Editor : humi102
Sau khi Mạnh Thần rời đi , Tô Nguyệt trở lại phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh không đóng chặt, đối thoại của bọn họ Mạc Hân đều nghe được, thấy Tô Nguyệt thần sắc hoảng hốt, bà sờ sờ đầu Tô Nguyệt, "Mạnh Thần là chàng trai tốt, nhưng mà cảm tình không thể miễn cưỡng, Nguyệt Nguyệt, con làm rất đúng."
Tô Nguyệt nhẹ nhấp môi, "Nhưng con có điểm khó chịu......"
Cô không phải không có tâm, tuy rằng không yêu Mạnh Thần, nhưng cảm động luôn là có, lại còn có rất nhiều.
Nhìn anh ta bộ dáng khổ sổ, cô kỳ thật cũng không chịu nổi.
Mạc Hân cười cười, thanh âm mềm mại, "Đừng sợ, thời gian sẽ đem mọi thứ vuốt phẳng. Cậu ta cũng sẽ tìm được một cô gái tốt đồng hành quãng đời còn lại."
Tô Nguyệt dựa vào vai Mạc Hân, than nhẹ, "Con cũng hy vọng......"
Cô hy vọng Mạnh Thần có thể đến được hạnh phúc, kiếp trước không thể viên mãn, một đời này sẽ được đền bù.
Mạc Hân nhìn Tô Nguyệt dựa vào vai bà, lại nhịn không được than, " Nguyệt Nguyệt của ta cũng trưởng thành rồi, còn có người yêu thích. Khi nào mang cậu ấy đến cho mẹ nhìn đây?"
Tô Nguyệt ngẩn người, mặt nháy mắt đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: "Không có người nào, kia chỉ là con lấy cớ cự tuyệt anh ấy mà thôi."
Mạc Hân nhướng mày, "Thật sự?"
Tô Nguyệt "Ân" thanh, không muốn lại nói đề tài này, cô bỗng nhiên nghĩ tới lời bác sĩ , vội ngồi thẳng thân hưng phấn nói: "Đúng rồi mẹ, vừa rồi bác sĩ nói với con, đã tìm được tim thích hợp, có thể làm phẫu thuật."
Mạc Hân nghe vậy giật mình, "Phải không?"
Tô Nguyệt vui vẻ "Ân" thanh, "Thời gian giải phẫu đã sắp xếp là ba ngày sau."
Mạc Hân trầm mặc vài giây, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, bà thoạt nhìn không vui vẻ như Tô Nguyệt tưởng tượng, cảm xúc thực đạm.
Ngược lại là hỏi Tô Nguyệt, "Con không cần đi học sao?"
"Con đã xin nghỉ mấy ngày, chờ người làm xong giải phẫu lại đi."
Cô mấy ngày nay không muốn đến trường học, trừ bỏ chuyện của mẹ, còn có cô hiện tại không muốn đi đối mặt những người đó.
Mạc Hân không gì nữa, không lâu sau, dì Mạc Ngải đã đến đây, bảo Tô Nguyệt về nhà nghỉ ngơi một lát.
Tô Nguyệt không muốn đi, nhưng mà điện thoại lại vang lên, lấy ra liền thấy, là Văn Mạt gọi đến.
Văn Mạt là bạn tốt nhất của Tô Nguyệt, nhưng đó là đời trước.
Thẳng đến sau khi cô xảy ra chuyện, Văn Mạt đứng ở bên người Từ Tương Tương , cười đến châm chọc, mắng cô không biết xấu hổ.
Khi đó cô mới biết được, Văn Mạt vẫn luôn thích Mạnh Thần.
Cô hiện tại thật là không muốn nhìn thấy những người này, nhưng cố tình những người này không muốn buông tha cô.
Nhìn điện báo hiển thị một hồi lâu mới đem điện thoại tiếp lên, còn chưa có mở miệng, Mạt Mạt ở đối diện đã hét lên:
"Nguyệt Nguyệt, cậu ở đâu?"
Tô Nguyệt chậm rãi nói: "Tôi ở bệnh viện, mẹ tôi nằm viện."
Văn Mạt bên kia trầm mặc xuống, có chút thất vọng, "Như vậy a?"
Tô Nguyệt không nói gì, quả nhiên, giây tiếp theo Văn Mạt lại nói: "Vậy cậu có thể bớt thời gian lại đây bồi mình một chút được không, mình hiện tại có chút khó chịu."
Tô Nguyệt kéo kéo khóe môi, nghe nói mẹ cô nằm viện liền một chữ quan tâm cũng không có.
Người như vậy, cô đời trước vì sao nhận không rõ chứ?
Tô Nguyệt dựa vào trên tường, nhàn nhạt hỏi cô ta, "Cậu làm sao vậy?"
Văn Mạt hừ hừ, "Mình cùng mẹ cãi nhau, hiện tại đang ở Mật Sắc đây. Cậu tới bồi mình được không, chỉ một lát cũng được."
Mật Sắc?
Tô Nguyệt ánh mắt hơi lóe, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Cô kiếp trước chính là ở quán bar kia, bị rạch mặt.
Thời điểm cô vừa mới xảy ra chuyện , trong lòng khó chịu, cũng là Văn Mạt đưa cô đến đó, nói là giúp cô thoải mái một chút......
Khi đó cô đần độn, đối Văn Mạt không có phòng bị, uống vài chén rượu liền cảm thấy cả người đều nóng lên, trong thân thể như là có vô số con kiến đang bò, khó chịu đến lợi hại.
Trước mắt Văn Mạt biến thành