Lý Niệm nhìn cả người hắn tản ra hơi thở của sự kiêu ngạo đắc ý, anh ta bắt đầu cân nhắc có nên nói rằng chính anh mua không, hắn có thể tức nổ không…… Ờm, có khi chính anh cũng sẽ chết rất thảm.
Vì thế, Lý Niệm vô cùng thức thời, khen ngợi: “Nhìn đẹp lắm, chắc chắn Hứa tổng vô cùng dụng tâm mới tặng anh món quà đồng dạng hình con vịt.
”Quả nhiên, Cảnh Nhất Thành lộ ra nụ cười vừa lòng: “Ôm cũng rất thoải mái.
"Nói thừa, lúc mua còn tưởng Hứa Thừa Hạo muốn nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, nên chọn loại tốt nhất, mềm nhất mà mua đấy! Lý Niệm lầm bầm trong lòng, nhưng mặt ngoài lại mỉm cười, nói: “Nhìn là thấy rồi.
”Cảnh Nhất Thành nhìn bộ dạng Lý Niệm như đang giải quyết công việc chung, cười nhưng miễn cưỡng, hắn cảm thấy khoe đủ rồi, lúc này mới quay người trở về khu làm việc của mình.
Lý Niệm giữ nguyên nụ cười nhìn hắn đi, vừa xoay người, anh liền xụ mặt, lẩn đến bên cạnh Hứa Thừa Hạo: “Anh phải xin lỗi chú vì sự vô tri trước kia!”Hứa Thừa Hạo đang bày chậu vịt vàng lên bàn, lơ đễnh nói: “Cũng không phải lần đầu tiên, còn xin lỗi làm gì.
”Lý Niệm xém nữa hộc máu: “Nói chuyện đàng hoàng có được không!”“Rồi rồi rồi.
” Hứa Thừa Hạo chấn chỉnh thái độ: “Anh nói xem, thế nào lại không biết?”Lý Niệm: “Trước đây, anh cảm thấy Cảnh Nhất Thành là một người điên tàn bạo, nhưng hiện tại, anh cảm thấy anh trách lầm anh ta…… Này rõ ràng là một đứa trẻ to xác ngây thơ không gì sánh được!”Lý Niệm kể lại chuyện hồi nãy, anh ta ôm ngực: “Cậu có biết anh rất rất rất muốn nói cho anh ta biết gối con vịt là anh sai người đi mua, là anh tìm ảnh mẫu, dặn dò kỹ lưỡng muốn mua đúng loại như thế này, muốn mua loại mềm nhất, tốt nhất! Cái gối này xem như chính tay anh chọn còn gì! Anh ta khoe với anh làm cái khỉ gì nữa!”Hứa Thừa Hạo có chút ngạc nhiên, anh nhìn hướng Cảnh Nhất Thành, chỉ thấy đối phương quyến luyến không rời khỏi gối, vừa ôm vừa thẩm duyệt giấy tờ.
Nói thật thì hình tượng của Cảnh Nhất Thành trong lòng anh đã thay đổi rất lớn, từ hình tượng lạnh lùng tối tăm, cực đáng ghét lúc ban đầu, trở thành hình tượng bé con ngây thơ bây giờ, anh cảm thấy đối phương cũng không tệ lắm, nếu không phải anh chứng kiến quá trình thay đồi từ đầu đến đuôi, chắc Hứa Thừa Hạo cũng phải nghi ngờ có lẽ nào hắn cũng xuyên như mình không.
Biến hóa quá lớn, làm Hứa Thừa Hạo hoài nghi… có phải hắn lại đang bắt chước ai không.
Hứa Thừa Hạo suy tư, thu hồi tầm mắt: “Niệm ca, anh cảm thấy Cảnh Nhất Thành hiện tại giống ai?”Lý Niệm suy nghĩ một chút: “Nói thật thì giống chú đấy.
"“Em?” Hứa Thừa Hạo vô cùng không vui: “Em nào có ngây thơ như vậy!”Lý Niệm ha ha: “Hai người đều tám lạng nửa cân cả thôi.
”Hứa Thừa Hạo kiên quyết không thừa nhận: “Không thể, em không ngây thơ chút nào nhé…… Em thật sự cảm thấy hắn bây giờ hơi giống anh thì có.
”Lý Niệm giành nói: “Anh biết, đẹp trai giống anh nhở.
”“Mắc ói!” Hứa Thừa Hạo nói: “Giống anh ở chỗ không biết xấu hổ đấy!”Lý Niệm: “…”Đề tài thảo luận nghiêm túc nháy mắt đã biến thành tổn thương nhau, vì đề phòng cả hai chém nhau quá độ, Lý Niệm ôm quyền tỏ vẻ có duyên thì gặp lại trên giang hồ, sau đấy đứng dậy rời đi, cưỡng ép ngừng đề tài.
Hứa Thừa Hạo vừa cạn lời vừa buồn cười, anh nhìn đối phương rời đi rồi thuận tiện nhìn Cảnh Nhất Thành.
Người kia đang đọc báo cáo những việc phát sinh mấy ngày qua, hắn một tay cầm bút, một tay vô ý thức vuốt ve gối ôm, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hứa Thừa Hạo thu hồi tầm mắt, thở sâu — bỏ đi, quan tâm chuyện tại sao hắn biến thành dạng này để làm gì, chỉ cần hắn ngồi ở đây giúp mình hoàn thành nhiệm vụ trồng ớt là được rồi!Ném tất cả suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, Hứa Thừa Hạo bắt đầu làm công việc ngày hôm nay.
Quậy với Lý Niệm thì quậy, nhưng chuyện công việc thì tuyệt đối không cẩu thả, hơn nữa Cảnh Nhất Thành vừa trở về, Hứa Thừa Hạo nhận thấy rất rõ gánh nặng công việc được phân đi một nửa, không còn cảm giác phải vội vàng xử lý công việc dày đặc như lúc trước.
Hơn nữa, lúc có mặt Cảnh Nhất Thành, bọn họ có thể cùng bàn bạc rất nhiều chuyện, có thể dùng thêm nhiều quan điểm và hướng nhìn khác nhau để xem xét vấn đề, bù những thiếu sót cho nhau.
Đây cũng là sự ăn ý mà hai người cùng vất vả mài dũa cả hai tháng trời mới có được.
Dù sao lúc mới bắt đầu, tính cách của cả hai khác nhau rất lớn, Hứa Thừa Hạo thiên về làm đâu chắc đấy, Cảnh Nhất Thành thì là loại gan lớn làm việc độc đáo, cùng một sự việc, nhưng phương pháp xử lý của hai người khác nhau một trời một vực, so sánh thế cũng không phải nói quá.
Hứa Thừa Hạo cảm thấy hắn liều lĩnh, Cảnh Nhất Thành cảm thấy anh bảo thủ, Hứa Thừa Hạo cảm thấy nên đi bước nào chắc bước đó, không cần vội vã cắn miếng lớn, nhưng Cảnh Nhất Thành lại thấy kẻ có gan lớn cắn miếng thịt cua đầu tiên* vĩnh viễn là người đứng nhất!*Kẻ có gan lớn cắn miếng thịt cua đầu tiên: chỉ người có lòng dũng cảm, dám làm điều gì đó đầu tiên.
Lúc mới bắt đầu, hai người vì thuyết phục đối phương mà hao hết bao nhiêu công phu mồm miệng, sau này khi đã quen với tính cách của người kia, cả hai đã thử tiếp nhận phương án của đối phương… Sau đấy, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà qua hai tháng đã biến thành mỗi người viết một nửa kế hoạch.
Việc này cũng cho thấy sự khác nhau rõ rệt trong phong cách làm việc của hai người, mỗi lần viết kế hoạch, nếu không phải giai đoạn đầu gan lớn phóng như bay rồi giai đoạn sau bóp thắng cực mạnh, thì sẽ là đầu lết như rùa bò, sau phi như tên lửa.
Đừng nói người ngoài nhìn không hiểu, ngay cả Lý Niệm cũng phàn nàn xém bị tốc độ công việc làm cho gãy lưng.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, phương pháp này rất hiệu quả ở nhiều thời điểm – có thể nhìn tiến độ dự án để thấy.
Giữ nguyên phương thức hợp tác này, hai người bận rộn đến tận trưa, không cần Cảnh Nhất Thành mở miệng, Hứa Thừa Hạo đã gõ bàn mời hắn đi ăn, còn gọi Lý Niệm lái xe chở hai người đi.
Cảnh Nhất Thành rất hài lòng, thậm chỉ còn cảm thấy mình bị thương là chuyện tốt – vì ngày thường, hắn tuyệt đối sẽ không có loại đãi ngộ này! Chỉ có cơm hộp cay biến thái mà thôi!Vừa nghe nói Hứa tổng mời ăn trưa, nỗi sợ hãi bị những quả ớt cay xè đè đầu liền trồi lên trong lòng trợ lý.
Cho nên khi mọi người lên xe, Lý Niệm đang chỉnh bản đồ dẫn đường thì trợ lý nhịn không được, nhắc nhẹ: “Sếp bọn tôi đang không khỏe, chắc là không thích hợp ăn những món kích thích.
”Trợ lý cũng bị bữa ăn lần trước dọa sợ, cậu vô cùng lo lắng nhỡ Hứa tổng mất hứng một cái, sẽ dẫn bọn họ đi ăn cả bàn tiệc đồ cay Tứ Xuyên.
Lý Niệm nghe vậy ngẩng đầu, nhìn Hứa Thừa Hạo qua gương chiếu hậu.
Hứa Thừa Hạo ngồi ghế đằng sau gật đầu ra hiệu, Lý Niệm mới mỉm cười nói: “Yên tâm, lần này chúng ta đi ăn dược thiện* bồi bổ, bảo đảm sẽ rất tốt cho Cảnh tổng.
”*Món ăn được chế biến từ các vị thuốc trong Đông và Nam y, giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.
Trợ lý liền nhẹ nhàng thở phào: “Vậy thật sự rất cám ơn.
Lý Niệm: “Khách khí.
”Hai người ngồi đằng trước vẫn còn đang trong giai đoạn khách sáo không thật lòng với nhau, nhưng hai vị ngồi đằng sau thì thẳng tuột hơn nhiều.
Hứa Thừa Hạo ôm chậu vịt vàng, vừa lau bụi cho nó vừa nói: “Lần này thấy anh bị thương nên tạm tha cho anh, nhưng lần sau anh còn chọc tôi nổi giận, tôi sẽ mời anh ăn ớt tiếp đấy! Ăn ớt đỏ cực cay!”Cảnh Nhất Thành dựa vào gối vịt vàng, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi Hứa Thừa Hạo nói xong, hắn tiếp lời: “Cậu không cần tức giận cũng có thể mời tôi ăn ớt, tôi rất sẵn lòng.
”Hứa Thừa Hạo cạn lời, liếc hắn một cái: “Anh thật sự không cần cổ họng nữa hả?”Cảnh Nhất Thành: “Cậu đã nói cây ớt rất quý giá.
”Hứa Thừa Hạo không phản ứng: “Cho nên?”Cảnh Nhất Thành bình tĩnh nói: “Quý giá như vậy mà để lãng phí, tôi không đành lòng.
”Hứa Thừa Hạo: “Không sao, tôi có thể……Cảnh Nhất Thành như biết anh muốn nói gì, thẳng thắn cắt lời: “Đối với tôi, những trái ớt