Thi Vưu Vưu: “Như vậy đã là gì, ngay cả cống phẩm cho Bồ Tát mà anh ta còn dám ăn vụng, nói vậy lá gan cũng rất là lớn” Tiết Đại Kiên không thể tưởng tượng: “Cậu ngay cả cống phẩm của Bồ Tát mà cũng dám ăn.
"Trác Viễn ôm đầu co rúm lại thành một đống, nói: “Hu hu hu, tôi có hỏi qua Bồ Tát rồi, ngài ấy đã ngầm đồng ý rồi mà” Tiết Đại Kiên vẻ mặt khinh thường, nói: “Tôi nhổ vào!” “Tôi thật sự không muốn làm ác, chỉ là ông bác ở cách vách luôn quên tắt bếp mỗi lần nấu canh, tôi chỉ là một con quỷ yếu ớt, mỗi lần tắt bếp giúp ông ấy đều không dễ dàng chút nào nha.
"“Mà bé con của cặp vợ chồng trẻ nhà phía đối diện kia cũng rất đáng yêu, gương mặt tròn vo mũm mĩm, các người có thể nhịn không vươn tay x0a nắn vuốt v e “nhân loại ấu tể” sao! Sau lại tôi phát hiện ra bé con dường như có thể nhìn thấy được tôi, tôi liền không tới đó nữa.
” Trác Viễn khóc lóc than thở, kể lại những việc mình đã làm mấy ngày qua, ban ngày ra ngoài du đãng, buổi tối trở lại nơi này nghỉ chân,bởi vì chỉ có thể hoạt động trong giới hạn là tầng này mà thôi, cho nên cũng không có gây ra sự kiện