Thi Vưu Vưu không biết thuật đọc tâm, nhưng có thể từ biểu cảm của bọn họ mà thấy được sự nghi ngờ, cô cũng không giận, dù sao chuyện huyền học như này, tin thì là thật, không tin thì là giả, muốn cưỡng cầu không được.
Dời tầm mắt đi chỗ khác, duỗi tay cầm lấy cái ly giấy, nhưng mà nửa đường đã bị người khác giành trước, người nọ dùng hai bàn tay bọc lấy đôi bàn tay cô, ánh mắt lập loè lấp lánh nói: “Đại sư ngài tính thật là quá chuẩn, vừa mới những gì ngài nói còn không phải là tôi đó sao!” Người đầu tiên khóe miệng run rẩy chính là người đàn ông được gọi là Hạ tổng, ông ấy bình tĩnh mặt không đổi sắc mà khụ một tiếng, nuốt xuống lời muốn nói, không có khiến cô không xuống đài được ngay lúc này, làm cha, nên giữ lại chút thể diện cuối cùng giúp con gái.
“Cô trang điểm quá đậm, cũng có khả năng tính không chuẩn.
Khả năng không chuẩn gần như bằng không, nhưng làm nghề này mọi người đều biết không thể nói quá vẹn toàn, làm chuyện gì nói cái gì cũng đều phải giữ lại một con đường sống, mới có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
"“Chuẩn chuẩn, từ nhỏ mọi người