Đại chiến quét sạch văn hóa phẩm đồi trụy chính thức bắt đầu.
Lý Niệm chạy trước về khu làm việc của mình, bắt đầu cấp tốc thu dọn đồ đạc chuẩn bị trốn – Anh và Hứa Thừa Hạo hiểu nhau rất rõ, một người biết đối phương nhất định sẽ trốn biệt tích ba ngày không xuất hiện, một người biết người kia nhất định sẽ tới giết người diệt khẩu, cho nên bây giờ ăn thua nhau ở tốc độ.
Rất hiển nhiên, cuối cùng Hứa Thừa Hạo thắng.
Hứa Thừa Hạo chạy tới, có chút thở hổn hển, anh chống tay trên cửa, nghiến răng: “Đi đâu đó?!”Lý Niệm ôm cặp táp và áo khoác cười gượng, bắt đầu lui về sau: “Ha, ha, ha… Tôi chuẩn bị chạy nghiệp vụ, ngài cũng biết dạo này công ty bận quá, không đủ nhân viên nên tôi tình nguyện đi.
”“Không không không, anh giỏi như vậy mà làm trợ lý chạy nghiệp vụ thì quá uổng phí!” Hứa Thừa Hạo nhấn giọng cười lạnh, anh đóng cửa lại, liếc mắt khu làm việc trống trải, bắt đầu cởi áo khoác.
Lý Niệm gào lên: "Chú muốn làm gì!”“Em chuẩn bị đào toàn bộ văn hóa phẩm đồi trụy trong đầu anh ra!”“Đừng mà à à!”“…”Lúc Cảnh Nhất Thành tới, bên trong phòng đã loạn cào cào.
Lý Niệm chạy vòng quanh bàn, đạp cả lên sô pha để trốn, Hứa Thừa Hạo xách gối ôm đuổi theo phía sau, vô cùng hùng hổ.
Thật ra Hứa Thừa Hạo không đánh lại Lý Niệm, nhưng Lý Niệm đang chột dạ nên không dám đánh trả, chỉ có thể chạy vòng vòng trốn, kết quả là hai người cứ đuổi nhau đến mệt lả, chẳng giải quyết được gì.
Bên ngoài cửa sổ lá lách, Cảnh Nhất Thành đứng nhìn với bộ mặt không cảm xúc, cảnh loạn cào cào này với hắn mà nói là cực kỳ ấu trĩ, giống như mấy đứa trẻ con chơi trò chim ưng bắt gà con, trong lòng hắn không có chút gợn sóng nào.
Thể lực của Hứa Thừa Hạo kém xa Lý Niệm, ban đầu còn đuổi kịp, sau đó khoảng cách giữa hai người càng lúc càng dãn ra.
Cảnh Nhất Thành đang rình coi, nhanh chóng phát hiện điều này, hắn quay đầu nhìn vị trí mình đang đứng, ánh mắt dừng trên chậu cây bên trái, cuối cùng hắn nhặt một viên sỏi màu dùng trang trí trong chậu ra.
Lý Niệm vừa định đạp sô pha làm đại bàng tung cánh, giây tiếp theo hai chân lại đột nhiên mất lực, khụy trên ghế sô pha.
Hứa Thừa Hạo chớp thời cơ nhào lên, cầm gối nhấn đầu anh ta xuống, đè cả người trên ghế, anh cười lạnh: “Chạy đi! Chạy tiếp đi!!”Lý Niệm năm trên ghế rên rỉ: “Ai ai đau quá đau quá…”Hứa Thừa Hạo đập gối vào lưng cậu: “Em mới dùng gối đè anh, đau cái con khỉ!”Lý Niệm: “Không phải không phải, chân anh đau quá… có phải chuột rút không, nãy tự nhiên đau muốn khụy luôn.
”Hứa Thừa Hạo không thèm thương cảm: “Đáng đời, ai bảo anh chạy nhanh thế.
”Lý Niệm: “Hu hu hu, sao cậu có thể đối xử với anh như vậy.
”Hứa Thừa Hạo lại dùng gối nhấn đầu cậu: “Em không chỉ đối xử với anh như vậy, em còn định diệt anh trừ hại cho dân đây!”Lý Niệm: “Cậu dám dùng việc công để giải quyết việc tư, giết người diệt khẩu!”Hứa Thừa Hạo: “Em cứ làm đấy! Diệt anh trước rồi tính tiếp!”Lý Niệm: “…”Thật hiếm khi anh bị Hứa Thừa Hạo làm cho á khẩu, anh đành vùng vẫy, lật người cầu xin tha thứ: “Cứ vậy nữa là nghẹt thở đó… Có chuyện gì thì nói đàng hoàng nào.
”Hứa Thừa Hạo trừng mắt: “Ban đầu biết điều thế này có tốt không? Có thể nói chuyện đàng hoàng thì anh chạy làm gì? Không làm em mệt chết thì anh không cam lòng phải không?”Lý Niệm giơ tay đầu hàng: “Anh sai rồi tôi sai rồi, nói chuyện đàng hoàng nói chuyện đàng hoàng…”Hứa Thừa Hạo thả Lý Niệm ra, ngồi xuống ghế ôm gối nghỉ ngơi, anh thật sự mệt muốn lả người rồi.
Lý Niệm thì như con thỏ, chạy nhảy lăng quăng, nếu không phải anh ta bị chuột rút chắc anh đuổi không kịp.
Hai người ngồi trên sô pha, tạm thời đình chiến, Lý Niệm hỏi: “Hứa tổng, anh phỏng vấn cậu một chút được không?”Hứa Thừa Hạo lườm anh: “Làm sao?”Lý Niệm chần chừ, hỏi: “…Hai người làm gì lúc nãy vậy?”“Là mát-xa! Chân em bị chuột rút nên hắn mát-xa cho em!” Hứa Thừa Hạo vừa nói vừa dùng gối đập Lý Niệm, tức giận nói: “Tẩy sạch ba cái văn hóa phẩm đồi truỵ trong đầu nhanh cho e.
, cứ nghĩ bậy bạ gì đâu không!”Lý Niệm giơ tay ngăn lại, vội vàng nói: “Rồi rồi rồi, mát-xa thì mát-xa… Cậu làm gì mà căng thẳng thế.
”Hứa Thừa Hạo: “…”Anh căng như vậy là bởi vì ai? Lại còn dám ngồi đây lươn lẹo!Lý Niệm thấy đủ liền thôi: “Anh sai anh sai… Quay lại vấn đề chính, mới nãy coi như anh nghĩ lầm đi, nhưng quan hệ giữa em với Cảnh Nhất Thành cũng chưa tốt đến độ hắn mát-xa chân cho em chứ? Không phải em vẫn luôn tức chuyện hắn cướp ớt của em sao?”Hứa Thừa Hạo phản bác: “Chuyện nào ra chuyện đấy, chân emchuột rút nên người ta tới giúp, không lẽ em phải đạp hắn hai đạp, từ chối lòng tốt sao?”“Cậu thay đổi.
” Ánh mắt của Lý Niệm toát vẻ thâm sâu: “Nếu là cậu trước kia, sẽ không nói câu chuyện nào ra chuyện đấy.
”Hứa Thừa Hạo chột dạ: “Nào có, em phân chia rất rạch ròi công việc và cuộc sống.
”Lý Niệm: “Hồi trước, ông chỉ phân biệt [Cảnh Nhất Thành làm việc] và [phần còn lại của Cảnh Nhất Thành].
”Hứa Thừa Hạo: “…”Mặt Lý Niệm đầy vẻ “đừng múa rừu qua mắt thợ”, Hứa Thừa Hạo nhìn lại không nhịn được, giơ gối lên.
Lý Niệm tự giác xịch mông về phía sau tránh né: “Anh nói không đúng à? Hay là anh nói đúng quá nên chú thẹn quá thành giận?”Hứa Thừa Hạo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên đánh tới: “Em chỉ thấy anh thiếu đòn thì có.
”Lý Niệm ngã trên ghế sô pha, gào khóc: "Chú đúng là thẹn quá thành giận! Chắc chắn chú đã bị cảm hóa nên không mang thù nữa, chú chỉ được mỗi cái mạnh miệng thôi! Tầm này mà không hiểu cậu nghĩ gì thì mấy năm tôi theo cậu thành công cốc rồi!”Hứa Thừa Hạo dừng lại một hồi lâu, cuối cùng thu gối lại: “Ừ, ông nói đúng… Tôi cảm thấy hắn ta rất tốt đấy, tôi trước có nói rồi, nếu hắn ngay từ đầu không ăn ba trái ớt, tôi đã sớm thành bạn bè tốt với hắn.
”“Bạn bè tốt?” Lý Niệm ngồi dậy từ trên ghế: “Hai người có chắc là đang không bôi nhọ ba chữ đấy đấy chứ?”“Nói gì hả!” Hứa Thừa Hạo giơ gối lên uy hiếp.
Lý Niệm giơ tay theo phản xạ: “Không có gì không có gì… Khụ khụ, nói thật này, cậu thật sự cho rằng hắn muốn xin lỗi cậu nên để cậu mặc sức dằn vặt hắn, vừa đưa tiền vừa hợp tác, lại còn muốn làm bạn bè với cậu?”Hứa Thừa Hạo cho là chuyện đương nhiên: “Đúng vậy.
”Vẻ mặt Lý Niệm cổ quái: “Nhưng mấy việc đấy đều là cách để theo đuổi người yêu đó?”Hứa Thừa Hạo suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể giải thích: “Thật ra hắn ta… Giải thích thế nào với anh nhỉ, hắn rất ít tiếp xúc với người ngoài nên không biết làm sao để xã giao, vì thế chỉ có thể dựa vào bản tính lương thiện, đối tốt với mọi người để kết bạn.
” Hơn nữa, hắn còn tự biết bắt chước, nên dù có ở chung cũng rất khó nhận ra điều này, đây là chuyện bình thường.
Lý Niệm: “Không không không, suy nghĩ của cậu trật đường rày rồi, lẽ ra cậu phải nghĩ tại sao hắn chỉ đối xử như vậy với mỗi mình cậu.
Tại sao ở trong một khu vực không ai thân quen mà hắn lại cố gắng muốn kết bạn với cậu?”Lý do của Hứa Thừa Hạo còn nhiều: “Bởi vì hắn cảm thấy em với hắn có cùng cảnh ngộ, có thể trở thành bạn bè của nhau, hiểu biết lẫn nhau, dạng như tri âm ấy, hiểu không? Cao sơn lưu thủy Bá Nha với Chung Tử Kỳ* ấy, hiểu chưa?”Lý Niệm ha ha: “Người ta Bá Nha với Chung Tử Kỳ còn có thứ cùng yêu thích, còn cậu thì chỉ