Một đêm mộng đẹp.Ngày hôm sau, đợi lúc đồng hồ báo thức đổ chuông, hai người trên giường mới đồng thời mở mắt.
Hứa Thừa Hạo ngơ ngác nhìn vài lần khuôn mặt tuấn tú được phóng đại trước mặt mình, bộ não vừa ngủ dậy còn chưa tỉnh táo, có chút ì ạch, này là ai?Cảnh Nhất Thành yên lặng xáp lại gần, thừa dịp người trước mặt còn chưa tỉnh ngủ, hắn hôn trộm lên môi anh: “Chào buổi sáng.”Hứa Thừa Hạo đưa tay chặn khuôn mặt đối phương lại, không cho lộn xộn, còn mình thì nhắm mắt giảm sốc vài giây, sau đấy mới cố gắng mở mắt ngồi dậy.Cảnh Nhất Thành cũng dậy theo: “Hôm nay em mặc bộ đồ nào, để anh đi lấy.”Hứa Thừa Hạo chống má ngẩn người, não còn đang trong quá trình khởi động……Cảnh Nhất Thành bị bộ dáng ngơ ngẩn này làm cảm thấy dễ thương không chịu được, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, hắn nhịn không được, lại xáp lại ôm người vào trong lòng: “Hạo Hạo?”Hứa Thừa Hạo nhíu mày, đẩy hắn ra: “Đánh răng rửa mặt.”Cảnh Nhất Thành hôn tay anh: “Ừ, để anh bưng đồ lại đây cho em.”Hứa Thừa Hạo muốn nói mình có thể tự đi vào phòng tắm, nhưng nhìn thấy bộ dáng hăng hái bừng bừng của đối phương nên anh lại lười nói, tiếp tục chống cằm ngẩn người.QUẢNG CÁOVừa mở mắt, hắn phát hiện kinh hoàng: Mình đang nằm trong 1 gian nhà cỏ rách nát, lại còn bên cạnh 1 người đàn ông!Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức: Hai con người lạc lõng nương tựa vào nhau, ấm áp mà cô độc, giấu nhau trong tận cùng hồi ứcHai mươi phút sau, Hứa Thừa Hạo rửa mặt ở trên giường xong, người cũng tỉnh táo hoàn toàn.
Lúc anh tự đi vào phòng quần áo để tìm đồ, quay đầu lại thấy Cảnh Nhất Thành cũng đi theo: “Anh vào làm gì?”Cảnh Nhất Thành chỉ vào áo choàng tắm đang mặc: “Anh không có quần áo.”Hứa Thừa Hạo nhìn chiều cao giữa hai người, “Anh gọi trợ lý đưa đồ đi, quần áo em đưa anh mặc sẽ bị nhỏ đấy.”Cảnh Nhất Thành chưa từ bỏ ý định, đưa mắt nhìn quần áo: “Thật sự không mặc được?”Hứa Thừa Hạo: “Anh cao hơn em nhiều như vậy, anh nói xem?”Cảnh Nhất Thành có chút tiếc nuối không mượn được quần áo của Hứa Thừa Hạo, hắn đành thở dài bỏ qua, ngược lại, nhắc sang chủ đề khác: “Hạo Hạo, em đứng lâu như vậy có sao không? Không thì để anh giúp em thay quần áo.”Hứa Thừa Hạo làm sao lại không nhìn ra tâm tư của hắn, anh trừng mắt: “Quan hệ của chúng ta không thân mật đến mức đó, đi ra ngoài!”Hứa Thừa Hạo nói với bóng lưng của hắn: “Đúng rồi, thay quần áo xong thì anh nhanh ra khỏi nhà em đi, đừng cho là em thu nhận anh một đêm là đã tha thứ cho anh.”Bóng lưng Cảnh Nhất Thành lập tức càng xìu xuống.Hứa Thừa Hạo làm bộ không nhìn thấy, thay đồ xong thì ra ngoài phòng khách…… Cửa đột nhiên bị mở ra, Lý Niệm đang dán mặt trên cửa lập tức đứng thẳng dậy, mỉm cười: “Anh để xe lăn ở trước cửa cho chú, thay đồ xong rồi thì ra ăn sáng.”Hứa Thừa Hạo gọi anh ta: “Ngày hôm qua chụp x-quang, bác sĩ nói đã khôi phục hẳn, có thể đi đường, bỏ xe lăn được rồi.”Cảnh Nhất Thành xuất hiện: “Bác sĩ còn nói không thể vận động quá mức, cần giữ gìn.
Từ lúc em gãy xương đến giờ còn chưa được ba tháng, thêm mấy ngày nữa mới có thể bỏ xe lăn.”Hứa Thừa Hạo nhíu mày, rõ ràng là không muốn: “Còn mỗi vài ngày.”“Dù còn mấy giờ đồng hồ cũng không được.” Về chuyện thân thể, Cảnh Nhất Thành rất cố chấp, hắn dìu vai anh, dỗ dành: “Ngoan, ngồi thêm vài ngày là được rồi.”Hứa Thừa Hạo thở dài, đành ngồi xuống xe lăn, đắp một cái chăn lên chân, ra ý mình sẽ không tự đi nữa.Cảnh Nhất Thành lo anh giận, vừa dỗ vừa phụ đẩy xe lăn vào phòng ăn.Lý Niệm bị bỏ quên im lặng đi theo, không khí yêu đương giữa hai tên kia làm anh buồn nôn không nói được nên lời…… Đá đổ bát thức ăn chó này!Nhưng Lý Niệm không ngờ, không có buồn nôn nhất, chỉ có buồn nôn hơn! Cảnh Nhất Thành núi-băng-lớn-mắt-lạnh-mặt-băng-bất-cận-nhân-tình-ngày-xưa ở trước mặt Hứa Thừa Hạo thì biết chăm sóc và hiền lành vô cùng, một bộ gắp rau đưa nước phục vụ hoàng đế, Lý Niệm nhìn mà ăn mất ngon, cậu phát ra âm thanh ghen tị của cẩu độc thân: sến vãi!Cũng may là đang ăn, trợ lý đưa quần áo tới, Cảnh Nhất Thành tạm thời rời bàn ăn, đi mở cửa, nhân cơ hội này, Lý Niệm tranh thủ chất vấn: “Không tha thứ cho anh ta mấy ngày đâu rồi? Không tha thứ của chú là đây à?”Hứa Thừa Hạo bị hỏi thì có chút chột dạ, cúi đầu nói: “Không tha thứ, em sẽ bảo ảnh đi ngay.”Lý Niệm bầy vẻ mặt chú -cái-đít: “Sáng đuổi cửa lớn, tối trèo cửa sổ?”Hứa Thừa Hạo: “……”Lý Niệm: “Nói không được đúng không? Nếu đã tha thứ thì trèo cửa sổ làm gì, đi cửa chính luôn đi?”Hứa Thừa Hạo: “Đã nói là không tha thứ.”Lý Niệm: “Không tha thứ còn trèo lên giường?”“Không có!” Giọng Hứa Thừa Hạo vút cao, bị Lý Niệm ra hiệu cho nói nhỏ lại, anh lại cãi tiếp: “Anh đừng có cái gì cũng nghĩ đến mấy cái chuyện lung tung đấy được không!”Lý Niệm: “Thế chẳng lẽ cậu muốn anh nói, có hai thằng đàn ông đang yêu, huyết khí phương cương, xa nhau hai tháng, cả đêm chỉ đắp chăn nói chuyện trong sáng?”Hứa Thừa Hạo cho là dĩ nhiên: “Không được sao?”Lý Niệm: “……”Lý Niệm nhìn xe lăn, gật đầu nói: “Được, coi như do chân con đang bị thương, độ tin cậy của lời cậu nói, anh chấm 40%, phần còn lại thì anh vẫn giữ quan điểm như trước.”Hứa Thừa Hạo chọc chọc quả trứng tráng, lầu bầu: “Ai mà thèm cả ngày cứ nghĩ đến việc đó như anh, Lý Niệm, không lẽ anh vã đến mức này rồi à?”Lý Niệm trợn mắt: “Thế cậu cho anh nghỉ đông, anh đi tìm đối tượng!”Hứa Thừa Hạo: “Tìm chỗ nào, tìm trong công ty là được rồi.”Lý Niệm: “Cả công ty đều biết anh là người lao lực nhất, ai dám cặp chứ…… Nói như vậy thì Hứa Thừa Hạo, nếu anh không tìm được đối tượng thì tất cả là tại chú mày đấy!”Hứa Thừa Hạo im lặng kết thúc đề tài, làm bộ mình chưa nói gì cả.Đương nhiên Lý Niệm làm sao mà tha cho anh được, nhưng đành chịu vì Cảnh Nhất Thành đột nhiên quay lại, hỏi: “Đang nói gì đó?” Lý Niệm liền chột dạ, im lặng ngồi thẳng người, bình thản nói: “Công việc.”Ánh mắt Cảnh Nhất Thành đảo qua người anh ta, không nói gì rồi trở về ngồi cạnh Hứa Thừa Hạo, nhẹ nhàng nói: “Anh chờ lát nữa sẽ đưa em đi làm.”Hứa Thừa Hạo liếc qua quần áo hắn mới thay: “Anh còn nhớ rõ lúc ở phòng quần áo có nói gì không?”Cảnh Nhất Thành trơ mặt: “Quên rồi.”Hứa Thừa Hạo: “Không sao, em có thể lập lại cho anh nghe, thay đồ xong thì nhanh chóng ra khỏi nhà em