Vì đề phòng bản thân bị mã ngoài của Cảnh Nhất Thành lừa gạt, Hứa Thừa Hạo ngàn vạn lần tự dặn mình trong lòng, thậm chí bắt đầu nhớ lại bộ dạng điên cuồng tàn khốc lạnh lùng của đối phương lúc gặp mặt lần đầu tiên, cả tính cách được thiết lập trong cốt truyện gốc, để cố gắng giãn ra một khoảng cách, duy trì tỉnh táo cho mình.
Nhưng khi về đến nhà, thấy bộ dáng đứng im lặng ở cửa của đối phương, anh lại cảm thấy đáng thương, tay để trên cửa một lúc lâu cũng chưa đóng được, cuối cùng anh thở dài nói: “Vào đi.
”Cảnh Nhất Thành ngẩng phắt đầu, đôi mắt tỏa sáng, đi theo vào nhà.
Đèn được bật lên chiếu sáng cả phòng khách, cả một đêm ồn ào khó có được chút yên ắng, Hứa Thừa Hạo ngồi trên sô-pha nghỉ ngơi một lúc lâu, đột nhiên có chút đói bụng.
Bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắt, dì giúp việc đã tan ca từ lâu, đồ ăn bên ngoài chắc cũng không ai ship nữa.
Hứa Thừa Hạo tự mình vào bếp lục tủ, xách ra một gói mì sợi, anh gọi hướng phòng khách: “Anh có đói bụng không?”Cảnh Nhất Thành cúi đầu nhìn bụng mình, nghiêm túc nói: “Cậu ăn thì tôi ăn.
:“Vậy cùng nhau ăn đi.
”Hứa Thừa Hạo đun nước luộc mì, lại mở tủ lạnh ra nhìn, cuối cùng lấy ra cà chua và trứng gà…… Ừm, nói thật thì tài nấu ăn của anh cũng không ra sao, có lúc sẽ nấu ăn ở nhà, mùi vị coi như cho vào miệng được, còn mặt khác… thôi đừng nói đến mặt khác.
Hứa Thừa Hạo đứng trong bếp rửa sạch cà chua rồi thái miếng, trứng gà đánh đều, rồi bật bếp, đổ dầu ăn, tráng trứng.
Cả quá trình đều được Cảnh Nhất Thành thu vào trong mắt, giống như nhìn đến trân bảo tuyệt thế, hai mắt đều tỏa sáng.
Hắn rất khó hình dung được tâm trạng của mình hiện tại, phức tạp đến nỗi hắn chỉ nhớ rõ nhất cảm xúc phấn chấn này, sau đó trong tim, trong mắt tràn đầy sự tồn tại của Hứa Thừa Hạo, hắn bị anh hấp dẫn đến không thể rời mắt.
Có lẽ hắn nhìn quá chăm chú, Hứa Thừa Hạo trong mắt hắn lại phát ra ánh sáng màu tím, khác với lần trước chính là vầng sáng lần này không quá sáng, chỉ như một lớp sa mỏng che đi thân hình Hứa Thừa Hạo, mờ mờ ảo ảo làm cho hắn muốn vươn tay vén lớp sa này ra.
Hứa Thừa Hạo bị đụng vào, quay đầu thắc mắc: “Làm sao vậy?”Cảnh Nhất Thành chợt hoàn hồn, xấu hổ thu tay lại, nói: “Đói…… Đói bụng.
”“Xong rồi đây.
” Hứa Thừa Hạo vớt mì ra, xúc trứng chiên cà chua đặt lên trên, thông báo trước: “Tay nghề của tôi chỉ có thể dùng không độc chết người để hình dung, anh chuẩn bị sẵn tâm lý đi…… Hầy? Hay là anh ăn mì nước vẫn hơn.
”“Không cần.
” Cảnh Nhất Thành cầm bát, nhanh chóng đi theo sau anh: “Con người vẫn nên tự khiêu chiến chính mình nhiều chút.
”Hứa Thừa Hạo đặt mì lên bàn: “Cũng đúng, ăn đồ tôi nấu xong, anh có thể sẽ càng quý trọng đồ ăn dì nấu hơn ha ha ha ha.
”Cảnh Nhất Thành đặt bát mì lên bàn, ngẩng đầu nhìn đối phương cười, hơi xuất thần.
Hứa Thừa Hạo búng ngón tay trước mặt hắn: “Sợ rồi à? Yên tâm, chưa đến mức độc chết người đâu.
”Cảnh Nhất Thành cười cười, ngồi xuống ăn mì cùng anh.
Hương vị chắc chắn kém một vạn tám ngàn dặm so với đồ ăn của dì giúp việc, Hứa Thừa Hạo nói với hắn bây giờ ăn tạm, chờ sáng mai dì giúp việc đến thì ăn nhiều một chút.
Cảnh Nhất Thành cũng không lên tiếng, đổ toàn bộ một bát mì lớn còn thừa vào trong bát mình, ăn cực nhanh.
Hứa Thừa Hạo đoán chắc hắn rất đói bụng, chờ hắn ăn xong mới nghiêm túc đứng lên, gõ bàn, nói: “Ăn cũng no rồi, chúng ta nói chuyện Trác Mỹ Tuyết đi.
”Cảnh Nhất Thành lập tức cứng đờ, tâm trạng cũng theo đó trùng xuống, thậm chí có chút trốn tránh: “Cần nói gì thì tôi đã nói hết rồi, không có gì hay để nói chuyện cả.
”Hứa Thừa Hạo nhìn hắn một chốc, đột nhiên nói: “Anh chờ một lát!”Nói xong, không đợi Cảnh Nhất Thành phản ứng, Hứa Thừa Hạo đứng dậy, vào phòng mình, loay hoay một lúc lâu rồi cầm gối vịt vàng cùng một cuốn sổ và viết đi ra, lại ngồi xuống lần nữa.
Cảnh Nhất Thành thấy hình như chuyện này không giống như mình đã nghĩ, hắn cảm thấy hơi sợ hãi, sau lại càng căng thẳng hơn, hắn ngồi thẳng lưng tại chỗ, như phạm nhân sắp bị tuyên án.
Hứa Thừa Hạo ôm gối vịt vàng, hắng giọng nói: “Có muốn cầm lại gối ôm vịt vàng không?”Cảnh Nhất Thành lặng lẽ đưa mắt nhìn gối ôm: “Có muốn.
”Hứa Thừa Hạo: “Có muốn trái ớt không?”Cảnh Nhất Thành hơi cao giọng: “Có muốn!”Hứa Thừa Hạo: “Tốt lắm, về Trác Mỹ Tuyết, chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không muốn nói thêm gì.
Về cách xử lý đúng sai, tôi cũng không muốn giảng đạo lý lớn với anh, mỗi một việc xảy ra từ giờ trở đi, chỉ cần anh khống chế được suy nghĩ nguy hiểm và các loại hành vi cực đoan của mình, chỉ cần mỗi lần anh làm được, dù đang trong thời gian thí nghiệm, anh đều có thể đến tìm tôi nhận ớt, không có ớt thì tôi sẽ mua vịt vàng nhỏ, có chịu không?”Cảnh Nhất Thành nhíu mày: “Tôi làm sao để nói với cậu?”Hứa Thừa Hạo mở nắp bút: “Nói cách nào cũng được, nhưng anh phải viết giấy cam đoan cho tôi, cam đoan rằng tất cả những gì anh nói đều là sự thật, sẽ không nói dối vì vịt vàng nhỏ hay trái ớt, nếu nói dối sẽ…… sẽ đưa vịt vàng nhỏ hoặc trái ớt cho Lý Niệm!”Cảnh Nhất Thành lập tức ngồi thẳng dậy, “Tôi cam đoan sẽ không nói dối!”Hứa Thừa Hạo đưa bút cho hắn: “Nói thì dễ.
”Cảnh Nhất Thành nhìn sắc mặt anh, yên lặng cầm lấy bút, viết giấy cam đoan, cuối cùng ký tên mình và ghi ngày tháng, hắn hồi hộp nói: “Chỉ cần tôi không nói dối, giấy cam đoan này sẽ không có hiệu quả.
”Hứa Thừa Hạo cẩn thật cất cuốn sổ: “Cho nên vẫn là xem biểu hiện của anh.
”Đôi mắt Cảnh Nhất Thành di chuyển theo cuốn sổ, còn chưa hoàn hồn, Hứa Thừa Hạo đã ném gối ôm vịt vàng vào lòng hắn, tỏ vẻ: “Trước trả cho anh gối ôm vịt vàng, coi như thưởng vì anh chủ động viết giấy cam đoan, còn về phần muốn những quà thưởng khác, nhất định phải kiềm chế được chính mình, anh biết chưa?”Cảnh Nhất Thành yên lặng gật đầu.
Hứa Thừa Hạo: “Tốt lắm! Đi ngủ!”Hiện tại đã là bốn giờ sáng, Hứa Thừa Hạo đã buồn ngủ không chịu được, anh cất sổ vào két sắt rồi rửa mặt đi ngủ, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Trong phòng khách, Cảnh Nhất Thành ôm gối ôm vịt vàng bằng vải nhung mềm trong lòng, ánh mắt dừng trên cửa phòng Hứa Thừa Hạo một lúc lâu, sau đấy không nhịn được lộ ra tươi cười, hắn vùi mặt vào gối ôm.
Không có trách móc thao thao bất tuyệt như trong tưởng tượng; cũng không có tranh cãi đúng sai, bác bỏ hắn như trong suy nghĩ; càng không có sợ hãi rồi đeo mặt nạ giả dối sống tiếp cùng hắn, nhưng trong lòng lại cho rằng giá trị quan khác nhau, không thể nói chuyện.
Trái lại, Hứa Thừa Hạo không chỉ nấu bữa tối cho hắn, cho hắn phần thưởng, cố gắng thay đổi hắn bằng cách của mình…… Mặc dù cách này của cậu ta cứ như dỗ trẻ con, dùng lại mấy trái ớt lẽ ra là của hắn để thưởng lại hắn, nhưng Cảnh Nhất Thành vẫn thật sự vui mừng, vô cùng vô cùng vui mừng!Thật thích loại cảm giác này, cũng thật thích cậu ấy…… Cũng càng muốn độc chiếm cậu ấy……Đinh một tiếng, di động đặt trên mặt bàn đột nhiên phát ra tiếng chuông, kéo Cảnh Nhất Thành ra khỏi thế giới riêng của mình.
Hắn ngẩng đầu, thờ ơ nhìn tin nhắn hiện ra trên màn hình đang khóa của điện thoại, cười nhẹ.
Trợ lý: “Trác Mỹ Tuyết tỉnh.
”……Trác Mỹ Tuyết được phẫu thuật xong, sau đấy vẫn mê man nằm trên giường bệnh, mặc dù có thuốc an thần nhưng vẫn ngủ không an ổn, thân thể bên dưới lớp áo bệnh nhân màu trắng xanh cực kỳ yếu ớt, sắc mặt trắng bệch khó coi, không ai ngờ rằng trước ngày hôm nay, cô vẫn là một bà hoàng lưu lượng xinh đẹp như hoa, đường phía trước rộng mở.
Đột nhiên, cô mở choàng mắt, thở hổn hển kịch liệt, giống như vừa giãy dụa thoát ra khỏi cơn ác mộng, cả người căng chặt nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt mang theo sợ hãi.
Cô mơ thấy cảnh hai chân bị bắn thủng, mơ thấy ánh mắt khinh thường của Nguyễn Thần Hiên lúc lợi dụng, mơ thấy…… có người đi đến trước mặt mình, cứu mình……Trác Mỹ Tuyết nằm trên giường, nhìn trần nhà trên đầu trong bóng đêm, một nửa cuộc đời người như đèn kéo quân hiện ra trong đầu, cuối cùng toàn bộ dừng lại ở hình ảnh họng súng đen ngòm.
Nguyễn Thần Hiên! Cảnh Nhất Thành!Ánh mắt Trác Mỹ Tuyết đột nhiên bốc lên hận ý dày đặc, hai tay ở dưới chăn nắm thật chặt tấm trải giường, giống như muốn dùng móng tay sắc nhọn chọc thủng nó cho hả giận.
Cô biết mình xong rồi, hoàn toàn tàn tật rồi! Nguyễn Thần Hiên không có khả năng cưới một người vợ tàn tật trở thành bà chủ của gia tộc bọn họ, giới giải trí cũng sẽ không có người dùng rất nhiều tài nguyên để nâng một kẻ tàn tật không thể di chuyển, hiện tại, diễn viên lưu lượng đổi mới nhanh như vậy, chưa đầy một năm sẽ còn ai nhớ rõ Trác Mỹ Tuyết?Trác Mỹ Tuyết đột nhiên cảm thấy thật đau xót cho mình, bởi vì cô biết tương lai bước vào nhà giàu của mình đã không còn, đường quay về giới giải trí đã bị chặn, cô chỉ còn hai bàn tay trắng, cùng thân thể tàn tật bất lực.
Cô hối hận, hối hận tại sao bản thân lại thích một tên đàn ông trong ngoài bất nhất như Nguyễn Thần Hiên! Muốn gả vào nhà giàu, có bao nhiêu người đàn ông