Editor : humi102
Tô Nguyệt chưa từng nghĩ tới, những lời này sẽ từ trong miệng ba cô nói ra.
Cô từng bị rất nhiều người nhục nhã , bị rất nhiều người quở trách ,sẽ khó chịu, sẽ thống khổ, lại không có lúc nào giống như hiện tại, cảm thấy phẫn nộ.
Thế nhưng Tô Nguyệt lại hoàn toàn bình tĩnh, đến mức chỉ dư lại lạnh nhạt.
"Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, ba tôi rốt cuộc đã dạy tôi cái gì đâu?"
Một người ngay cả nhà cũng trở về vài lần , lại có thể giáo huấn cô cái gì chứ?
Cô nhìn Tô Thành, đáy mắt đã không có chút nào cảm xúc, bộ dáng kia, thế nhưng hai phần tương tự Kỳ Dạ ngày thường.
Tô Thành bị cô nhìn đến không được tự nhiên.
Tuy rằng ông ta cùng Tô Nguyệt ở chung thời gian không nhiều lắm, nhưng ở trong ấn tượng của ông, Tô Nguyệt vẫn luôn là cô bé ngoan ngoãn, tính cách thực mềm, tựa như người mẹ vô dụng của cô.
Giống như hôm nay, chạy tới trường học tát người còn uy hiếp , ở bên ngoài phòng bệnh nổi điên đánh ông ta, thậm chí như bây giờ lãnh mi mắt lạnh nhìn chằm chằm , đều khiến Tô Thành cảm thấy có điểm xa lạ.
Chẳng lẽ là bởi vì Kỳ Dạ,cô cảm thấy chính mình có tự tin?
Nghĩ đến Kỳ Dạ, Tô Thành lại bắt đầu tính toán lên.
Nếu cô con gái này của ông thật sự cùng Kỳ Dạ có quan hệ, còn sầu cái gì tiến chức, nếu ông muốn làm hiệu trưởng Lý Đại không phải cũng dễ như trở bàn tay sao?
Nghĩ như vậy, Tô Thành sắc mặt liền khẽ biến biến, vừa rồi có điểm quá xúc động, lời nói đích xác khó nghe chút.
Ông hiện tại phải cùng Tô Nguyệt giữ quan hệ tốt mới đúng.
Nhận thức điều này, ông ta vội nhẹ thanh âm, thả lỏng thần sắc, làm chính mình thoạt nhìn giống như người cha từ ái, lời nói thấm thía : "Nguyệt Nguyệt, ta biết con trong lòng trách ta, ta cũng thừa nhận, mấy năm nay ta bởi vì công tác đối với con có chút sơ sẩy. Nhưng mẹ con không có cách nào làm việc được, nếu không phải ba, con cùng mẹ con có thể áo cơm vô ưu sao? Con học phí từ đâu tới, mẹ con xem bệnh tiền từ đâu tới đây? Con không thể chỉ nhìn mặt không tốt của ba đúng hay không? Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng là cha con, trên người của con chảy máu của ta, nếu ta không tốt thì con làm sao tốt được, con nói có phải hay không?"
Ông ta nói một đoạn dài như vậy, Tô Nguyệt chỉ mặt vô biểu tình hỏi , "Cho nên, ông rốt cuộc muốn thế nào?"
Tô Thành khụ một tiếng, mắt nhìn bốn phía.
Hiện tại đã tương đối trễ, cũng không người ở đây, ông ta lại thấp giọng nói: " Chuyện học sinh kia thật là hiểu lầm, Nguyệt Nguyệt , con phải tin tưởng ba, đừng làm sự gì xúc động. Mọi người đều nói cha con không có thù nhiều đêm, việc hôm nay phát sinh ta sẽ không cùng con so đo, đương nhiên, về chuyện Kỳ Dạ ba cũng sẽ không nói ra ngoài, điểm này con có thể yên tâm. Hơn nữa, nếu con nguyện ý ta có thể giúp con, ta nghe nói cậu ta không phải có vị hôn thê sao, con như vậy khẳng định không được, những nhà có tiền đó sao có thể tiếp thu con? Bất quá, nếu con mang thai con của cậu ta trước vị hôn thê kia,Kỳ gia chẳng lẽ......"
"Tô Thành, ông thật sự làm tôi ghê tởm!"
Ông ta còn chưa nói xong, Tô Nguyệt đã ngắt lời, thanh âm phá lệ lạnh băng, thậm chí nghiến răng nghiến lợi mang theo run ý, "Nếu có thể, tôi thật muốn đem máu trả lại cho ông!"
Bởi vì chung huyết mạch, cũng làm cô cảm thấy, chính mình thực ghê tởm!
Tô Thành ngưng trệ, Tô Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, "Tô Thành, cho nên ông hiện tại là muốn dùng thân phận của Kỳ Dạ tới uy hiếp tôi phải không? Ông cảm thấy, tôi vì anh ấy sẽ không đi nói chuyện của ông?"
Cô dừng một chút, chậm rãi từng chữ: "Tôi nói cho ông, tuyệt đối không thể!"
Tô Nguyệt mím môi, kiềm chế khó chịu bởi vì đau đầu mang đến , "Ông cùng nữ học sinh kia rốt cuộc có làm cái gì hay không, trời biết đất biết ông biết tôi biết! Nếu ông dám làm, phải thừa nhận hậu quả."
Nói xong, cô xoay người đi về hướng thang máy, thật sự quá khó tiếp thu, cũng không muốn lại cùng Tô Thành dây dưa.
Người như vậy, cùng ông ta nói nhiều, căn bản không ý nghĩa.
Tô Thành không thể tin tưởng, Tô Nguyệt thế nhưng không sợ ông uy hiếp?
Ông ta bắt lấy cánh tay Tô Nguyệt , cắn răng, "Con chẳng lẽ không sợ ta đem chuyện Kỳ Dạ nói ra , cậu ta......"
Lực đạo rất lớn, Tô Nguyệt bị đau xoay người, ánh mắt lạnh nhạt, "Ông muốn liền đi nói, chỉ cần ông dám!"
"Hoặc là ông trực tiếp đi tìm Kỳ Dạ, xem anh ấy có chịu để ông uy hiếp hay không? Bất quá ông đừng trách tôi không cảnh cáo trước, Kỳ Dạ thủ đoạn không phải ông có thể tưởng được . Dù đã bị ông phát hiện, đối với anh ấy cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng đối với ông không vậy, đến lúc đó, ai cũng giữ không nổi ông!"
"Còn có, nơi này là bệnh viện, công chúng ở đây. Nếu ông không muốn hiện tại trở thành tiêu điểm, làm tất cả mọi người biết những việc đáng gièm pha đó, ông tốt nhất lập tức buông tôi ra!"
Tô Nguyệt từng câu từng chữ, nói không lớn tiếng, lại thành công làm Tô Thành biến sắc, theo bản năng buông ra tay nhìn bốn phía, sợ hãi lời vừa mới nói sẽ bị người khác nghe được.
Bộ dáng ông ta có tật giật mình làm Tô Nguyệt nhịn không được cười lạnh, xoay người rời đi.
Cho đến khi thang máy đóng lại, Tô Thành mới hồi phục tinh thần , nhăn chặt mày.
Cho nên ông uy hiếp Tô Nguyệt không thành, ngược lại bị nha đầu này uy hiếp?
......
Rời đi tầm mắt Tô Thành, Tô Nguyệt căng chặt thân hình chợt mất lực.
Đem túi nilon ôm vào trong ngực, cúi đầu, hốc mắt chua xót, lại nỗ lực làm chính mình không rớt nước mắt.
Vì người như vậy khóc, căn bản không đáng.
Nhưng mà cô vẫn có chút lo lắng, sợ Tô Thành