Vệ sĩ đứng sau lưng lập tức đưa một chai nước suối, nhỏ giọng hỏi: “Cảnh tiên sinh, Hứa Thừa Hạo dám đối với ngài như vậy…”“Không cần.
” Sắc mặt Cảnh Nhất Thành lại khôi phục vẻ lạnh lẽo: “Bớt tự cho mình là thông minh đi.
”Vệ sĩ cúi đầu: “Vâng.
”Cảnh Nhất Thành mở nắp chai nước ra một nửa, cuối cùng cũng không uống mà đóng nắp lại: “Nguyễn Thần Hiên vẫn chưa tới?”Vệ sĩ: “Đến ngay bây giờ.
”Cảnh Nhất Thành: “Đã vậy chúng ta cũng không cần chờ, đi thôi.
”“Vâng.
”Vì vậy, sau khi xe của Hứa Thừa Hạo rời đi không bao lâu, Cảnh Nhất Thành cũng âm thầm ra khỏi bệnh viện.
Mà cùng lúc đó, có một chiếc xe màu đen bình thường đậu ở cửa sau của bệnh viện, Nguyễn Thần Hiên đội mũ lưỡi trai màu đen bước xuống xe, dựa theo tin nhận được, chạy tới phòng bệnh.
…Hứa Thừa Hạo lái xe một mạch về nhà, nhanh chóng trồng thêm hạt giống ớt, lửa giận trong lòng không tắt mà còn có chiều hướng cháy mạnh hơn.
Anh vất vả lắm mới vùng lên trúng được cái tỷ lệ thành công này! Đấy là hy vọng để anh chuyển kiếp trở về đó!Mẹ nó, càng nghĩ càng tức!Cảnh Nhất Thành chính là một tên khốn nạn vừa điên khùng vừa thần kinh! Truyện miêu tả không sai chút nào, hắn chính là một tên tâm lý biến thái thích trêu đùa người khác, bảo sao nam chính ghét hắn như vậy, đáng đời tên đấy không cưới được vợ, độc thân cả đời!Hứa Thừa Hạo càng nghĩ càng tức, càng tức lại càng hận không thể xé xác nam phản diện! Nhưng mà chỉ số võ lực của mình lại không bằng người ta, bối cảnh cũng kém, cuối cùng chỉ có thể tự an ủi mình rằng nam phản diện sẽ độc thân cả đời, sau đấy anh đắng lòng ôm chậu vịt vàng ngồi cầu nguyện.
Hy vọng lần sau vẫn còn kỳ tích, để mình có thể thu được trái ớt.
Cầu phù hộ!Còn nữa, cầu sau này anh sẽ không phải đụng đến tên thần kinh Cảnh Nhất Thành!Không bao giờ gặp mặt nữa!!!Ngày kế.
Có lẽ do tối qua bị nhiều chuyện kích thích, hoặc do Hứa Thừa Hạo vừa phóng xe vừa hóng gió suốt đường về, thân thể khỏe mạnh trẻ tuổi của anh thế mà bị bệnh chỉ sau một đêm, sốt đến hơn ba mươi chín độ.
Hứa Thừa Hạo sốt đến mê sảng, anh cảm thấy mình như đang sống trong mộng, tất cả mọi thứ bên ngoài bị một lớp sương mù dày đặc ngăn trở, không nhìn thấy gì, cảm giác duy nhất anh còn nhận được là toàn thân như đang mặc một bộ giáp phỏng người, vừa nóng vừa nặng, còn có rất nhiều những mũi kim nhỏ đâm vào thịt, động một cái là đau.
Hứa Thừa Hạo muốn đưa tay cởi bộ giáp ra, nhưng ngón tay vừa nhúc nhích đã bị người đè lại, sau đó lại chích một mũi kim.
Chất dịch lành lạnh theo kim châm trên tay truyền vào cơ thể, hóa giải rất nhiều sự khó chịu trong người anh, cặp mày của Hứa Thừa Hạo rốt cuộc cũng dãn ra, anh lại mơ màng chìm vào trong mộng.
Để anh chìm vào giấc ngủ chính là cảm giác mát lạnh trên mu bàn tay, để anh bỗng dưng tỉnh giấc, là đau đớn cũng truyền từ mua bàn tay.
Anh hít nhẹ một hơi, từ từ tỉnh lại, có một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng đứng ở đầu giường, đang thu dọn bình truyền dịch, trong ống nối với đầu kim vẫn còn mấy giọt máu.
Hứa Thừa Hạo liếc nhìn mũi kim, anh gồng mình nâng tay phải lên trước mặt nhìn, quả nhiên trên mu bàn tay có dán miếng băng cầm máu – cảm giác đau đớn đánh thức anh chắc là do rút kim ra.
Bác sĩ nhận thấy động tác của anh, xác định anh đã tỉnh dậy, mới nhỏ giọng hỏi: “Hứa tiên sinh cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?”Hứa Thừa Hạo uể oải nói: “Tàm tạm, chỉ là không có sức.
”Bác sĩ nói: “Ăn chút gì rồi ngủ một giấc là được… Mặc dù ngài đã giảm sốt, nhưng vẫn cần tiêm để trị phong hàn.
”Hứa Thừa Hạo chậm rãi hỏi: “Chuyển qua uống thuốc được không?”Bác sĩ: “Cũng được, để tôi đi lấy thuốc cho ngài, xin chờ một chút.
”Hứa Thừa Hạo ừ một tiếng, rồi tiếp tục ỉu xìu nằm trên giường làm xác chết.
Bác sĩ dọn xong dụng cụ liền đi ra khỏi phòng, xuyên qua cánh cửa vẫn chưa đóng chặt, có thể loáng thoáng nghe thấy bác sĩ đang nói chuyện với ai đấy, ngay sau đó liền thấy Lý Niệm bưng một chén cháo đi vào, anh ta nói lớn: “Tinh thần nửa đêm ra cửa hóng gió của Hứa tổng thật đáng biểu dương, tôi thay mặt toàn thể nhân viên công ty đến thăm Hứa tổng, chúc Hứa tổng sớm chiến thắng bệnh nặng, khỏe mạnh trở về.
”“Khụ khụ khụ khụ!” Hứa Thừa Hạo bị tức đến ho một tràng: “Em cũng không phải là mắc bệnh khó chữa, cái gì mà chiến thắng bệnh nặng, chẳng qua em bị lạnh nên cảm mạo mà thôi, được không?!”“Cũng là chúc phúc cả, em so đo nhiều làm gì.
” Lý Niệm chuyển chủ đề, hỏi tiếp: “Nói mau, tối qua em đi chơi bời ở đâu với em gái nào? Sốt cao như vậy, bộ em ra ngoài hóng gió cả đêm à?”Hứa Thừa Hạo trợn mắt: “Em thì thấy anh không thở được câu nào tử tế thì có! Hôm qua em về nhà, có phải là anh không biết đâu, em chạy từ Hứa gia về, không đóng cửa sổ xe nên mới bị bệnh như vậy.
”Lý Niệm vẫn không tin, chỉ chậc chậc hai tiếng: “Giờ ăn cháo trước đi, dì giúp việc nhà em nấu cháo hoa ăn ngon thật đấy, rất hợp với bệnh nhân như em.
”Hứa Thừa Hạo: "Anh đến thăm em hay anh đến ăn chùa thế? Đi thăm bệnh mà không đem quà cáp gì sao?”Lý Niệm: “Anh có quà cho em mà, rất rất nhiều văn kiện.
”Hứa Thừa Hạo: “…”Cái gì gọi là không biết chọn bạn mà chơi? Đây chính là không biết chọn bạn mà chơi này!Ăn uống xong, Hứa Thừa Hạo tiếp tục ủ rũ nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Niệm ngồi bên cạnh, vừa sắp xếp lại thuốc cảm bác sĩ đưa, vừa nói: “Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Em có tin bây giờ là bốn giờ chiều không? Không biết tối hôm qua em ngủ lúc mấy giờ, nhưng ít nhất cũng phải mười sáu tiếng rồi, không khác gì heo.
”Hứa Thừa Hạo mở mắt: “Bốn giờ chiều? Trễ như vậy?”“Đúng thế, anh tới ba lần mà em vẫn chưa tỉnh, đúng là có một không hai.
” Lý Niệm ghét bỏ.
Khóe miệng Hứa Thừa Hạo giật một cái: “Em ngủ cả một ngày… Hôm nay không phát sinh chuyện gì chứ? Kể em nghe chút.
”Lý Niệm: “Không có chuyện gì đâu, sáng nay anh thấy em không đi làm, nên gọi điện thoại hỏi.
Ai ngờ người nhận điện thoại là dì giúp việc nhà ông, dì nói với anh, em bị sốt, hơn nữa còn sốt cao rất nghiêm trọng… Đúng rồi, em phải cám ơn dì ấy đi, nếu không có dì ấy đến làm rồi phát hiện em như vậy, ông nằm ở nhà cả ngày hôm nay chắc thành xác chết thật.
”Hứa Thừa Hạo: “… Anh nói chuyện dễ nghe một chút có được không!”Lý Niệm: “Được được được, dù sao lúc anh đến thì bác sĩ nhà em đã tới rồi, anh tranh thủ ăn trưa chạy đến thăm em, thời gian còn lại đều là dì giúp việc chăm sóc em… Dì giúp việc nhà em đối với em rất tốt, cũng rất chuyên nghiệp, không tăng lương cho dì ấy thì