tới nhóm lửa để nướng thịt đi.
"
?
Nụ cười ở trên mặt của Giản Nại cứng đờ.
Lục Trạch Phong xem như hoàn toàn được giải phóng, sau khi anh giao việc rồi ngồi ở một bên nghỉ ngơi, anh còn sợ Giản Nại nướng không tốt bèn dặn dò: "Nhớ trở mặt đúng lúc, để hai mặt chín hết, đừng bị bở.
"
! !
Giản Nại cầm xiên thịt trong tay run bần bật.
Tró này.
Tui vừa mới xỉu dậy anh liền bảo tui đi nướng cá á, anh có tình người không zị?
Lục Trạch Phong thấy cậu không nói gì, nâng mí mắt lên nhìn cậu, dò hỏi: "Thế nào?"
Oán hận dưới đáy mắt Giản Nại tiêu tán, nhẹ nhàng cười nói: "Không có gì, ân nhân yên tâm, em sẽ nướng thịt thật ngon nè, em thích ăn đồ nướng lắm!"
Anh chờ đó!!
! !
Lúc xiên que đã nướng xong, Giản Nại chuẩn bị đưa cho Lục Trạch Phong thì anh ta lại không nhận lấy.
Khi Giản Nại còn đang nghi hoặc, Lục Trạch Phong lại nói: "Cậu ăn đi, cậu vừa ngất vì trúng độc rắn, thứ này ẩn chứa linh lực phong phú, có thể bổ sung thể lực cho cậu, vừa rồi tôi mới kiểm tra, hiện tại cậu bị kẹt lại ở cấp 60, ăn cái này vào có thể giúp cậu đột phá.
"
Giản Nại sửng sốt, có chút nghi hoặc: "Cho em á?"
Lục Trạch Phong gật đầu.
Giản Nại nắm xiên que