Ba Hứa-đang-hơi-cô-đơn ho hắng hai tiếng, uy nghiêm hỏi: “Con tìm được bộ ấm trà chưa?”Hứa Thừa Hạo đẩy cái hộp qua: “Hôm nay dùng tạm bộ này đi ạ.”Ba Hứa liếc qua, trong hộp là bộ ấm chén sứ men xanh, khác hoàn toàn với bộ sứ Thanh Hoa linh lung* ông muốn, “Thằng nhóc này, con lấy nhầm rồi, ba muốn bộ sứ Thanh Hoa linh lung cơ.”*Đồ sứ linh lung: Các sản phẩm sứ linh lung sử dụng kỹ nghệ “chạm khắc rỗng” trên xương gốm, Mỗi “mắt linh lung” hình hạt gạo đều được chạm khắc tinh xảo, có quy luật, đối xứng, hoàn toàn thủ công bởi những người thợ lành nghề.Hứa Thừa Hạo: “Con làm sao nhận ra được nhiều loại như vậy…… Không sao, Cảnh Nhất Thành sẽ không để tâm dùng chén trà nào đâu.” Nói xong, anh còn quay đầu nhìn người kia: “Phải không?”Cảnh Nhất Thành phối hợp gật đầu: “Đúng.”Ba Hứa: “……”Nhìn biểu hiện này, ông càng tin là thằng oắt con do sốt ruột quay về nên vớ đại một bộ…… Này thật là, chưa kết hôn đã quên hết cả ba mẹ.Còn có cậu Cảnh Nhất Thành này, làm người hai mặt à? Mới nãy còn khó nói chuyện lắm mà??Ba Hứa đánh giá Cảnh Nhất Thành, cố ý hỏi: “Cảnh tiên sinh có biết pha trà không?”Cảnh Nhất Thành thành thật lắc đầu: “Không ạ.”Hứa Thừa Hạo nói theo: “Không sao, ba em pha trà ngon lắm, anh ráng mà học đó.”Cảnh Nhất Thành: “Ừ.”Ba Hứa: “……”Ông đã nói gì chưa? Ông đồng ý rồi à? Ông đang làm khó hai đứa đấy!Ba Hứa tức đến nội thương, ông cứ cảm thấy gọi người vào thư phòng không phải là làm khó đối phương, mà là tự làm khó chính mình.Ơi trời ơi tức đến đau tim.Trận chiến trong thư phòng, ba Hứa bị Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành liên thủ đánh bại, hoàn toàn thua cuộc.
Không chờ đến lúc mẹ Hứa gọi xuống ăn cơm, ông đã vội vàng trốn về phòng khách, quyết định đến bữa trưa sẽ rửa sạch nỗi nhục bằng cách uống cho đối phương gục tại chỗ.Tửu lượng của Cảnh Nhất Thành bảo kém thì không đến nỗi một ly đã gục, nhưng chắc chắn không thể so được với ba Hứa đã kinh qua rất nhiều tiệc rượu, vài lượt cụng ly sau, Cảnh Nhất Thành đã uống đến mức chỉ còn biết ngồi nhìn chằm chằm Hứa Thừa Hạo.Hứa Thừa Hạo cảm thấy đã đủ rồi, ngăn lại: “Ba đừng uống nữa, Cảnh Nhất Thành đã sắp choáng váng rồi, nếu ba còn muốn uống thì để con uống với ba.”Ba Hứa đắc ý dạt dào: “Uống với con thì có gì mà vui, hôm nay Cảnh tiên sinh lần đầu đến chào hỏi, ba đương nhiên phải tiếp đãi người ta cho tốt chứ.”Hứa Thừa Hạo: “Uống với con thì làm sao? Nếu con với Cảnh Nhất Thành bắt tay, có khi còn uống cho ba gục luôn.”“Nói vớ vẩn!”“Ai nói vớ vẩn, lần trước ba còn uống say khướt ở nhà con, mẹ phải chăm sóc ba cả đêm…… Có đúng không mẹ?”Mẹ Hứa thấy con trai hỏi là lập tức quăng luôn chồng: “Đúng đấy, ông lúc đó say bét nhè, tôi phải thay quần áo cho ông, lau mặt cho ông, mệt muốn chết, ông dám nói ông quên rồi xem?”Ba Hứa nào dám nói quên, ông vội vàng bổ cứu: “Không quên không quên…… Bà vất vả rồi, nào, ăn nhiều một chút để bồi bổ thân thể.”Mẹ Hứa hài lòng: “Phải thế chứ.”Thành công dời sự chú ý của ba mẹ đi, Hứa Thừa Hạo nhân cơ hội chọc Cảnh Nhất Thành: “Ăn cơm đi, ăn xong em dẫn anh lên thăm phòng em.”Cảnh Nhất Thành không có phản ứng, vẫn cứ nhìn chăm chú anh như trước, nhìn kỹ thì mắt hắn trông có hơi dại ra.Hứa Thừa Hạo nhích lại gần, Cảnh Nhất Thành cũng chuyển mắt theo; Hứa Thừa Hạo nghiêng đầu về phía trước, hắn cũng nghiêng đầu theo, vẻ mặt vô tội dại ra quả thật dễ thương chết người.Hiếm có cơ hội được thấy bộ mặt than của Cảnh Nhất Thành biến thành vẻ mặt này, Hứa Thừa Hạo như đứa bé nhặt được đồ chơi mới, chơi mãi không thấy chán, cuối cùng bị ba Hứa mắng, anh mới an phận lại, cười không ngừng được: “Con lần đầu tiên thấy Cảnh Nhất Thành say như vậy đó.”Ba Hứa nhịn không được kiêu ngạo: “Còn phải luyện nhiều lắm.”“Không cần đâu.” Hứa Thừa Hạo nhìn Cảnh Nhất Thành đang ngơ ngác, anh mím môi cười: “Thế này cũng tốt rồi.”Mẹ Hứa phụ họa: “Ông nghĩ ai cũng tham rượu như ông sao?”Ba Hứa bị hai bên tấn công, chỉ biết im lặng.Hứa Thừa Hạo nhân cơ hội gắp cho Cảnh Nhất Thành miếng rau, rồi chống cằm nhìn hắn ăn cơm.
Cảnh Nhất Thành say rượu thật sự là rất ngoan, Hứa Thừa Hạo gắp cho cái gì thì hắn ăn cái đó.
Hứa Thừa Hạo còn cố tình gắp cà rốt – món mà hắn bình thường không bao giờ đụng tới, không ngờ Cảnh Nhất Thành chỉ nhíu mày, rồi cứ thế ăn.Mẹ ơi, ngoan quá đi mất.Hứa Thừa Hạo xém nữa bị sự dễ thương này làm cho xịt máu, nếu ba mẹ không có ở đây, chắc anh đã nhào lên ôm người hôn mấy cái.
Đang nghĩ ngợi thì khuôn mặt đẹp trai trước mắt tự dưng phóng to lên mấy lần, Hứa Thừa Hạo bị bất ngờ, không kịp làm gì đã bị hôn một nụ hôn, anh luống cuống nhìn ba mẹ, thì thầm hỏi: “Anh làm gì vậy?”Cảnh Nhất Thành: “Em muốn hôn anh.”Hứa Thừa Hạo không thừa nhận: “Em không có.”Cảnh Nhất Thành biết nghe lời: “À, vậy anh muốn hôn em.”Hứa Thừa Hạo: “……”Chú bé này thật sự là say mèm rồi nên không nhớ rõ mình đang ăn cơm ở nhà ai sao???Hứa Thừa Hạo ngồi im, không dám nhìn ánh mắt của ba mẹ, anh cúi đầu ăn đại chút gì đó cho xong để kéo Cảnh Nhất Thành đi, ai ngờ mông còn chưa nhấc được khỏi ghế đã bị ấn ngồi xuống lại, Cảnh Nhất Thành cau mày, nghiêm túc nói: “Ăn cơm.”Hứa Thừa Hạo: “Em no rồi.”Cảnh Nhất Thành nhìn bát của anh, khẳng định: “Chưa no, ăn đi.”Hứa Thừa Hạo có chút tuyệt vọng, vừa định há mồm nói chuyện thì bị đút một miếng cơm, Cảnh Nhất Thành: “A—-“Hứa Thừa Hạo: “……”Bỏ đi, so đo với sâu rượu làm gì, anh đã từ bỏ chống cự.Hứa Thừa Hạo mặt than được đút ăn xong hết lượng cơm thường ngày mới có thể đào thoát, anh tóm Cảnh Nhất Thành chạy vội về phòng.Ba mẹ Hứa gia nhìn thấy hết cả quá trình: “……”Ngấy đến tận cổ.Nhưng mà chuyện này cũng làm mẹ Hứa rất hài lòng: “Người ta bảo say rượu mới thấy tính cách thật, không ngờ Cảnh Nhất Thành say rượu còn nhớ con mình ăn bao nhiêu cơm, hơn nữa còn biết nó thích ăn cái gì…… Tôi nhìn rồi, toàn gắp những món Thừa Hạo thích.”Ba Hứa hơi chua: “Ngộ nhỡ là giả bộ thì sao?”Mẹ Hứa: “Có giả bộ cũng đỡ hơn ông, uống say xong ngủ như lợn chết.”Ba Hứa: “……”Không muốn nói chuyện nữa.Trên lầu.
Hứa Thừa Hạo