Giọng nói vừa quen tai vừa tự nhận thân phận vang lên, Hứa Thừa Hạo và Nguyễn Thần Hiên cùng biến sắc, quay phắt lại nhìn.
Dưới ánh đèn, thanh niên mang vẻ mặt lạnh nhạt xuất hiện đằng sau họ từ lúc nào, ánh mắt nhìn chăm chú Hứa Thừa Hạo, nhẹ giọng hỏi: “Sao?”Hứa Thừa Hạo nhìn thấy hắn liền khó chịu trong lòng, anh đề phòng ôm chặt vịt nhỏ của mình, hùng hồn nói: “Chẳng lẽ không phải anh gọi cho Nguyễn Thần Hiên, rồi ở lại đến cuối cùng chăm sóc cô ấy sao?”Cảnh Nhất Thành nghe thấy giọng anh hơi khác thường, hắn liếc nhìn qua chỗ hầu kết của anh, hỏi vặn lại: “Thế không phải chính cậu là người nhặt được An Nhu Vũ ở ven đường, còn đưa cô ta vào bệnh viện cấp cứu sao?”Hứa Thừa Hạo: “Chẳng phải anh cũng rất quan tâm An Nhu Vũ, còn đi điều tra chuyện gì đã xảy ra sao?”Cảnh Nhất Thành: “Là do cậu gọi điện kêu tôi tới.
”Hứa Thừa Hạo: “Tôi gọi điện cho cả anh và Nguyễn Thần Hiên, anh tới nhanh nhất mà không phải do lo lắng An Nhu Vũ à?”Cảnh Nhất Thành đột nhiên quét mắt qua Nguyễn Thần Hiên, nhàn nhạt nói: “Đó là vì tôi là người tự do, không bị dòng họ chèn ép, không bị hôn thê ràng buộc.
”Nguyễn Thần Hiên đứng bên cạnh cũng bị trúng tên, mặt mày liền khó xem: “Tôi rất cám ơn hai người quan tâm đến bạn gái của tôi, nhưng An Nhu Vũ đã ở chung với tôi, nên không cần hai người cãi nhau xem ai quan tâm cô ấy hơn! Lúc khác tôi nhất định sẽ cám ơn cả hai vì đã chăm sóc Nhu Vũ!”Câu cuối cùng, Nguyễn Thần Hiên gần như nghiến răng nói ra.
Hứa Thừa Hạo cũng không quan tâm: “Tùy tiện.
”Cảnh Nhất Thành lạnh lùng như thường: “Không cần.
”Lần này, Nguyễn Thần Hiên nắm chặt nắm tay lại, nếu không có An Nhu Vũ ở bên cạnh kéo chặt tay y, nói không chừng y đã cho hai tên đáng ghét này mỗi người một đấm.
Bầu không khí của bốn người đứng cạnh nhau thật sự là không có gì vui vẻ, Hứa Thừa Hạo thì kiêng dè người điên Cảnh Nhất Thành, sợ chốc nữa hắn lên cơn động kinh lại ăn ớt của mình, anh nhanh chóng bỏ lại một câu “Mấy người nói chuyện tiếp đi” rồi xoay người chuồn trước.
Anh không quan tâm đến vướng mắc yêu hận của ba người sau lưng, mà nhanh chóng nhắn tin mắng năng lực nghiệp vụ của Lý Niệm, cũng đòi luôn hai mươi tám bao lì xì 880 tệ.
Lý Niệm: “…”“Anh thật sự không biết gì hết, yêu cầu hoàn tiền bị bãi bỏ, chí ít thì anh cũng đã bỏ nhân lực và thời gian đi điều tra rồi.
”Hứa Thừa Hạo: “Báo sai tin còn dám nói như đúng rồi!”Lý Niệm: “Anh không có báo sai mà, rõ ràng là hắn ta đâu được mời, anh bị oan!”Hứa Thừa Hạo: “Nghe anh cái con khỉ, bây giờ hắn ta đang đứng trước mặt em đây này, anh tin không?”Lý Niệm: “…Vậy anh trả em sáu bao 66 tệ nhé.
”Hứa Thừa Hạo: “…”Block!!Kéo Lý Niệm vào danh sách đen ba lượt, Hứa Thừa Hạo nhìn chậu vịt vàng trong tay mình, không nén được cơn nhức đầu, ghét của nào trời trao của nấy, nam phản diện là một tên thần kinh, căn bản là không thể dùng suy nghĩ của người thường để phán đoán hắn.
Nếu chuyện đã đành, anh cũng không còn cách nào khác, cách duy nhất có thể làm bây giờ là xem tình hình rồi tránh Cảnh Nhất Thành thật xa!Hy vọng Cảnh Nhất Thành sẽ bị nam nữ chính đứng chung với nhau hấp dẫn chú ý, không muốn tới gần cây ớt của anh! Dù hắn cảm thấy cây ớt quan trọng, chắc chắn vẫn kém quan trọng hơn việc người yêu bị cướp, có phải không?Nghĩ như vậy, Hứa Thừa Hạo cảm thấy trấn an không ít, anh tính thời gian một chút rồi đặt chuông di động để hẹn giờ, đến lúc đấy, anh sẽ làm bộ nghe điện thoại rồi đi ra ngoài một chuyến, chờ thu hoạch được trái ớt xong mới đi vào.
Kế hoạch thông qua √Âm nhạc trong tiệc đột nhiên ngừng lại, Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu, cảnh giác kiểm tra, Giang lão gia cười ha ha đi từ trên lầu xuống, ông vừa chào hỏi mọi người vừa đi lên bục cao.
Giang lão gia phát biểu, đầu tiên là cảm ơn mọi người đã nể tình tới tham gia đại thọ sáu mươi tuổi của ông, nhân tiện tuyên bố tập đoàn Giang thị thay đổi giám đốc, cháu ngoại Giang Thường Minh của ông sẽ lên đảm nhiệm, đồng thời giới thiệu cháu mình tuổi trẻ tài cao trước mặt khách khứa.
Khách trong tiệc ai cũng hiểu dụng ý bên trong, chính là muốn nhân dịp tiệc đại thọ, lót đường cho tiểu bối nhà mình kết giao nhân mạch.
Hứa Thừa Hạo vuốt chậu vịt vàng trong tay, trong lòng liền hiểu rõ.
Hèn gì ba Hứa gọi điện bảo anh tham gia bữa tiệc, cũng khó trách đây là tiệc đại thọ sáu mươi của Giang lão gia, mà mời toàn một đám công tử, thanh niên trẻ tuổi.
Có lẽ các vị trưởng bối trong vòng xã giao cũng biết rõ, nên mới để con cháu trong nhà đến tham gia tiệc lần này, Giang lão gia muốn lót đường cho cháu mình, các vị trưởng bối khác cũng muốn bắc cầu làm quen cho tiểu bối nhà mình, cả hai bên cùng có lợi.
Bài phát biểu của Giang lão gia cũng nói rõ ý này, lúc ông tuyên bố khai tiệc, bữa tiệc còn náo nhiệt gấp ba so với lúc trước.
Trong này, trừ nhân vật chính Giang Thường Minh được hoan nghênh nhất, còn dư lại, dĩ nhiên là ba người Hứa Thừa Hạo, Cảnh Nhất Thành và Nguyễn Thần Hiên.
Hứa Thừa Hạo ở trong đám thanh niên trẻ tuổi, là người được kế thừa gia nghiệp sớm nhất, gia thế trăm năm của Hứa gia không thua kém Giang gia hay Nguyễn gia chút nào, còn Nguyễn Thần Hiên do lúc trước phát sinh chuyện đính hôn nên tạm thời rời khỏi vị trí giám đốc, nhưng nghiêm khắc mà tính thì y cũng là người thứ hai trong vòng luẩn quẩn tiếp nhận gia nghiệp, dù là thủ đoạn hay thế lực đều vô cùng ưu tú.
Cảnh Nhất Thành thì càng không phải nói, thế lực bí ẩn đột nhiên trở về, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, ngay cả một ít dòng dõi có tiếng lâu đời cũng phải nhường đường, không ai dám trêu chọc loại đại ca điên cuồng này.
Ba người đứng giữa một đám công tử không có gì ngoài quyền thừa kế, hấp dẫn nổi bật như hạc đứng trong bầy gà, là những quý nhân mà ai ai cũng muốn làm quen nịnh bợ.
Tiệc vừa mở, ngay lập tức có vô số người đi loanh quanh bắt đầu nịnh hót.
Hứa Thừa Hạo ứng phó điêu luyện mọi loại người đến chào anh, thậm chí còn nhín chút thời gian trò chuyện cùng Giang lão gia một lúc, chuyển lời chúc của ba mình, chúc mừng Giang lão gia đại thọ sáu mươi.
Giang lão gia vô cùng hứng khởi, khen ngợi Hứa Thừa Hạo mấy câu, rồi để Giang Thường Minh thay mặt chiêu đãi anh.
“Hứa tổng, đã lâu không gặp.
” Giang Thường Minh bắt tay, hai người chạm ly.
Hứa Thừa Hạo cười nhẹ, nói: “Đã lâu không gặp, còn chưa chúc mừng Giang thiếu gia chính thức trở thành Giang tổng, chúc mừng chúc mừng.
”Giang Thường Minh khiêm tốn nói: “Nói ra thật xấu hổ, so với Hứa tổng còn trẻ và nhiều triển vọng, tôi thế mà chậm mấy năm, thật sự không có gì đáng tự hào.
”“Cậu đang nói tôi già rồi à.
” Hứa Thừa Hạo cười vài tiếng.
Hai người trao đổi lời khen một lúc, xung quanh cũng đã tụ tập đám người tới nịnh bợ, Hứa Thừa Hạo nghe các loại rắm cầu vồng cũng chỉ cười cười, từ đầu đến cuối không có phản ứng nào.
Những người đứng ngay đó đều hồi hộp, hóa ra con người tốt tính trong đồn đãi cũng không dễ lừa.
Rượu quá ba lượt, Hứa Thừa Hạo dựa vào chuông đặt giờ trên điện thoại, giả bộ nghe máy rồi thành công rút khỏi bữa tiệc, tìm một băng ghế ở vườn hoa phía sau Giang gia ngồi xuống.
Giờ này sắc trời đã tối, vườn hoa Giang gia đã sớm bật những cột đèn đường kiểu Châu Âu dọc lối đi, Hứa Thừa Hạo ngồi dưới ánh đèn lờ mờ, chống đầu đợi cây ớt kết trái.
Bởi vì lo lắng sẽ phát sinh biến cố, Hứa Thừa Hạo đã hẹn giờ trước mười phút, nên bây giờ cây ớt vẫn chưa có động tĩnh gì, phải chờ thêm mười phút nữa.
Hứa Thừa Hạo buồn chán ngáp một cái, đột nhiên tai nghe được có tiếng bước chân ở sau lưng, anh giật mình, ngáp được một nửa cũng phải nén lại, quay đầu cảnh giác nhìn.
May mắn, người tới không phải nam phản diện.
An Nhu Vũ hơi áy náy, đứng ở đằng xa: “Hạo ca ca…”Hứa Thừa Hạo giơ tay lên, ngăn cô bước tới gần: “Cô đứng yên ở đó, có chuyện gì nói thẳng.
”Thần sắc An Nhu Vũ từ lúng túng lo lắng liền chuyển ngay thành áy náy: “Thật xin lỗi Hạo ca ca, có phải anh đang giận em… Lần trước ở cửa công ty là do em sai, em hiểu lầm anh, cho nên mới nói những lời tuyệt tình, tổn thương anh.
”Do sốt ruột nên chưa đợi Hứa Thừa Hạo kịp nói gì, An Nhu Vũ liền chủ động giải thích một tràng dài.
Hứa Thừa Hạo vừa nghe vừa biến sắc, xém nữa thì phun máu.
Anh hiểu ý tứ muốn nói của nữ chính!Nói cách khác, hành động anh đưa nữ chính đến bệnh viện, đã để