Xét thấy bản thân lúc trước cúi đầu trước thế lực có tiền, Hứa Thừa Hạo cũng không muốn nói gì, đành yên lặng quay người cười với Trần Long, âm thầm dời đi sự chú ý của mọi người: “Lần này thật sự rất cám ơn các anh, nếu không có các anh thu hoạch ớt trước đó, có thể lần này tôi đã công toi.
”Trần Long nói: “Hứa tổng khách khí, bọn tôi chỉ là nhận tiền làm việc, đây đều là chuyện nên làm.
”Hứa Thừa Hạo: “Dù sao cũng muốn cám ơn, cây ớt đối với tôi vô cùng quan trọng.
”Trần Long ngượng ngùng cười, không biết nên nói gì mới tốt.
Hứa Thừa Hạo cũng nhìn ra, hai người Trần Long và Triệu Quân đều là người có năng lực làm việc tốt nhưng không giỏi nói chuyện, qua sự kiện này, Hứa Thừa Hạo càng yên tâm hơn với bọn họ, vô cùng sẵn lòng giao khu vườn cho bọn họ quản lý.
Đương nhiên, cũng phải cám ơn Cảnh Nhất Thành đã giới thiệu người làm, dù sao nếu không có hắn cũng sẽ không có công nhân hỗ trợ thu hoạch ngày hôm nay, cho nên lần thu hoạch ớt này, ai cũng có công.
Hứa Thừa Hạo tăng lương cho hai vị công nhân xong, trên đường lái xe về nhà lại mua cho Cảnh Nhất Thành một phần quà – bánh pudding có hình dạng con vịt vàng, tổng cộng sáu con đươc đặt trong hộp bánh nhỏ trang trí đẹp đẽ, lắc lên khá là núng nính, trông như một đàn vịt tụ lại.
Cặp mắt Cảnh Nhất Thành sáng lên, cẩn thận nhìn xuyên qua phần giấy kiếng trong suốt của hộp bánh, khóe môi nhếch lên: “Cám ơn.
”Hứa Thừa Hạo: “Biết ngay là anh sẽ thích…… Nhớ ăn sau khi ăn cơm.
”Cảnh Nhất Thành: “Ăn?”Hứa Thừa Hạo: “Không lẽ anh định cất nó đi?”Cảnh Nhất Thành: “Chẳng lẽ không được?”Hứa Thừa Hạo: “……”Anh cạn lời: “Tôi biết anh rất yêu vịt vàng nhỏ, nhưng bánh pudding là đồ ngọt, không phải đồ để lâu được, không ăn là sẽ hỏng đó!”Cảnh Nhất Thành nhíu mày, rõ ràng có chút không vui.
Hứa Thừa Hạo vuốt lông như dỗ trẻ con, nói: “Chỉ cần anh làm tốt, còn có rất rất nhiều quà để thưởng cho anh.
”Cảnh Nhất Thành thuận tiện nói: “Lần sau có thể do cậu tự làm không?”Hứa Thừa Hạo nháy mắt trở mặt: “Anh nghĩ đẹp đấy, xuống xe!”Cảnh Nhất Thành: “……”Hai người xuống xe về nhà, mới từ hầm gửi xe đi ra, vừa đến gần tòa nhà thì thấy một cô gái tóc dài mặc quần áo đẹp, tay xách hộp quà đứng đợi dưới lầu, vừa nhìn thấy Hứa Thừa Hạo liền kinh ngạc vui mừng gọi: “Hứa tổng!”Hứa Thừa Hạo ngẩn người, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu vẫn không nhận ra ai: “Cô là?”Trịnh Tiêu Tiêu đứng chờ đã lâu, ráng kiềm chế kích động, thẹn thùng nói: “Em là…… Em là em họ của Trịnh Vân Vân, chúng ta mới gặp nhau tối hôm qua.
”Hứa Thừa Hạo lập tức nhớ tới lời Trịnh Vân Vân miêu tả: yêu sớm cướp bồ, anh thản nhiên nói: “A, ra là Trịnh tiểu thư, không biết Trịnh tiểu thư đến để làm gì?”Cảnh Nhất Thành phản ứng còn mạnh hơn so với Trịnh Tiêu Tiêu, hắn quay phắt đầu nhìn anh.
Hứa Thừa Hạo vội vàng đi đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Anh đừng có làm gì hết, có gì muốn nói thì đợi cô ta đi hẵng nói sau!”Cảnh Nhất Thành kìm nén lửa giận, ánh mắt nhìn Trịnh Tiêu Tiêu chẳng còn thân thiện như vừa rồi, còn kém trực tiếp mở miệng đuổi người.
Trịnh Tiêu Tiêu còn đang căng thẳng, hoảng sợ vội tìm lý do: “Dù sao cũng là chuyện xảy ra trong bữa tiệc của em, cho nên rốt cuộc em vẫn nên đến.
”“Hóa ra là vậy.
” Dưới ánh mắt chờ mong của đối phương, Hứa Thừa Hạo lãnh đạm nói: “Bữa tiệc hôm qua, tôi với chị họ của cô về sớm, không biết đã xảy ra chuyện gì, cùng không cần đến thăm hỏi tôi đâu, trời lạnh thế này lại còn sắp tối rồi, cô vẫn nên về sớm đi.
Tươi cười của Trịnh Tiêu Tiêu đông cứng trên mặt, không ngờ mình ở dưới lầu đợi lâu như vậy, ngay cả cửa mà đối phương cũng không cho mình vào.
Dĩ nhiên là cô không cam lòng, nhất là khi đối phương còn một câu nhắc Vân Vân, hai câu nhắc chị họ, làm cô khó chịu trong lòng.
Cô nâng hộp quà trong tay lên, bất đắc dĩ nói: “Hứa tổng để em đưa quà lên tận nhà đi, vậy mới hoàn thành nhiệm vụ được.
”Hứa Thừa Hạo: “Không có chuyện gì thì tôi không nên nhận vẫn hơn.
”Trịnh Tiêu Tiêu có chút sốt ruột, còn muốn nói tiếp thì bên cạnh đột nhiên có một chiếc xe dừng lại, Trịnh Vân Vân xách theo một cái túi to xuống xe, kinh ngạc nói: “Tiêu Tiêu, sao em lại ở đây?”Trịnh Tiêu Tiêu cứng đờ vài giây, sau đấy tươi cười khuếch đại gấp đôi, hơi khiêu khích: “Em đến thăm hỏi Hứa tổng, nói chuyện ở tiệc tối hôm qua.
”Trịnh Vân Vân cũng cười nói: “Loại chuyện này sao lại bắt nhân vật chính như em chạy tới chạy lui được, giao cho chị làm là được rồi, trời rét mà em còn mặc ít như vậy, chắc lạnh lắm rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.
”Trịnh Tiêu Tiêu cầm hộp quà đã muốn mỏi tay: “Sao có thể làm phiền chị được chứ?”Trịnh Vân Vân thản nhiên đưa túi mình xách theo ra: “À, không có việc gì, dù sao chị đến lần này vừa vặn có việc.
”Ánh mắt Trịnh Tiêu Tiêu nhìn chằm chắm chiếc túi to, mắt Cảnh Nhất Thành cũng yên lặng nhìn theo, giọng nói dù đã đè rất nhỏ nhưng vẫn lộ ra khí lạnh, hắn lạnh lùng nói: “Tôi hy vọng cậu lát nữa sẽ giải thích rõ cho tôi nghe.
Hứa Thừa Hạo: “……”Hình ảnh này thật sự rất giống như đã từng nhìn thấy, này không phải là cảnh đối mặt với Nguyễn Thần Hiên tối hôm qua sao? Quả nhiên ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (*), anh không nên cười nhạo người ta đối mặt cảnh Tu La! Đây là báo ứng!(*) Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: ý nói sự đời thay đổi.
Dòng Hoàng Hà có chu kỳ thay đổi là 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần; một vùng ở gần sông sẽ có 30 năm ở bờ Tây và 30 năm ở bờ Đông.
Hứa Thừa Hạo mỗi ngày tự mỏ quạ đen chính mình cảm thấy nội tâm lạnh lẽo, sự chú ý đều trật hướng, hoàn toàn không quan tâm đến hai cô gái trước mặt đang đấu khẩu.
Trịnh Tiêu Tiêu khẩu chiến không thắng được Trịnh Vân Vân, cô nhìn Hứa Thừa Hạo nhưng đối phương chẳng ừ hử gì, bị buộc đến không thể nói tiếp được, đành cắn răng nói: “Vậy thì rất cám ơn chị đã thay em chia sẻ, đi thì đi!”Nói xong, cô đặt gói quà xuống tại chỗ, hầm hừ xoay người bước đi.
Trịnh Vân Vân nhìn cô rời đi, quay người nói: “Xin lỗi, không ngờ nó lại tới làm phiền anh.
”Hứa Thừa Hạo lắc đầu: “Cũng không