Cô tuy cùng Lê Mộng Nhiễm từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng tình cảm cũng không thâm hậu, chuyện hai người đều được mẹ nuôi nhặt về cũng không có giấu diếm, bà ấy còn từng vì một mình chăm hai đứa nhỏ quá vất vả mà nảy sinh ý muốn đưa tiễn một đứa đi cho người khác nuôi.
Thế cho nên từ nhỏ hai đứa nhỏ đã có ý thức cạnh tranh với nhau, sợ bản thân sẽ là người bị vứt bỏ, sau đó dần dần Thi Vưu Vưu mọi thứ đều bắt đầu kém cỏi hơn so với Lê Mộng Nhiễm, cũng dần sinh ra cảm giác tự ti, bên ngoài không thân mật, ngấm ngầm cũng bài xích lẫn nhau.
Thi Vưu Vưu mua một bó hoa, bắt xe đi tới nghĩa trang, lần này cô đặc biệt tới đây để gặp ông cụ tóc búi củ tỏi kia.
Cô cần thiết phải biết được rõ ràng, ông ta làm sao mà biết được âm hồn bám vào người cô lại có thể sống lại.
Nếu Thiên Đạo đặt ra một cấm chế lên người cô mà chỉ có âm hồn mới có thể nhìn thấy được, thì chưa biết chừng cô còn bị theo dõi.
Để tránh hậu họa về sau, cần thiết xác định rõ ràng.
Trên đường đi tới nghĩa trang, có mấy con quỷ bay tới trước mặt Thi Vưu Vưu.
“Lâm Tụng, em thật sự sống lại rồi?” Kẻ nói chuyện chính là một con quỷ nhuộm tóc màu vàng chóe, đi theo bước chân Thi