“Tô Viêm cậu bị làm sao vậy, cậu dựa vào đâu mà một mình độc chiếm hai vị trí.
” Hạ Khởi nói chuyện với ngữ khí như muốn hiến vật quý, nói: “Biết vị này có thân phận gì không? Nếu cậu không hài lòng, thì đổi chỗ với mình” Tô Viêm híp mắt: “Cô ấy thì có thân phận gì?” Hạ Khởi đúng lý hợp tình nói: “Học sinh chuyển trường! Chuyển trường vào thời gian này thông thường đều sẽ mang theo sứ mệnh cậu có biết hay không?” Tô Viêm tựa như nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Thi Vưu Vưu mang theo vài phần ý vị thâm trường.
Thi Vưu Vưu: ”! ” Cô giống như ngửi được mùi của “Trung nhị bệnh” Nói xong, Hạ Khởi lại quay qua nháy mắt với Thi Vưu Vưu, dựa lại gần nói nhỏ bên tai cô: “Đại sư, mình biết làm nghề này của mấy bạn, đều tương đối điệu thấp, yên tâm, mình sẽ bảo mật giúp bạn.
Thật ra cũng không cần! Chuông báo hết giờ học vang lên, Thi Vưu Vưu đã nhiều năm không có đi học, trong chốc lát có chút không thích ứng, trong suốt quá trình có rất nhiều lần đều là mơ màng sắp ngủ, mà mấy người bạn ngồi cùng bàn, ngồi xung quanh cô cả buổi sáng nếu không phải đang ngủ thì chính là ngồi nghịch điện thoại, quá mức tới nỗi ngay cả sách giáo khoa