Hứa Thừa Hạo đem hạt giống ớt chất chứa hy vọng trồng một phần trong chậu bông lớn ở nhà, một phần trồng trong chậu vịt vàng mang theo bên người, phần còn lại trồng ở vườn, gieo hết một lượt rồi chờ thu hoạch.
Sau đó…… Sau đó, Hứa Thừa Hạo trồng xong mới nhớ tới khu vườn còn chưa có người trông coi, vì thế anh lại thảm thương ngồi trông vườn, gọi điện cho Cảnh Nhất Thành.
Chuông vang cả một lúc, Cảnh Nhất Thành mới trả lời điện thoại, “Hử?” một tiếng mập mờ không rõ.
Hứa Thừa Hạo nháy mắt hóa thân thành quả chanh thành tinh: “Đã mười hai giờ rồi mà anh còn chưa rời giường à?” Anh đã đi làm, bận rộn hết bốn tiếng rồi đây này!Cảnh Nhất Thành: “……”Đại khái phải dùng hết ba mươi giây, Cảnh Nhất Thành mới nhanh chóng tỉnh táo, giọng nói rõ ràng hỏi: “Làm sao vậy?”Hứa Thừa Hạo: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, chuyện tìm người anh nói với tôi lần trước thế nào rồi?”Cảnh Nhất Thành: “Đã thỏa thuận xong xuôi rồi, đi làm lúc nào cũng được.
”Hứa Thừa Hạo vui vẻ nói: “Thật tốt quá! Vậy hôm nay đi!”Cảnh Nhất Thành hiếm khi biến thành anh da đen chấm hỏi: “Gấp như vậy?”Hứa Thừa Hạo: “Đúng, tốt nhất là ngay bây giờ, bọn họ chưa đến thì tôi không đi được.
”Cảnh Nhất Thành im lặng một lúc lâu, thở dài nói: “Chờ tôi đến đón cậu.
”“……”Cúp điện thoại xong, Hứa Thừa Hạo ngồi trong phòng bảo vệ, cảm thấy chỗ này thật chán quá, trừ bỏ màn hình theo dõi thì là các loại công cụ phòng thân, vì thế anh lên mạng đặt không ít đồ – tối thiểu phải có TV và ghế lười mới được!Chỉ chốc lát, bên ngoài có tiếng xe, Hứa Thừa Hạo vừa ra cửa đã thấy Cảnh Nhất Thành dẫn theo hai người trung niên cao lớn đi tới, một người bị thương mắt phải, một người bị bỏng nửa mặt.
Cảnh Nhất Thành tiến lên, nói: “Đây là hai người, Trần Long, Triệu Quân.
Bọn họ rất hài lòng với tiền lương, cũng đã ký hợp đồng lao động, hiện tại có thể đi làm chính thức.
”Giọng nói hai người vang dội: “Chào Cảnh tổng!”Hứa Thừa Hạo gật đầu: “Chào hai anh…… Vậy nơi này giao cho hai người, hy vọng các anh có thể bảo vệ khu vườn cùng hạt giống được gieo bên trong.
”Hai người: “Hứa tổng yên tâm!”Giao nhận xong, Cảnh Nhất Thành đưa luôn xe cho hai người kia dùng khi ra ngoài, còn mình thì quen cửa nẻo ngồi vào ghế phụ, chờ Hứa Thừa Hạo lái xe chở mình đi.
Hứa Thừa Hạo hỏi: “Đưa anh về nhà?”Cảnh Nhất Thành nằm trên ghế phụ, ừ một tiếng: “Đi về ngủ.
”Chua-thành-chanh-tinh-Hứa Thừa Hạo im lặng hai giây: “Bỏ đi, trông mặt anh cũng không sưng lắm, đi làm đi.
”Cảnh Nhất Thành: “……”Tay lái trong tay Hứa Thừa Hạo, anh nói đi đâu thì hắn phải đi đấy, cuối cùng xe vẫn dừng dưới hầm gửi xe của tập đoàn Hứa thị.
Lúc tháo dây an toàn, di động của Hứa Thừa Hạo đổ chuông, là Lý Niệm gọi: “Hứa tổng, ngài đi Nam cực ăn trưa à? Mấy giờ rồi sao còn chưa trở về?”Hứa Thừa Hạo vừa xuống xe vừa đối phó: “Đã về đã về, em đang đậu xe.
”Lý Niệm: “Vậy mau lên đây đi, có vui mừng bất ngờ đang chờ chú đây.
”Hứa Thừa Hạo lập tức tỉnh ngủ: “Vui mừng bất ngờ gì? Có phải lại xảy ra chuyện gì không?”Lý Niệm: “Anh đây nói là có vui mừng, chú phản ứng thế để làm gì.
”Hứa Thừa Hạo: “Bởi vì mỗi lần anh nói vui mừng bất ngờ thì có chuyện tốt bao giờ đâu.
”Lý Niệm không có gì để bào chữa, chỉ có thể tỏ vẻ trong sạch: “Lần này thật sự là vui mừng bất ngờ, cậu lên sẽ biết, nhanh nhanh!”Hứa Thừa Hạo cúp điện thoại trong nghi ngờ, anh ôm vịt vàng nhỏ đi về hướng thang máy, được vài bước thì đột nhiên cảm thấy mình quên cái gì, quay đầu lại mới phát hiện Cảnh Nhất Thành đang soi mặt mình trên kính cửa xe, không đi theo cùng.
Hứa Thừa Hạo: “……”“Đừng có soi nữa, đi thôi!”Chân Cảnh Nhất Thành như dính trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích: “Mặt tôi vẫn chưa lành.
”Hứa Thừa Hạo: “Là đàn ông mà anh còn để ý mặt mũi mình như vậy làm gì!Cảnh Nhất Thành: “Không thể thua!”Hứa Thừa Hạo như meme anh da đen chấm hỏi: “Hả?”Cảnh Nhất Thành quay đầu nhìn anh: “Trừ khi tôi đấm Lý Niệm hai đấm mà cậu không tức giận.
”Hứa Thừa Hạo: “……”Lý Niệm người ta đã chọc ai chưa, anh dựa vào cái gì mà đòi đấm người ta hai đấm…… A? Từ từ! Hứa Thừa Hạo trợn mắt: “Anh bị thương, không muốn đi làm là do Lý Niệm?”Cảnh Nhất Thành im lặng.
Hứa Thừa Hạo lúc này chỉ muốn mắng ầm lên, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tự dưng đi so với Lý Niệm làm cái gì hả?! Lại còn không thể thua…… Anh đến tập đoàn Hứa thị là để thi nhan sắc chắc?Hứa Thừa Hạo thở sâu kiềm chế cảm xúc, mỉm cười nói: “Anh nên gọi trợ lý mua cho cái mũ đi.
”Cảnh Nhất Thành đứng tại chỗ im lặng hai giây, sau đấy xoay người nhìn vào một góc: “Đưa mũ cho tôi!”Vệ sĩ riêng đứng trong góc: “……”Cuối cùng, Cảnh Nhất Thành đội mũ che đi nửa khuôn mặt mình, rồi đi theo Hứa Thừa Hạo vào công ty.
Có lẽ do không lộ mặt, hơn nữa cả quần áo lẫn khí thế đều khác với ngày thường, lại còn lặng lẽ đi theo sau Hứa Thừa Hạo, ai cũng không chú ý đến vị này chính là Cảnh tổng khí thế mạnh mẽ lúc trước.
Lý Niệm nhìn thấy lại còn nói: “Sao lại đi mời vệ sĩ? Ai muốn bắt cóc chú sao?”Cảnh Nhất Thành im lặng ngẩng đầu, ánh mắt giấu dưới bóng râm của vành nón ngay tức khắc chiếu vào anh ta.
Lý Niệm: “……”Cái mồm thối này!Hứa Thừa Hạo thuận tay nhấn vành nón xuống, che ánh mắt của hắn, hỏi: “Vui mừng bất ngờ của anh nói lúc nãy đâu? Chuyện gì xảy ra?”Lý Niệm nhíc đến một bên khác của Hứa Thừa Hạo, vừa đi theo vừa nói: “Trong phòng của cậu ấy, cậu lên xem sẽ biết.
”Hứa Thừa Hạo càng tò mò hơn, vài bước đã đến văn phòng, anh đẩy cửa vào, thấy một bó hoa cùng một cái hộp màu xanh da trời được đặt trên bàn làm việc của mình, nhìn qua thì là quà tặng của ai đó.
Hứa Thừa Hạo hơi khựng lại, quay đầu nhìn Lý Niệm: “Của tôi?”Lý Niệm gật đầu thật mạnh.
Hứa Thừa Hạo: “Ai tặng thế?”Lý Niệm: “Làm sao anh biết, chú xem thiệp chúc mừng đi.
”Hứa Thừa Hạo nghi ngờ nhìn Lý Niệm: “Hôm nay không phải sinh nhật của em phải không?”Lý Niệm giơ tay thề: “Thật sự không phải anh!”Thật kỳ lạ, Hứa Thừa Hạo đi đến trước bàn làm việc, tiện tay mở tấm thiệp đặt trên bó hoa ra xem, trong thiệp chúc mừng viết mấy chữ to: “Vì biểu đạt lòng cảm ơn, tặng hoa giữ hương thơm.
”Ký tên: Nguyễn Thần Hiên.
Bên cạnh thiệp còn ghi chú ý nghĩa loài hoa: Hoa loa kèn sông Nin, theo ngôn ngữ loài hoa