Nghĩ như vậy, Hứa Thừa Hạo bất giác phát hiện, lựa chọn của mình bây giờ không khác gì so với cốt truyện gốc.
Nguyên chủ do tình yêu với nữ chính, nên lựa chọn giúp đỡ nam chính và đối địch với nam phản diện, cuối cùng ngủm củ tỏi khi vẫn còn xuân xanh.
Đối địch với nam chính là chuyện rất dọa người, rất nhiều cuốn tiểu thuyết đã nói cho chúng ta biết, chống lại đứa con số mệnh là chuyện cực kỳ nguy hiểm, dễ dàng go die, tỷ lệ thất bại lên đến 80%, kẻ nào dám chống, kẻ đó ăn hành!Nói cách khác, anh vừa tránh xa phần quà hắc ám của nam phản diện, liền lập tức có cơ hội trúng phần quà hắc ám cực bự từ nam chính.
Hứa Thừa Hạo cắn nát viên ngậm đau họng, thở dài trong vị đắng của viên thuốc.
Đạo lý thì hiểu, nhưng anh không thể trơ mắt đứng nhìn nam chính nuốt mất tập đoàn Hứa thị mà không làm gì chứ? Dù sao, anh bây giờ là người của Hứa gia, sao có thể cúi đầu sợ hãi được!Hơn nữa thông qua việc này, anh càng thêm hiểu, muốn yên ổn trồng ớt, anh phải tự mình trưởng thành mạnh mẽ hơn, mà không phải cứ để cốt truyện đẩy đi đâu thì đẩy, ai cũng có thể bắt nạt.
Hứa Thừa Hạo liếc qua văn kiện dự án trên bàn làm việc, ánh mắt thêm lạnh lẽo.
Nam chính bây giờ hẵng còn chưa đủ lông cánh, Hứa Thừa Hạo hợp tác với nam phản diện thì không cần sợ y nữa, ngoài ra anh còn có ngón tay vàng là biết trước cốt truyện, có thể nẫng trước vô số tài nguyên hữu ích, mở rộng bản đồ cho tập đoàn Hứa thị.
Đến khi tập đoàn Hứa thị đã lớn mạnh ở mức nhất định, coi như sau này anh có trở mặt với nam phản diện, ít ra anh cũng sẽ có khả năng chống chọi hắn mà không phải sợ sệt.
Chỉ có mạnh mẽ, mới tự quyết định được vị trí của mình!Ý nghĩ trong đầu càng rõ ràng, hoạch định tương lai cũng càng thêm sáng tỏ, Hứa Thừa Hạo nhanh chóng làm điều chỉnh, đẩy việc phát triển tập đoàn vào vị trí thứ hai trên bảng mục tiêu, đứng sau nhiệm vụ ớt nhỏ.
Lúc Lý Niệm gõ cửa đi vào, thì thấy ai đó người thì đang ngẩn ra nhưng vẻ mặt thì hăm hở như đang làm việc chăm chỉ.
Lý Niệm: “… Cậu đang làm việc trong mơ à? Mặt thì như vậy mà tay chẳng nhúc nhích lấy một cái!”Hứa Thừa Hạo bỗng dưng hoàn hồn, chột dạ gãi mũi: “Em làm rồi, giờ đang suy nghĩ chuyện khác!”Lý Niệm cũng lười ăn thua với anh, nói thẳng: “Được rồi, giờ để chuyện của em qua một bên đi, nhìn một chút vấn đề hợp tác.
”Hứa Thừa Hạo chỉnh thái độ sang chế độ nghiêm túc: "Anh nói đi.
”Lý Niệm: “Anh vừa nói chuyện với bên kia, bọn họ nói là muốn em toàn quyền phụ trách việc nhân sự cho dự án, trích nguyên văn là rất tin tưởng năng lực của em.
”Hứa Thừa Hạo mở giấy tờ dự án ra, vừa nhìn liền trả lời: “Cũng được, dù bên đấy không nói thì em cũng chuẩn bị tham gia rồi.
”Lý Niệm: “Ngoài ra, bọn họ còn bày tỏ, nếu dự án đã chính thức khởi động, bọn họ sẽ không can dự vào quá nhiều, nên dự thảo tài chính và vật liệu đều giao hết cho chúng ta, bọn họ chỉ phái nhân viên kỹ thuật đến giúp đỡ.
”Hứa Thừa Hạo: “Ừ, được.
”Lý Niệm: “Tổng số nhân viên kỹ thuật là bảy người.
”Hứa Thừa Hạo “Ừ.
”Lý Niệm: “Cảnh Nhất Thành chỉ huy.
”Hứa Thừa Hạo: “Ừ…?” Tiếng ừ liền quẹo cao vút lên thành từ nghi vấn: “Anh vừa nói cái gì?”Lý Niệm không biết nhớ tới cái gì, thần sắc liền kỳ dị: “Nguyên văn nói Cảnh Nhất Thành là sếp sở nghiên cứu bên đấy, là nhân viên kỹ thuật có thực lực và quyền uy nhất của cả sở nghiên cứu, nên anh ta chỉ huy đội tham gia dự án chính là thành ý lớn nhất của bọn họ… Sau đấy còn có hơn năm trăm chữ rắm cầu vồng, anh cũng không muốn trích nguyên văn cho cậu nghe làm gì.
”Hứa Thừa Hạo: “…Có thể nhắn bọn họ, thành ý này lớn quá, chúng ta không nhận nổi, được không?”“Chắc là không, bên kia đã xác định danh sách nhân viên rồi.
”Lý Niệm vừa nói, vừa rút một tờ giấy trong xấp giấy tờ đang cầm trên tay, đặt trước mặt Hứa Thừa Hạo, “Đây là danh sách toàn bộ nhân viên tham gia dự án lần này, bên trên là nhân viên anh sàng lọc từ công ty chúng ta, bên dưới là nhân viên phía hợp tác gửi tới giúp đỡ.
”Hứa Thừa Hạo vừa liếc đã thấy ngay tên Cảnh Nhất Thành, anh liền ôm lấy đầu đang lên cơn đau nhức: “A… Sau này anh nhớ nhắc em, đầu hắn ta trị giá những mười lăm tỷ, nếu không em sẽ không kìm được bản thân nữa.
”Lý Niệm: “Em không kìm được cái gì?”Hứa Thừa Hạo chỉ chậu bông vịt vàng: “Tặng nụ