Chương 20
Kỳ Ngôn Chu chỉ mới có 17 tuổi, giải quyết mọi vấn đề đều dùng cách thức nhanh gọn nhất, cho nên có thể hơi lỗ mãng và mạnh bạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi sự lưỡng lự do dự đều là vì cô gái nhỏ tên Thẩm Kiều trong ngực này.
Năm ngón tay đặt ở phía sau lưng cô, nắm vào rồi lại mở ra.
Cuối cùng nắm lại thật chặt.
Không thể.
Một khi mở Cánh cửa ngăn cách này ra, năng lực tự chủ của anh sẽ sụp đổ, có khả năng sẽ không bao giờ quay lại như trước nữa.
Bây giờ, Thẩm Kiều toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.
Anh không thể làm mất đi sự tin tưởng này.
May mắn thay, cuối cùng Thẩm Kiều cũng trở lại bình thường, vội vã buông tay ra, lùi lại phía sau vài bước ngượng ngùng nói:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi xin lỗi, tôi…"
Cô ngại ngùng cúi đầu.
Kỳ Ngôn Chu không nói gì, cầm bó hóa trong tay nhẹ nhàng đặt vào lòng cô: "Chúc mừng cậu."
Thẩm Kiều sửng sốt, ôm bó hoa, cười thật tươi với anh.
Mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp vô cùng.
"Cậu đi mua hoa lúc nào vậy?"
Kỳ Ngôn Chu không dám nhìn nhiều, im lặng di chuyển tầm mắt, hờ hững đáp lại: "Vừa nãy."
"Nhanh vậy à?"
"Ừm, tôi đã đặt trước rồi."
Thẩm Kiều chớp chớp mắt: "Đặt trước? Lỡ như tôi không được giải nhất thì sao? Không phải là lãng phí tiền à?"
Kỳ Ngôn Chu: "Cũng tặng cho cậu."
Dù kết quả như thế nào đi nữa, trong lòng anh thì cô vĩnh viễn đều luôn giỏi nhất.
Thẩm Kiều không hiểu được ngụ ý của Kỳ Ngôn Chu, chỉ nghĩ là anh luôn luôn ủng hộ cô, gật đầu: "Kỳ Ngôn Chu, cậu chờ tôi một chút, tôi thay quần áo xong thì về nhà."
Nói xong, cô ôm bó hoa xoay người, nhanh chóng đến phòng thay quần áo.
Mà Kỳ Ngôn Chu lại bị hai chữ "về nhà" của cô mê hoặc, dừng chân tại chỗ không hề cử động.
-----------
Thẩm Kiều tẩy trang xong, thay váy ba lê.
Nhét cúp vào hành lý, sau đó kéo vali rời đi.
Các thí sinh trong hậu trường đã đi hết bảy tám phần, so với lúc trước, không gian yên ắng hơn rất nhiều.
Kỳ Ngôn Chu vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai tay để trong túi áo, cũng không chơi điện thoại, giống như đang thất thần.
Thẩm Kiều mở miệng: "Tôi xong rồi."
Nghe được giọng nói của cô, Kỳ Ngôn Chu đứng lên, cầm lấy hành lý trên tay giúp cô, chỉ để cho cô ôm bó hoa: "Đi thôi."
"Ừm."
Thời gian cũng không còn sớm nữa.
Hai người rời khỏi hội trường thi đấu, không nhanh không chậm bước vào trong bóng tối.
Gió đêm có vẻ yên ả lại nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên, Kỳ Ngôn Chu nghiêng mặt qua hỏi cô: "Buổi tối cậu có thể ăn gì?"
Thẩm Kiều nhẹ nhàng "a" một tiếng, cắn môi, có hơi khó xử: "Thật ra không ăn gì cũng được. Cậu đói bụng rồi à? Tôi mời cậu ăn cơm."
Cô đã làm phiền anh nhiều rồi, bây giờ còn làm phiền anh nữa, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Kỳ Ngôn Chu nhíu mày, cố chấp muốn nghe đáp án: "Bình thường cậu ăn gì?"
"…"
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người giằng co mấy giây.
Cuối cùng Thẩm Kiều bị ánh mắt hùng hổ của anh đánh bại: "Salad rau củ."
"Biết rồi."
"Hả? Cậu biết cái gì?"
"Ở nhà không có nguyên liệu, lát nữa tôi sẽ tới siêu thị để mua."
Nghe thấy vậy, ánh mắt Thẩm kiều đột nhiên thay đổi.
Trong phút chốc, cô nghĩ tới "Thẩm Kiều" đã từng nói một câu.
-- "Kỳ Ngôn Chu là người duy nhất trên thế giới này yêu cô."
--"Ngoại trừ anh ấy ra, không được phép tin tưởng bất cứ ai."
Cô bị thu hút bởi những lời này trong điện thoại nhưng cũng không được xem là thu hút nhất.
Hình như mỗi sự việc phía sau đều quan trọng hơn nó.
Chẳng hạn như Kỳ Ngôn Chu sẽ vì cô mà chết.
Dù sao, não bộ của con người chỉ tiếp thu những chuyện liên quan đến mạng sống, còn cái gì mà yêu với không yêu, hiện tại tuổi cô còn nhỏ, đối với Thẩm Kiều chỉ quan tâm đến khiêu vũ thì chuyện này quá mức nhạy cảm. Nhưng bây giờ, những lời nói này lại từ sâu trong trí nhớ của cô hiện ra, trong chớp mắt cuốn đi tất cả mọi suy nghĩ của cô.
Tại sao?
Tại sao "Thẩm Kiều" của mười năm sau lại nói Kỳ Ngôn Chu là người yêu cô nhất?
Trên thế giới này, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mà yêu nhau. Lớn lên bên cạnh Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn thì cũng có thể thấy.
Cho nên, sau này bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì?
Có liên quan đến cái chết của Kỳ Ngôn Chu hay không?
…
Thẩm Kiều suy nghĩ miên man, bước chân càng ngày càng chậm lại.
Hiện tại đã là buổi tối cuối tuần, trên đường về không thấy xe qua lại, Kỳ Ngôn Chu cũng bắt đầu đi chậm lại, từng bước từng bước, cùng nhịp với cô.
Đến khi trước mặt xuất hiện bậc thang
Kỳ Ngôn Chu nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay Thẩm Kiều.
Anh nhíu mày nói: "Nghĩ gì vậy? Không sợ ngã à?"
Thẩm Kiều: "Không có, tôi nhìn thấy mà."
"…"
"Tôi đang nghĩ, ờm, Kỳ Ngôn Chu, lúc trưa cậu có nghe được tôi và… người kia nói chuyện không?"
Bóng đêm như mực.
Rất thuận lợi che giấu đi toàn bộ ánh mắt.
Lúc trao đổi bí mật đã đến.
Thẩm Kiều từng bước từng bước, chậm rãi đi xuống bậc thang, nói thầm: "Chắc là đã nghe thấy cả rồi."
Kỳ Ngôn Chu: "Ừm"
"Thực ra, đó không phải là cha mẹ ruột của tôi, là bọn họ nhận nuôi tôi. Cho nên, tôi vừa mới nghĩ, tại sao cậu lại giúp tôi mà không hề có lý do? Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Hai chúng ta cũng không thân, cùng lắm chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi."
Không ngờ cô lại nghĩ như vậy.
Kỳ Ngôn Chu lạnh nhạt, nhìn ánh mắt cũng có thể đoán ra được.
Thẩm Kiều cân nhắc một lúc, mới nói suy nghĩ trong lòng mình ra: "Hơn nữa, chúng ta biết nhau cũng không lâu, hình như học kỳ này mới quen biết, đúng không? Kỳ Ngôn Chu, có phải cậu biết trước chuyện tôi bị cha mẹ ruột bỏ rơi hay không? Chẳng lẽ hai chúng ta là anh em ruột hay gì đó?”
Kỳ Ngôn Chu không có cha mẹ, lại ở một nơi điều kiện tệ hư thế, rất có khả năng là bị bỏ rơi.
"Thẩm Kiều" nhắc đến chuyện mười năm trước, chắc chắn là trước đây hai người bọn họ có quan hệ gì đó.
Diệp Hân cũng từng nói, nhìn anh rất quen mắt, nói không chừng lúc nhặt được cô đã từng gặp anh? Nhưng bởi vì lúc đấy còn nhỏ, bây giờ đã lớn hơn nên khuôn mặt cũng thay đổi, chỉ là cảm thấy rất quen? Hoặc là nhìn quen mắt bởi vì hai người bọn họ có điểm giống nhau?
Nếu hai người bọn họ đã là người thân, thì làm những việc nhỏ nhặt này cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Kiều ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Kỳ Ngôn Chu, muốn tìm ra điểm giống nhau trên mặt của hai người.
Là khuôn