Chương 3
Thẩm Kiều lùi về phía sau một bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì mãi cắn môi, cô bất giác dùng sức quá mức, bây giờ môi dưới đã bị răng cọ rướm máu.
Vết máu nhuộm cánh môi thành màu đỏ thẫm, lộ ra vẻ tươi đẹp nhưng cũng úa tàn.
Hóa ra là sự thật.
Thẩm Hòa Nguyệt thật sự không ưa cô.
Nghĩ đến đây, thế là cuộc điện thoại “đến từ bản thân của mười năm sau” đã nói đúng một số chuyện.
Hơn nữa đều là những việc nhỏ không đáng kể mà cô chưa từng nhận ra.
Thẩm Kiều để tay lên ngực tự hỏi, cho dù chiếc điện thoại này trông có vẻ vừa kỳ lạ vừa phản khoa học, nhưng có lẽ là bởi vì những chuyện liên tiếp xảy ra ngày hôm nay đã khiến người ta bị sốc quá nhiều, dẫn đến việc nghĩ ngợi rối loạn, thật ra từ tận đáy lòng mình, cô đã vô thức tin bảy phần.
Về phần bản thân có phải là đứa con được nhận nuôi hay không thì tạm thời không có cách nào xác nhận, chỉ có thể đi bước nào chắc bước ấy trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dẫu sao lúc này, Thẩm Kiều vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, không có cách nào mở cửa phòng ngủ chính ra, xông vào giằng co với Thẩm Hòa Nguyệt được.
Thường ngày, cô sẽ không cãi nhau với người khác như vậy.
Hơn nữa, con người có bản năng xu lợi tỵ hại (1), trong tiềm thức, Thẩm Kiều cảm thấy lúc này cô không nên trở mặt.
Cô lặng lẽ trở về phòng của mình, nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu.
Một tiếng “lách cách” vang lên, đèn trần trong phòng ngủ bị người khác bật lên.
Trong chốc lát, cả căn phòng sáng lên.
Diệp Hân từ ngoài cửa đi vào, có chút ngạc nhiên: “Kiều Kiều? Sao con về đến nhà rồi mà không nói một tiếng hả? Mẹ còn lo lắng có phải con xảy ra chuyện gì rồi hay không, muộn như vậy rồi còn chưa thấy mặt. Nhờ Nguyệt Nguyệt nhìn thấy giày của con ở ngoài sảnh mới biết được con đã về rồi... có phải luyện múa mệt quá rồi hay không?”
Thẩm Kiều xoa xoa trán rồi ngồi dậy.
Bởi vì sợ lộ ra vẻ kỳ lạ, cô vẫn luôn cúi đầu, không dám đối diện với Diệp Hân, chỉ ấp úng nói: “Mẹ, thật xin lỗi, con thật sự rất mệt mỏi, muốn ngủ trước một lát...”
Diệp Hân tủm tỉm cười, lên tiếng trách cứ: “Vậy thì có gì mà phải xin lỗi chứ. Con gái cưng của mẹ cố gắng như vậy, đúng là vất vả rồi.”
Bà ta luôn như thế, từ trước đến nay cứ luôn dịu dịu dàng dàng, chăm sóc mọi người trong nhà rất tốt, cũng chưa từng lớn tiếng quở mắng hai đứa con gái.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao từ đầu đến cuối Thẩm Kiều nửa tin nửa ngờ.
Là một người mẹ, Diệp Hân quả thực rất hoàn hảo.
Điều này rất khó khiến người ta tin rằng, bản thân trong cái gia đình này chỉ là sự tồn tại của một “kho máu di động”.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều lắc đầu, vành mắt nóng lên.
Diệp Hân không hề nhận ra, tự mình bưng cho cô một ly sữa ít béo (2), đặt lên trên bàn.
“Uống chút sữa trước đi, bữa khuya con muốn ăn món gì? Mẹ nấu cho con.”
Thẩm Kiều: “Cảm ơn mẹ, con không đói bụng, hôm nay sẽ không ăn.”
Diệp Hân: “Không ăn thì không được. Hay là salad rau được không? Đồ ăn đã nấu xong cả rồi, đợi lát nữa mẹ sẽ đưa vào cho con.”
“... Cảm ơn mẹ.”
Thẩm Kiều siết chặt lòng bàn tay, ngoan ngoãn đáp lại.
“Sao hôm nay lại khách sáo với mẹ như thế? Xem ra bảo bối ngoan ngoãn nhà chúng ta thật sự mệt mỏi rồi. Vậy con ngủ thêm một chút đi, mẹ không làm phiền con nữa.”
Diệp Hân xoa xoa đầu Thẩm Kiều, xoay người rời đi.
Tiện tay đóng cửa phòng lại cho cô.
Trong toàn bộ quá trình, bà ta chẳng nhắc một từ nào về cuộc thi múa ba lê kia. Giống như vừa rồi những gì mà Thẩm Kiều nghe lén được ở ngoài cửa chỉ là ảo giác và suy diễn. Hay là, dù Thẩm Hòa Nguyệt nói ra chuyện này nhưng Diệp Hân không tán thành với cô ta? Nếu là như vậy, dựa theo hình thức giáo dục trước sau như một của Diệp Hân thì sẽ bảo Thẩm Hòa Nguyệt tìm cô nhận lỗi.
Từ trước đến nay, cha mẹ nhà họ Thẩm đều không thích hai đứa con gái có khoảng cách.
Trong lòng Thẩm Kiều mâu thuẫn, lại không tìm ra manh mối, chán nản “haizzzz” một tiếng.
Cô chỉ có thể yên lặng quan sát sự thay đổi này trước.
...
Đến thứ sáu.
Trường học sẽ cho nghỉ sớm một tiết học vào thứ sáu, Thẩm Kiều muốn cảm ơn dì lao công một chút nên đến phòng nhảy trước, chắc là vừa vặn có thể gặp được, mang theo một hộp bánh ngọt nhỏ từ trong nhà.
Bánh ngọt vị sô cô la, phía trên trang trí bằng hai quả anh đào.
Tất cả đều màu đỏ, trông có vẻ ngọt ngào mê người.
Sau khi tan học, Thẩm Kiều cầm theo cặp sách, chạy về phía tòa nhà nghệ thuật.
Có rất nhiều học sinh nghệ thuật đến luyện tập vào thứ sáu. Ngoại trừ học sinh vũ đạo và học sinh âm nhạc, còn có học sinh mỹ thuật hội họa sẽ lên tầng trên dùng phòng vẽ tranh.
Lúc Thẩm Kiều đến, vừa khéo gặp được dì lao công.
Trên tay dì ấy xách theo xô nước và cây lau nhà, nhìn thấy Thẩm Kiều thì cười cười với cô.
“Thẩm Kiều đến rồi à.”
Từ khi vừa lên lớp 10, Thẩm Kiều đã đến phòng vũ đạo của trường học để tập múa. Cô gái nhỏ xinh đẹp lễ phép, mấy thầy cô giáo trực ban ở tòa nhà nghệ thuật cùng các dì hầu như đều quen biết cô, cũng rất thích cô.
Nghe thấy dì ấy lên tiếng, Thẩm Kiều chào hỏi: “Dì ạ.”
Cô dừng một chút, vội vàng lấy bánh ngọt đã chuẩn bị rồi đưa cho dì ấy.
Cô cười đến cong chân mày: “Dì ơi, gần đây ngày nào cháu cũng sử dụng phòng nhảy, gây thêm phiền phức cho dì rồi. Cháu muốn mời dì ăn bánh ngọt.”
Dì lao công sững sờ một chút, vỗ đầu, nét mặt có chút phiền muộn: “Ôi chao, dì cũng quên béng chuyện này.”
“... Hả?”
“Hôm nay dì vừa mới về đây, lúc trước có việc ở lại quê. Phòng nhảy này không có ai quét tước, có phải trên sàn nhà tích tụ nhiều bụi lắm hay không? Có khiến cháu để lỡ việc luyện tập hay không?”
Vừa dứt lời, Thẩm Kiều cũng ngây ngẩn cả người, bất giác nhíu mày lại.
Mấy ngày nay, phòng vũ đạo sáng sủa sạch sẽ, tấm gương rõ ràng sắc nét, ngay cả chân trụ cũng không có hạt bụi nào, không hề có dấu vết được sử dụng.
Đừng nói trên sàn nhà, hoàn toàn không có bụi bặm hay mồ hôi.
Đối diện với ánh mắt của dì ấy, Thẩm Kiều mím môi, giọng nói nhẹ đi một chút: “Ngược lại cơ, ngày nào cháu đến cũng rất sạch sẽ. Dì ơi, có phải trường tạm thời tìm dì khác đến quét dọn giúp không?”
“Dì không biết rõ chuyện này, chắc là có khả năng đấy. Dì không ăn bánh ngọt đâu, tiếp sau dì vẫn còn công việc. Bạn học Thẩm Kiều, lúc luyện tập phải chú ý an toàn đó!”
“Vâng, cảm ơn dì, hẹn gặp lại.”
...
Không tặng bánh ngọt đi được.
Thẩm Kiều chỉ có thể xách vào phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ, mấy em học sinh lớp mười đang thay trang phục múa.
Các em ấy đều không múa ba lê, Thẩm Kiều và các em ấy cũng không mấy quen thuộc, chỉ là quen sơ, gặp mặt thì mỉm cười, rồi tiếp tục bận rộn.
Thẩm Kiều mở cửa tủ quần áo ra, đặt cặp sách và bánh ngọt nhỏ vào trong ngăn tủ.
Đám nữ sinh khóa dưới còn đang ngồi trên băng ghế dài, động tác chậm rãi, tán dóc với nhau như bên cạnh không có người.
“... Thật không đấy? Hôm nay Tiểu Uyển thật sự bị Kỳ Ngôn Chu lớp 11 mắng đến khóc sao?”
Kỳ Ngôn Chu?
Đây không phải là nam sinh kỳ lạ ở bệnh viện lần trước sao?
Nghe thấy cái tên này, động tác của Thẩm Kiều dừng một