Chương 18
Một đêm này, Thẩm Kiều thật sự rất mệt, mặc dù ở trong một căn phòng xa lạ, giường cũng lạ, trận đấu ngày mai vẫn chưa biết nên làm thế nào, nhưng cô vẫn nhanh chóng ngủ say.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà khó tránh khỏi việc liên tục gặp ác mộng.
Đầu tiên là mơ thấy Thẩm Hòa Nguyệt chảy rất nhiều máu, Diệp Hân túm chặt lấy cô, kéo cô đi truyền máu.
"Là cô thiếu nhà chúng tôi, nhất định phải trả lại cho Nguyệt Nguyệt!"
Trên cổ tay truyền tới một trận đau nhức, tay của Diệp Hân giống như được làm bằng sắt, nắm chặt lấy cổ tay cô, cho dù cô khóc la hay dùng sức giãy dụa, cầu xin đủ kiểu, vẫn không có tác dụng gì.
Được một lúc thì choàng tỉnh, sau đó lại nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Lúc mơ mơ hồ hồ, lại mơ thấy mình vừa khóc vừa chạy, đối diện có một chiếc xe đang lao tới, mở đèn pha, chạy như bay về phía cô.
Cô không nhìn rõ đường phía trước, bỗng "rầm" một cái, cô bị xe đụng văng ra xa.
Sau đó, đâu đâu cũng toàn là máu, máu từ dưới thân chảy ra, liên tục không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giấc mộng này so với trước đó càng chân thật hơn, Thẩm Kiều giật mình tỉnh giấc, "Phịch" ngồi dậy trên giường.
"…"
Bình minh.
Rèm cửa không kéo kín, ánh mặt trời xuyên qua khe hở đi vào phòng, chiếu sáng cả căn phòng nhỏ.
Thẩm Kiều vừa tỉnh mộng, cả người toàn là mồ hôi, như là mới đi ra từ trong nước.
Điện thoại đang sạc pin ở trong góc, hôm qua cô không mang theo dây sạc, nên phải dùng cái của Kỳ Ngôn Chu.
Rút dây sạc ra, khởi động lại máy.
Trên màn hình hiển thị 9 giờ sáng.
Thẩm Kiều không rảnh mà nghĩ đến giấc mộng nữa, lập tức xuống giường, mở cửa, chạy ra ngoài.
Sàn gác nhà cũ mỏng nên vừa mở cửa ra, là có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào ở dưới lầu.
Thẩm Kiều cẩn thận từng bước đi xuống lầu, còn mấy bậc thang nữa thì đứng lại, ló đầu ra bên ngoài thăm dò.
"Kỳ Ngôn Chu? Là cậu sao?"
Tiếng nước lập tức dừng lại.
Trong toilet, Kỳ Ngôn Chu đáp lại:"Ừm."
"Tôi có thể vào không?"
"Có thể."
Thẩm Kiều mang đôi dép nam không vừa chân, lẹt xẹt tới gần.
Nhìn vào trong thì thấy Kỳ Ngôn Chu đang giặt quần áo.
Mặc dù căn nhà cũ này có ba tầng nhưng thực ra diện tích lại nhỏ đến đáng thương, không có chỗ để giặt quần áo, chỉ có thể bỏ ở bồn rửa tay mà giặt.
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn qua bên kia, trong nháy mắt má cô bắt đầu nóng lên, ngay cả da dầu cũng bắt đầu tê dại.
Cô bước nhanh qua, giật lấy cái áo trong tay của Kỳ Ngôn Chu, trừng lớn mắt tức giận nhìn anh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu làm gì đó?"
Kỳ Ngôn Chu ngừng lại, mặt không đổi sắc, trầm giọng đáp lại:"Như cậu thấy đó, giặt quần áo."
"Đây là quần áo của tôi!"
"Vậy nếu không giặt, hôm nay cậu tính mặc cái gì ra ngoài?"
"Vậy cậu cũng không được… để tôi tự làm!"
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Chu nhún nhún vai, nghiêng mình đi ra, nhường phòng vệ sinh lại cho cô, để cô tự mình giặt.
Từ trước đến nay Thẩm Kiều chưa bao giờ tự giặt quần áo, nhưng cô rất xấu hổ khi người khác giúp mình giặt.
Mặc dù không phải là đồ lót nhưng dù sao vẫn có cảm giác kỳ quái.
Cô cắn môi, đỏ mặt tiến vào, bỏ quần áo vào bồn rửa tay, dùng tay tùy tiện chà xát hai cái, liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn Chu.
Kỳ Ngôn Chu không nhìn nữa mà xoay người đi, để lại một câu: "Nhanh lên, giặt xong thì ra ăn sáng."
Kỳ Ngôn Chu biết rõ trong nhà không có gì để ăn, Thẩm Kiều vừa thanh nhã lại cao sang, hơn nữa muốn khiêu vũ phải giữ dáng, còn phải kiểm soát lượng đồ ăn. Từ sáng sớm anh đã đi ra ngoài để mua đồ ăn sáng, mua thêm mấy loại sữa khác nhau, đủ cho công chúa nhỏ tự mình lựa chọn.
Bây giờ, anh không có việc gì làm, nên mở túi đồ ăn sáng ra, sắp xếp mọi thứ lên dĩa.
Nhưng lại không tự chủ được mà bị động tĩnh trong phòng vệ sinh hấp dẫn, động tác sắp xếp dần dần trở nên máy móc.
Thực ra, Kỳ Ngôn Chu cũng có một đêm khó ngủ.
Phòng mà anh ngủ là của bà nội.
Bà nội đã qua đời nhiều năm nhưng phòng vẫn không thay đổi, vẫn giữ y nguyên như lúc chủ nhân của nó còn sống.
Kỳ Ngôn Chu lo lắng Thẩm Kiều sẽ sợ hãi, nên đã nhường lại phòng của mình cho cô ngủ.
Nhưng mà, nằm trên giường gỗ của bà nội, anh lại trằn trọc không ngủ được. Trong đầu không thể khống chế mà hiện lên hình ảnh Thẩm Kiều ngủ trên giường anh. Cô gái với dáng người nhỏ nhắn, ngay cả hơi thở cũng điềm tĩnh, nhắm mắt nằm trên gối của anh.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng này, cũng có thể khiến cho nam sinh 17 tuổi phải dựng đứng lên.
Cả đêm, anh luôn cố gắng nắm chặt tay, nỗ lực kiềm chế bản thân.
Trăng đã lặn, trời vừa mới tờ mờ sáng, Kỳ Ngôn Chu đã nhẹ nhàng rời giường.
Vào phòng tắm nước lạnh, lại đi ra ngoài chạy một vòng, tiêu hao rất nhiều thể lực.
Vừa mới trở về, đã nghĩ đến chuyện lát nữa Thẩm Kiều không có quần áo để thay.
. . . . . .
5 6 phút sau, Thẩm Kiều dùng sức vắt khô nước, cầm quần áo đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhỏ giọng nói: "Cái kia, tôi giặt xong rồi, phơi ở chỗ nào?"
Kỳ Ngôn Chu đi tới, liếc mắt nhìn cô một cái.
"Đưa cho tôi."
"Hả… à, được."
"Đồ ăn sáng ở trên bàn, cậu xem có thể ăn được không."
Nói xong, Kỳ Ngôn Chu lấy quần áo ướt sũng trên tay cô, vắt khô nước một lần nữa, giũ ra. Lấy máy sấy tóc, cắm điện vào bắt đầu tỉ mỉ thổi khô quần áo cho cô."
Thẩm Kiều : "Ở đây không có chỗ nào nắng để phơi quần áo sao?"
Kỳ Ngôn Chu: "Không đủ thời gian."
Thẩm Kiều vẫn cảm thấy thẹn thùng, nên muốn nói để cô tự sấy.
Chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Kỳ Ngôn Chu lạnh nhạt lên tiếng: "Cậu đi ăn đi."
"…"
"Nếu cậu vẫn còn muốn tham gia thi đấu thì sau này vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý. Không cần tranh làm những việc này với tôi."
Thẩm Kiều ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cậu."
Kỳ Ngôn Chu tạm dừng động tác: "Không cần khách khí."
Máy sấy kêu lên "vù vù", tiếng động vang khắp cả không gian.
Thẩm Kiều ngồi ở bàn gỗ, không biết làm thế nào, đành phải nhấp một ngụm sữa bò.
Kỳ Ngôn Chu nói đúng, sau này sẽ còn không ít chuyện phiền toái.
Trước hết, cô còn chưa lấy được thẻ dự thi, vẫn còn ở bên nhà họ Thẩm, trước mắt đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Còn nữa, đồ dùng cho việc thi đấu, trang phục múa, giày múa, tất cả mọi thứ đều không mang theo. Mặc dù trong phòng vũ đạo ở trường có một bộ mà bình thường cô hay dùng để luyện tập, nhưng không