Những lời này lập tức gợi lại cảm giác căng thẳng khi ra mắt ba mẹ của Cảnh Nhất Thành, hắn cúi đầu nhìn Hứa Thừa Hạo đang ngủ say, hiếm khi cảm thấy sự việc thật nan giải: “Phải về ngay bây giờ à?”Lý Niệm cảm thấy kỳ lạ: “Nếu hai người không có chuyện gì thì nên về nhanh, bác gái đã chờ hơn mười phút.”Cảnh Nhất Thành: “Nhưng mà Hạo Hạo đang ngủ.”Lý Niệm: “……”Cảnh Nhất Thành: “……”Lý Niệm: “……”Cảnh Nhất Thành: “……”Điện thoại im lặng đến ba mươi giây, Lý Niệm sau đó mới đau buồn thở dài, nói: “Để tôi hỏi bác xem có việc gấp không.”Cảnh Nhất Thành: “Được.”Điện thoại cúp, Cảnh Nhất Thành lập tức gọi ngay cho trợ lý, sốt ruột hỏi: “Bình sứ bán đấu giá đã mua được chưa? Quà chuẩn bị thế nào rồi?”Trợ lý: “Đã mua được, nếu sếp cần thì em lập Cảnh Nhất Thành: “Từ từ đã, tôi đang đợi tin.”Trợ lý: “Vâng.”Bên này còn chưa nói xong, điện thoại của Hứa Thừa Hạo lại reo.
Cảnh Nhất Thành nhanh chóng cúp điện thoại với trợ lý, nhận cuộc gọi từ Cảnh Nhất Thành: “Thế nào?”Lý Niệm nói: “Bác gái bảo không có việc gì gấp, giờ đã về rồi.”Cảnh Nhất Thành thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ mình đã biết rồi cúp điện thoại.“Khoan đã!” Lý Niệm vội nói: “Hai người định không quay về công ty buổi chiều nay phải không?”Cảnh Nhất Thành không thèm do dự: “Đúng.”Lý Niệm: “……”Thôi đi đi.Lý Niệm không dám than phiền gì với Cảnh Nhất Thành, anh ta chỉ có thể im lặng cúp điện thoại.
Lúc sau, trong văn phòng yên tĩnh, Cảnh Nhất Thành ngồi ở sô-pha, ngắm Hứa Thừa Hạo đang ngủ, thỉnh thoảng hắn lại sờ má, hay vân vê vành tai anh.
Càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, càng xem càng thích.Gần năm giờ, Hứa Thừa Hạo tỉnh lại do bụng bắt đầu sôi lên vì đói, ánh mắt anh dại ra, dĩ nhiên là do não vẫn chưa tỉnh ngủ.Cảnh Nhất Thành ngồi một bên xử lý công vụ lập tức đẩy máy tính ra, đỡ anh ngồi dậy: “Dậy rồi?”Hứa Thừa Hạo lười biếng tựa người vào sô-pha, không muốn nói chuyện, cũng không muốn nhúc nhích, Cảnh Nhất Thành cầm ly nước ấm đưa tới bên miệng, anh mới miễn cưỡng uống hơn nửa ly.Cảnh Nhất Thành ôm người vào trong ngực: “Có chỗ nào khó chịu không?”Hứa Thừa Hạo im lặng không nói gì.Cảnh Nhất Thành quan sát sắc mặt, chủ động mát xa eo cho anh, lúc đang nghĩ muốn thò tay xuống nắn mông thì hắn bị đạp một cái, sau đó mới từ bỏ ý định, chủ động nhận sai: “Hạo Hạo, anh sai rồi, về nhà rồi anh sẽ ăn ớt, được không? Lần này anh sẽ ăn nhiều, để đau cùng với em.”Hứa Thừa Hạo vẫn không nói lời nào.Cảnh Nhất Thành lập tức sợ, hắn hồi hộp nhìn chằm chằm người trong ngực, dò hỏi: “Hạo Hạo, em giận à? Có phải lúc nãy anh lỗ mãng quá nên làm em bị thương? Nếu em khó chịu hay tức giận thì nói cho anh biết được không? Em bảo anh làm gì cũng được, đừng làm ngơ anh.”Hứa Thừa Hạo thật ra chưa tỉnh ngủ, lại còn vừa đói vừa mệt nên không muốn nhúc nhích cũng không muốn nói chuyện.
Nhưng anh càng im lặng, Cảnh Nhất Thành càng sợ, hắn căng thẳng ôm chặt Hứa Thừa Hạo không dám buông tay: “Hạo Hạo? Hạo Hạo, em đừng làm anh sợ.”“Im lặng.” Hứa Thừa Hạo vô lực nhéo mặt hắn: “Anh thật sự là quá đáng ghét.”Cảnh Nhất Thành bắt lấy tay anh, đưa lên môi hôn: “Đúng, anh là đồ đáng ghét, là do anh sai hết, Hạo Hạo đừng tức giận.”Hứa Thừa Hạo: “Biết lỗi của mình, vậy anh định làm thế nào?”Cảnh Nhất Thành còn thành thật: “Anh mát xa cho em.”Hứa Thừa Hạo ghét bỏ: “Không cần, anh ngủ ở phòng cho khách là được rồi.”Cảnh Nhất Thành: “Hạo—““Còn nói nữa là anh tự về nhà anh đi!” Hứa Thừa Hạo ngắt lời hắn: “Dám cạy khóa nửa đêm để chui vào phòng ngủ nữa thì sau này cũng không có phòng mà ngủ đâu, biết chưa?”Cảnh Nhất Thành nháy mắt bị nghẹn, đành tủi thân đồng ý: “Đã biết.”Hứa Thừa Hạo nhéo tai hắn: “Anh còn dám tủi thân? Em nói gì sai à?”Cảnh Nhất Thành vội vàng dỗ dành: “Không có tủi thân, chỉ là sợ nhớ em…… Anh bây giờ càng lúc càng không chịu được khi phải rời khỏi em.”Lời ngon tiếng ngọt nghe vào tai mát hết cả lòng dạ, Hứa Thừa Hạo buông tha lỗ tai của hắn, miễn cưỡng vừa lòng: “Tạm được…… Đúng rồi, hạt giống em đưa cho anh đâu? Anh gieo chưa?”Cảnh Nhất Thành nói: “Đã xong rồi, em yên tâm.”Hứa Thừa Hạo lập tức đứng dậy, nói: “Chúng ta về nhà ăn cơm đi, em đói lắm rồi.”Toàn bộ đồ ăn từ trưa đã tiêu hóa hết, anh tỉnh lại là do bị đói tỉnh, giờ mà không được ăn chắc sẽ ngất tiếp vì đói.Cảnh Nhất Thành nghe vậy, lập tức thu dọn đồ đạc, đưa Hứa Thừa Hạo về nhà, não toàn là Hạo Hạo đói bụng, phải đút cho Hạo Hạo ăn, làm gì còn nhớ đến chuyện Lý Niệm gọi điện thoại nữa.Vì thế, chờ hai người thân mật ngọt ngào về nhà, Cảnh Nhất Thành nhìn thấy một phu nhân có vẻ ngồi đợi đã lâu ở phòng khách, hắn lập tức cứng người tại chỗ, đây đây đây đây không phải là mẹ của Hạo Hạo sao???Quả nhiên giây tiếp theo, Hứa Thừa Hạo xác nhận suy nghĩ của hắn, anh ngạc nhiên hỏi: “Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?”Mẹ Hứa đứng dậy nói: “Không có việc gì thì mẹ không thể tới thăm con sao.”Hứa Thừa Hạo: “Đương nhiên có thể, con chỉ ngạc nhiên là sao mẹ không gọi điện thoại cho con để con về sớm một chút, mẹ không phải chờ lâu.”Mẹ Hứa nói: “Gọi rồi đấy mà không được…… Hơn nữa, mẹ từ công ty tới đây, nếu tối nay con mà không về, mẹ còn định báo công an đấy.”Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ: “Con là người trưởng thành rồi, làm gì lại quá như mẹ nói được.”Mẹ Hứa: “Chắc là con không biết con từ bé đến giờ có bao nhiêu người để mắt đâu?”Hứa Thừa Hạo: “Đây đều là kết quả cố gắng của ba mẹ.”Mẹ Hứa: “……”Tuy lời này nghe hơi kỳ, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì vẫn thấy đúng.
Hứa gia là nhà có tiền, nên cậu chủ nhỏ Hứa gia càng làm người khác phải ghé mắt, có một số ít những kẻ bất lương vẫn thường theo dõi, muốn bắt cóc đòi tiền chuộc.Mẹ Hứa thấy mình không nói lại được con trai nên lập tức bỏ đề tài, nhìn về phía người vẫn im lặng: “Vị này chính là?”Cảnh Nhất Thành vì khẩn trương mà cả một biểu cảm cũng không có, hắn mang bộ mặt đơ, mở miệng nói