Hứa Thừa Hạo cảm nhận được người nào đó vừa sốt ruột lại vừa hung hãn, khác hẳn với những lần hôn môi trước, anh hơi nhíu mày, nhéo lỗ tai hắn, tách người ta: “Anh làm gì?”Cảnh Nhất Thành nghiêm mặt, vừa định nói thì bị Hứa Thừa Hạo bóp miệng lại ngay lập tức…… Dù sao đây là phòng họp, bao nhiêu người nhìn như vậy, nhỡ truyền ra ngoài cái gì thì xấu hổ lắm!Nghĩ đến đấy, Hứa Thừa Hạo quay đầu nhìn mọi người trong phòng đang vừa trố mắt nhìn vừa hưng phấn hóng hớt, anh hiếm khi ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng: “Tạm thời ngưng họp, mọi người quay lại sau nửa tiếng.”Mọi người trong phòng họp lập tức nở nụ cười đầy kinh nghiệm “bọn em hiểu mà”, rồi tất cả vừa thu dọn đồ đạc của mình vừa nói: “Vâng vâng vâng, một tiếng nữa họp cũng được, bọn em thật ra cũng còn bận nhiều việc lắm ha ha ha.”“Đúng đúng đúng, anh cũng bận y như chú vậy.”“Chúng ta nên đi nhanh, đi nhanh thôi.”Tuy lửa hóng hớt trong mắt đang thiêu đốt hừng hực, nhưng chẳng ai dám có can đảm khiêu chiến tính tình của Cảnh Nhất Thành, chỉ dám nhanh chóng rời đi, đóng cửa phòng họp lại, để hai người một thế giới riêng.Cách thật xa mà Hứa Thừa Hạo vẫn có thể nghe được tiếng hò hét kích động của nhân viên: “Vờ lờ a a a tui vừa mới thấy cái gì, người đàn ông bí ẩn rốt cuộc đã xuất hiện!”Hứa Thừa Hạo: “……”Hứa Thừa Hạo vừa tức vừa xấu hổ, ngón tay anh đặt sẵn trên mỏ chậu vịt vàng, cực kỳ muốn bổ đầu Cảnh Nhất Thành, xem hắn rốt cuộc lại lên cơn điên gì.Cảnh Nhất Thành bị bóp miệng, im lặng cúi đầu xáp lại gần, Hứa Thừa Hạo muốn đẩy hắn ra, nhưng lần này, Cảnh Nhất Thành lại quyết tâm muốn hôn, tay hắn đã đặt sẵn sau gáy anh, không cho anh tránh, cuối cùng hôn thành công.“Hứa……” Lý Niệm vừa mở cửa vào thì cứng đờ, anh ta im lặng đóng cửa lại, ôm giấy tờ đi tìm người trong phòng họp để tính sổ — mẹ nó, sao không ai báo cho anh ta biết!!Mặt Hứa Thừa Hạo đỏ quạch, mệt anh hồi sáng còn nói với Lý Niệm là sẽ không tha thứ, giờ mới buổi chiều đã hôn nhau thế này, sợ là có quỷ mới tin.Hứa Thừa Hạo vừa tức vừa thẹn, lại muốn xù lông, anh cầm vịt vàng nhỏ, nhẫn tâm đập vào đầu Cảnh Nhất Thành, buộc đối phương phải buông tay, anh hít một hơi, nói: “Anh bị điên rồi hả?!”Cặp mắt đen của Cảnh Nhất Thành tràn ngập cố chấp, hắn còn thành thật nói: “Nếu em yêu người khác, anh sẽ điên cho em xem.”Hứa Thừa Hạo nhíu mày: “Anh đang dọa em?”Cảnh Nhất Thành nắm tay anh, cọ trán mình với trán anh, nhẹ giọng nói: “Không, anh chỉ muốn nói là anh sẽ không rời khỏi em.”Khuôn mặt lạnh lùng vừa dựng lên của Hứa Thừa Hạo nháy mắt bị phá sập, anh bất đắc dĩ nói: “Em cũng không có nói sẽ rời khỏi anh, anh lại nghe Nguyễn Thần Hiên nói nhăng cuội gì à?”Giọng Cảnh Nhất Thành trầm xuống: “Không chỉ có thằng đấy…… Hạo Hạo, có phải có rất nhiều người thích em không?”Hứa Thừa Hạo nhìn hắn vài giây, đột nhiên nở nụ cười: “Đương nhiên, em đã nhắn tin cho anh rồi, anh chưa đọc sao?”Giọng Cảnh Nhất Thành càng thêm buồn rầu: “Đọc rồi.”Hứa Thừa Hạo: “Thấy mấy con số không?”Cảnh Nhất Thành đột nhiên có dự cảm xấu: “Không phải là mắng anh à?”“Không.” Hứa Thừa Hạo mỉm cười: “Đấy là số người đến thổ lộ với em, thậm chí có người còn muốn làm đám hỏi, kết hôn.”Cảnh Nhất Thành: “???”Phản ứng đầu tiên của hắn là lấy điện thoại ra, cộng tất cả các con số lại, kết quả là 21, nói cách khác, có khoảng 21 người đến thổ lộ với Hứa Thừa Hạo, thậm chí còn cố ý nói rõ muốn kết hôn???Cảnh Nhất Thành cộng đi cộng lại ba lần, xác định mình không tính nhầm mới quăng điện thoại xuống đất, rồi chạy lại ôm hôn Hứa Thừa Hạo: “Không được đồng ý, không được qua lại với bọn họ nữa, không được rời khỏi anh!”Hứa Thừa Hạo nhắn tin lúc trước, chính là chờ ngày này, nội tâm anh lập tức vô cùng thỏa mãn, anh ngẩng đầu lên nói: “Ai bảo người nào đó không ở đây, đến bia đỡ đạn em cũng không có.”Cảnh Nhất Thành nhịn không được, cắn hàm anh, cam đoan: “Không có lần sau.”Hứa Thừa Hạo: “Không sao, bây giờ nếu anh đi nữa, có khi người đến thổ lộ với em sẽ càng nhiều hơn, lúc đó em ưm—“Cảnh Nhất Thành nắm cằm Hứa Thừa Hạo, không cho anh quay đi, đầu lưỡi hắn chiếm lấy môi và răng anh, giống như muốn nuốt hết những lời anh vừa nói ra, để anh không bao giờ thốt ra được lời như thế nữa.Hứa Thừa Hạo không ngại thân mật với người yêu, nhưng anh cũng không chịu nổi nụ hôn kéo dài như vậy, cảm giác môi mình sưng phù lên rồi, anh ú ớ nói: “Đau đau đau……”Cảnh Nhất Thành nghĩ mình đụng trúng chân anh, nên lập tức cúi xuống xem: “Chân đau à? Có phải anh vừa đụng vào em?”“Miệng đau.” Hứa Thừa Hạo không vui: “Anh nhẹ một chút được không.”Cảnh Nhất Thành nhìn thấy môi quả thật có hơi sưng, giọng nói lập tức xìu xuống, hắn chột dạ: “Vậy em đừng nói những lời đáng sợ như vậy, nếu không, anh sẽ muốn bịt miệng em lại.”Hứa Thừa Hạo: “Em muốn cho anh nhớ rõ thôi, lần sau phải tự bảo vệ kỹ bản thân, đừng vì sơ sẩy rồi bị người ta bắt mất.
Sao anh không nghĩ nhỡ có người muốn mạng của anh thì sao? Còn ghen được nữa, lúc đó anh có thể về được hay không cũng không chắc.”Cảnh Nhất Thành như nhóc học sinh tiểu học nghe dạy dỗ, Hứa Thừa Hạo nói gì hắn cũng im lặng gật đầu, ngoan ngoãn không chịu được.Hứa Thừa Hạo: “Lần sau còn thế nữa không?”Cảnh Nhất Thành: “Không dám.”Hứa Thừa Hạo vừa lòng: “Ngoan lắm, đi ra ngoài đi.”Cảnh Nhất Thành theo phản xạ xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước mới đột nhiên cảm thấy sai sai, hắn lại quay trở về, thử hỏi: “Hạo Hạo, không lẽ em tha thứ cho anh rồi?”Hứa Thừa Hạo mỉm cười: “Vì anh rời đi là do bị ép buộc, chỉ cần anh hiểu rõ vấn đề của lần sơ sẩy này, em dĩ nhiên sẽ tha thứ cho anh.”“Nhưng!” Hứa Thừa Hạo tiếp tục trước khi Cảnh Nhất Thành kịp vui mừng, anh chuyển sang giọng lạnh lùng: “Anh vừa xông vào phòng họp, quấy rối công việc của em, phá vỡ hoàn toàn lời đã hứa với em lúc trước, cho nên em rất giận, đi ra ngoài, em phải họp!”Cản Nhất Thành: “……”Lúc này, Cảnh Nhất Thành thật muốn đánh chết bản thân xúc động lúc trước.
Sau đó, hắn yên lặng đứng ở cửa phòng họp như học sinh tiểu học bị phạt đứng ở cửa lớp, chờ Hứa Thừa Hạo họp xong lại vào.Hứa Thừa Hạo nhắn tin cho Lý Niệm gọi mọi người quay lại, vài phút sau, tất cả nhân viên nhanh chóng trở về.
Bọn họ người thì ôm laptop,