Editor : humi102
Tô Nguyệt giật mình sợ hãi, vội đè lại xe lăn , "Không thể mở cửa."
Kỳ Dạ chuyển mắt nhìn cô, Tô Nguyệt cắn môi do dự, " Nếu học tỷ nhìn thấy em ở chỗ này, sẽ không tốt lắm?"
"Kỳ Dạ!"
Từ Tương Tương vẫn còn gõ cửa, tựa như chắc chắn Kỳ Dạ ở nhà, thanh âm lớn hơn nữa, " Tôi biết anh ở bên trong, mau mở cửa."
Tô Nguyệt bị tiếng đập cửa làm cho hoảng hốt, nhưng Kỳ Dạ cảm xúc vẫn nhàn nhạt như cũ , chỉ nhìn Tô Nguyệt.
Không biết như thế nào, lúc này Tô Nguyệt lại vừa nhìn đã hiểu ánh mắt anh.
Là ánh mắt muốn xem diễn trò.
Anh muốn nhìn ai diễn?
Tô Nguyệt không hiểu Kỳ Dạ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng cô xác định không muốn bị Từ Tương Tương phát hiện mình cùng Kỳ Dạ lúc này ở cạnh nhau.
Trai đơn gái chiếc, cô có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích.
Mặc kệ là vì bản thân cô hay là vì Kỳ Dạ, Tô Nguyệt cùng Kỳ Dạ đã có "gian tình" , không thể lại bị phát hiện.
Nghe được tiếng đập cửa càng ngày càng to, Tô Nguyệt cũng bất chấp tất cả,đảo mắt nhìn khắp nơi, sau đó chạy thẳng vào phòng ngủ.
"Em tìm một chỗ nấp đi trước, anh chờ em ẩn kĩ hãy mở cửa nha!"
Giọng nói chưa dứt, cô đã chui vào phòng ngủ, nhanh chân chạy trốn ,giống hệt con thỏ nhỏ.
Kỳ Dạ nhướng mày, hình như cốt truyện so với anh nghĩ không giống lắm?
Hoặc là, các cô đây là diễn một kịch bản khác cho anh xem?
Khoé miệng khẽ nhếch, anh rất muốn biết tiểu nha đầu này rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì?
Thu hồi ánh mắt, Kỳ Dạ chuyển động xe lăn đến mở cửa.
Từ Tương Tương một mình đứng ở ngoài cửa, cô ta vẫn còn mặc lễ phục lúc giữa trưa, trên mặt lại không có chút nào là biểu hiện vui sướng của vị hôn thê chính thức.
Lúc nhìn thấy Kỳ Dạ trên xe lăn , khóe môi lộ ra một tia châm chọc, không còn nửa phần dịu dàng hào phóng trước kia.
"Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ không mở cửa cho tôi chứ?"
"Có việc gì?"
Những cảm xúc tốt hay xấu trước mặt Tô Nguyệt đã hoàn toàn