Chương 5
Có một số suy nghĩ, một khi được sinh ra thì hệt như ký sinh trùng trong xương tủy, bắt đầu sinh trưởng dã man, khó mà trừ khử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Hoà Nguyệt biết mình nghĩ như vậy không đúng.
Nhưng lại hoàn toàn không khống chế được.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta như cái bóng của Thẩm Kiều, người khác khen Thẩm Kiều xinh đẹp, hiểu chuyện, tốt tính. Mà ngược lại, cô em gái của cô thì lại ngây thơ, yếu ớt, rất biết nũng nịu. So sánh với người trước, nghe không hề có một chút giá trị nào.
Thẩm Hoà Nguyệt đã từng nghĩ, nếu như không phải vì sức khỏe của bản thân mình không tốt nên thường xuyên mắc bệnh, cũng đã bắt đầu luyện ba lê từ nhỏ thì chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ thua kém Thẩm Kiều.
Sau khi tan học về đến nhà.
Thẩm Kiều vẫn còn ở lại trường luyện múa.
Nhân lúc không có cô ở đây, Thẩm Hoà Nguyệt không kìm nén được nữa, bèn tranh thủ nói những lời nũng nịu và phàn nàn này cho Diệp Hân nghe.
Đúng lúc đó, cha Thẩm, Thẩm Thành Tuấn cũng ở nhà, ông ta đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy con gái nhỏ nói như vậy, vẻ mặt ông ta có hơi thay đổi.
Diệp Hân lại im lặng không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Hoà Nguyệt: "Nguyệt nguyệt, sao con có thể có suy nghĩ như thế này chứ? Kiều Kiều là chị gái của con. Không phải từ nhỏ mẹ đã dạy các con phải chăm sóc lẫn nhau hay sao?"
Thẩm Hoà Nguyệt mấp máy bờ môi, trong lòng cảm thấy không phục.
Cô ta suy nghĩ một chút, quyết định tố cáo thẳng thừng với hai người: "Nhưng mà Thẩm Kiều đi học lại yêu sớm, còn rất lố lăng, hại con cũng bị bạn bè và thầy cô bàn tán. Như thế đáng ghét cực kỳ luôn á... Mà vốn dĩ chuyện cũng không liên quan gì đến con."
"Yêu sớm? Con nói Kiều Kiều yêu sớm?"
"Đúng thế ạ, chuyện đó đã lan truyền khắp trường rồi."
Diệp Hân không đáp lời, ngồi dậy, đánh mắt nhìn Thẩm Thành Tuấn đang ngồi cách đó không xa.
Cái nhìn này khiến Thẩm Hoà Nguyệt nhạy cảm nhận thấy hơi có mùi mánh khóe kỳ lạ.
Cô ta cảm thấy hơi khó hiểu, định nói gì đó nhưng lại kìm nén trở về.
Quả nhiên, Diệp Hân lấy lại vẻ dịu dàng bình thường rất nhanh, vỗ vỗ vai Thẩm Hoà Nguyệt, nói: "Mẹ biết rồi, đợi cuộc thi của Kiều Kiều kết thúc, mẹ và cha sẽ hỏi lại nó. Bây giờ chúng ta đừng ai nhắc đến chuyện này nữa, đừng ảnh hưởng đến chị con phát huy khả năng, được không? Nguyệt Nguyệt, con mau đi rửa tay đi, chúng ta sẽ ăn cơm."
"Dạ."
Thẩm Hoà Nguyệt không tiếp tục lằng nhằng nữa, lên tiếng đáp lời Diệp Hân rồi quay người chạy về phòng của mình.
-
Thời gian thoáng cái đã qua, lại một tuần mới kết thúc.
Cuối cùng, cuộc thi ba lê theo lời mời dành cho thanh thiếu niên toàn quốc sắp chính thức bắt đầu tranh tài.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Kiều không còn nhận được cuộc điện thoại kia nữa. Nhưng cũng không bỏ qua chuyện này, vẫn luôn đề phòng cẩn thận.
Tốt nhất là đừng nên xảy ra bất cứ chuyện gì, như thế sẽ có thể chứng minh được, nội dung trong cuộc điện thoại đó chỉ là một trò đùa ác ý, không phải sự thật. Cô cũng sẽ không trải qua những chuyện vô cùng bi thảm, vẫn có thể tiếp tục cuộc sống yên bình như trước đây.
Mãi cho đến ngày cuối cùng trước khi thi.
Ngày kia chính là cuộc tuyển chọn phân cấp bậc của Thành phố Lộc Xuyên.
Thẩm Kiều định nghỉ ngơi thật tốt, không còn luyện tập đến tận khuya nữa, chỉ múa một lần cuối theo giai điệu ca khúc, bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà.
Mới đi đến cổng trường, cô mở túi xách lấy điện thoại, bỗng nhiên sắc mặt hơi thay đổi.
Chết rồi!
Hình như quên mang giày múa về rồi.
Giày ba-lê là đồ được chuẩn bị từ trước để sử dụng, mặc dù trong nhà có vài đôi dự bị, nhưng đôi này mới được thay vào đầu tuần, bàn chân cũng đã vừa rèn luyện nhuần nhuyễn với nó, hoàn toàn được chuẩn bị cho trận đấu này. Nếu như đột nhiên đổi một đôi giày múa mới, có thể sẽ ảnh hưởng đến trạng thái, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy lúc lên sân khấu.
Thẩm Kiều không chút do dự, nhanh chân trở về tòa nhà nghệ thuật.
Thời gian vẫn còn sớm, các tầng của tòa nhà nghệ thuật đều có phòng học sáng đèn.
Trong phòng nhảy cũng còn người tập luyện, nghe vô cùng sôi động.
Thẩm Kiều khẽ cắn môi, ánh mắt hơi do dự, không tìm thấy đôi giày múa ba lê bị mất, lại vội vàng đi đến phòng thay quần áo.
Nhưng mà, phòng thay quần áo cũng không có.
Cô dần hoảng loạn, đổ hết tất cả đồ trong túi ra ngoài, kiểm tra lại một lần nữa, lật qua lật lại tìm trong tủ treo quần áo.
Không có.
Tất cả đều không có.
Giày múa đi đâu rồi?
Rõ ràng vừa nãy cô còn đi vào cách đây mười mấy phút.
Thẩm Kiều tìm mấy học sinh khác trong phòng vũ đạo để hỏi nhưng ai nấy đều nói không biết, vẻ mặt cô không khỏi trở nên sốt ruột.
Dừng một chút, cô thả tất cả đồ xuống, sau đó đứng dậy, nhanh chân đi tìm giáo viên đồng giảng.
"Thầy ơi, thật sự xin lỗi vì đã mang thêm phiền phức đến cho thầy, em không tìm thấy giày múa ba lê nữa, cũng không nhớ rõ vừa nãy để ở chỗ nào. Xin hỏi có thể kiểm tra camera giám sát được không ạ?"
Giáo viên đồng giảng nhận ra Thẩm Kiều, biết ngày mai cô phải tham gia thi đấu theo lời mời, không nói hai lời, lập tức dẫn cô đến phong an ninh kiểm tra camera giám sát.
Phòng thay quần áo không có camera giám sát.
Nhưng phòng vũ đạo và trên hành lang đều có.
Dựa theo trí nhớ của Thẩm Kiều, chú bảo vệ ấn mở tệp tài liệu nào đó, mở ra video một tiếng trước. Thẩm Kiều bước nhanh đến nhìn năm sáu phút, lập tức tìm được bóng dáng của bản thân.
Hóa ra là cô đưa giày múa ra ngoài, nhưng lại muốn đi sửa váy cho nên đã tiện tay gác túi giày múa sang một bên.
Sau đó, cô đã quên lấy đi.
Có lẽ bây giờ cái túi đó vẫn còn ở chỗ cũ.
Thẩm Kiều mỉm cười với giáo viên và chú bảo vệ, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn thầy ạ. Đã làm phiền rồi."
"Không cần khách sáo. Chúc em đạt được thành tích tốt nhất vào ngày mai."
Nghe vậy, Thẩm Kiều hơi gật mạnh đầu.
Khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, nhưng lại dừng lại ở một vị trí nào đó.
Cô nheo mắt nhìn kỹ một chút, giật mình: "Chú ơi, đó là gì vậy ạ?"
Chú bảo vệ nhìn sang thuận theo hướng tay cô chỉ: "À, cháu nói cái này hả. Đây là video giám sát mấy tuần trước, chú sẽ kiểm tra qua một lần xem có vấn đề gì không, nếu không có vấn đề thì sẽ được lưu trữ."
Camera giám sát của trường chỉ có thể giữ được một tháng.
Sau khi đến hạn sẽ được lưu vào kho ghi chép đĩa mạng.
Thẩm Kiều lắc đầu: "Không phải, ý cháu nói là..."
Trong màn hình giám sát, tại sao Kỳ Ngôn Chu lại đang quét dọn phòng nhảy?
"À cháu nói cậu học sinh này hả? Có thể là học sinh