Chương 8
Đáp án này, nếu như trực tiếp hỏi Kỳ Ngôn Chu, nhất định sẽ không nhận được kết quả, chỉ có thể tự Thẩm Kiều tìm kiếm câu trả lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dựa theo lời "Thẩm Kiều" kia nói trong điện thoại, nếu như bị thay đổi thì cô ấy cũng không thể xác định, tương lai "mình" còn tồn tại hay không, còn có thể gọi điện thoại như bây giờ hay không.
Bí mật liên quan tới Kỳ Ngôn Chu, không ai giải đáp.
Càng nghĩ nhiều, càng khiến cho lòng hiếu kỳ của con người nổi lên, ngứa ngáy.
Thẩm Kiều suy nghĩ cả trăm ngàn lần, nhưng bàn tay vẫn không ngừng tìm kiếm, lấy ra hai tấm vé xem thi đấu từ trong những lớp vải của cặp sách, sau đó cô kéo khóa lên, chạy lon ton đến trước mặt Kỳ Ngôn Chu, đưa cho anh.
Tiếng nói của cô gái nhỏ mềm mại dễ nghe, vẫn giống như thường ngày.
"Hừm. Tặng cho cậu."
Cô vốn định đưa hai tấm vé này cho Chu Tư Cầm, bây giờ, tiện tay lấy trước cho Kỳ Ngôn Chu vậy.
Ngày mai cô lại mang hai tấm vé mới để tặng cho Chu Tư Cầm cũng chưa muộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Ngôn Chu cụp mắt, môi mỏng mím thành một đường thẳng. Chần chờ nửa giây, cuối cùng không khống chế được, im lặng nhận lấy tấm vé vào cửa từ trong tay cô, cầm chặt lấy nó trong lòng bàn tay.
"Nhất định phải tới đó. Tôi sẽ đạt hạng nhất."
"... Nếu như tôi có thời gian."
Dứt lời, trong thoáng chốc, một tiếng nhạc du dương vang lên.
Chuông báo giờ tự học buổi sáng của trường cấp ba Thánh Mẫn vang lên.
Thẩm Kiều cười cười, khoác cặp sách lên vai, vẫy tay với Kỳ Ngôn Chu: "Vào học rồi. Vậy tôi đi trước nhé."
Cô cười lên thực sự rất xinh đẹp.
Nhìn như một sinh vật vô hại vậy.
Cảnh tượng này hòa lẫn vào trong ánh sáng, đọng lại nơi đáy mắt, rơi vào sâu tận đáy lòng. Vừa lưu luyến mà mềm mại, lại khó lòng xóa đi.
Kỳ Ngôn Chu siết chặt bàn tay, bất giác nắm chặt tấm vé đến nhăn nhúm cả lên.
Sau khi nhận ra, anh nhanh chóng buông tay, ngắm nghía hàng chữ được in trên tấm vé "Lời mời tham gia xem cuộc thi ba lê dành cho thiếu niên ở Lộc Xuyên", vuốt ve mấy lần, muốn dùng lòng bàn tay vuốt phẳng nếp nhăn.
Rốt cuộc có nên đi xem hay không?
Còn có thể tiếp tục tới gần hay không?
Thẩm Kiều thật sự đã tặng cho anh một vấn đề khá là nan giải.
Tay anh nắm chặt lại
-
Cuối tháng ba.
Rốt cuộc trận đấu bán kết cũng bắt đầu diễn ra.
Thẩm Kiều thay trang phục múa ở phía sau khán đài, bỗng nhiên nghĩ đến, cuộc điện thoại kia đã không gọi tới từ lâu lắm rồi. Còn cô, cũng đã chuẩn bị tốt cho cuộc thi.
Nếu như hôm nay không xảy sự cố nào đó, chắc chắn Thẩm Kiều có thể tiến vào đến trận chung kết.
Không có tai nạn xe cộ, không có việc ngoài ý muốn.
Cô rút ngắn khoảng cách với cô Đới Tùng Xuân, cũng cách ước mơ của bản thân ngày một gần. Nói như vậy, khiến cho người ta cảm thấy tràn ngập ý chí hăng hái chiến đấu.
"Kiều Kiều!"
Thẩm Kiều quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Ngay lập tức, ánh mắt của cô tỏa sáng, nhanh chân chạy ra cửa: "Cô Trương!"
Cô Trương là giáo viên vỡ lòng của Thẩm Kiều. Khi cô còn bé, vừa mới tiếp xúc với ba lê, lúc còn đang luyện múa ở cơ sở, là cô Trương đã nhìn trúng tiềm năng của cô, vẫn luôn dẫn dắt cô. Sau này, lại tiến cử cô đến vũ đoàn, tham gia các loại hội diễn, giúp cô tích lũy kinh nghiệm. Chăm sóc cô như con gái ruột của mình vậy.
Trong lòng Thẩm Kiều, địa vị của cô Trương sánh ngang với Diệp Hân.
Nhưng mà, lúc cô lên cấp ba, cô Trương cũng thăng chức, được điều đến vũ đoàn thành phố, công việc hành chính tăng lên nhiều, không còn thời gian để dẫn dắt học sinh. Mà Thẩm Kiều cũng không thể hoàn toàn từ bỏ việc học được, cô chỉ có thể sắp xếp để khiêu vũ toàn thời gian.
Không ngờ, lại gặp lại cô Trương ở nơi này.
Giờ phút này, trên mặt Thẩm Kiều đã được trang điểm tỉ mỉ để lên sân khấu nhưng những không che giấu vẻ xinh đẹp, tinh tế trên gương mặt cô, trái lại còn khiến cô xinh đẹp xuất chúng hơn bao giờ hết.
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, hỏi thăm: "Sao cô Trương lại ở chỗ này vậy ạ?"
Cô Trương khẽ mỉm cười, giúp cô sửa đai an toàn: "Cô được mời đến để làm ban giám khảo cho các em. Nhìn thấy mẹ em ở bên ngoài, nên nghĩ hẳn là bắt chuyện với em chút chứ nhỉ. Đã lâu lắm rồi, Kiều Kiều của chúng ta không đến hỏi thăm gì cô đấy."
Thẩm Kiều chu mỏ một cái, làm bộ tức giận ôm lấy cánh tay, phàn nàn: "Lúc năm mới, em ngỏ ý muốn đi thăm, nhưng ai đó nói có việc nên bảo em đừng đến còn gì."
Cô Trương: "Đúng vậy, quả thật trong nhà xảy ra chút chuyện lúc ăn tết. Vừa khéo, bây giờ em đạt được hạng nhất cuộc thi này, rồi lại đến gặp cô cũng không muộn."
"Không thành vấn đề."
Thẩm Kiều gật đầu.
"Tự tin như vậy sao? Lúc này có rất nhiều hạt giống tốt đó. Đừng để thua trận đấu bán kết hôm nay rồi lại khóc nhè nhé."
"Không phải trước kia cô từng dạy em có thể thực hiện sai động tác, có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể không tự tin sao. Em vẫn luôn khắc ghi trong lòng."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng ăn ý cười rộ lên.
"Cố lên."
"Cảm ơn cô Trương, em biết rồi."
...
Kỳ Ngôn Chu đi một mình vào khán đài.
Thí sinh đầu tiên vừa lên sân khấu chào hỏi.
Thời gian vừa khớp.
Có lẽ bởi vì vẫn chỉ là đấu bán kết nên số người xem trong rạp hát cũng không nhiều. Nhìn về phía xa, vẫn còn trống vị trí ghế sau.
Kỳ Ngôn Chu mở vé vào cửa ra, phát hiện chỗ ngồi của mình lại ở hàng thứ hai, ngay đằng sau ban giám khảo.
Anh không suy nghĩ gì nhiều, dứt khoát nhét vé trở về túi áo, kiếm được một ghế trống ở vị trí cuối cùng, nơi hẻo lánh không người, im lặng không một tiếng động ngồi yên tại chỗ.
Ngay sau đó, âm nhạc vang lên.
Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu.
Kỳ Ngôn Chu xem không hiểu thứ nghệ thuật này, đối mặt với gương mặt lạ lẫm không quen biết, anh nhìn quanh trên sân khấu, luôn cảm thấy có chút buồn ngủ.
... Mãi đến khi Thẩm Kiều xuất hiện.
Đấu bán kết là tuyển thủ rút thăm ra sân. Thẩm Kiều rút được số thứ năm, xem như thuộc nhóm người đi lên biểu diễn đầu.
Cô không thay đổi bài hát, vẫn là múa đơn như vòng loại.
"Chào các vị ban giám khảo ạ, em là tuyển thủ thứ 5, Thẩm Kiều. Đến từ trường cấp ba Thánh Mẫn."
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên.
Ở hàng cuối cùng, Kỳ Ngôn Chu ngồi ngay ngắn, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Thẩm Kiều mặc trang phục đơn giản trắng tinh khôi, ngẩng đầu lên, bày ra động tác khởi động đầu tiên.
Cuộc thi không được xem là một buổi biểu diễn, khán đài không tắt đèn và sân khấu được tiếp nối bởi những ánh đèn chuyên dụng.
Tia sáng chiếu xuống khuôn mặt Thẩm Kiều, thắp sáng cả người cô, xinh đẹp tựa như [Thiên Sứ Đọa Lạc], khiến cho người ta có cảm xúc muốn vấy bẩn cô.
Kỳ Ngôn Chu khẽ liếm môi, nhìn không rời mắt, hô hấp có chút dồn dập.
Trên sân khấu, Thẩm Kiều không biết chuyện gì,