Editor : Humi
Wattpad : @humi102
Mạnh Thần chậm rãi đi ra thang máy, đứng yên ở trước mặt Tô Nguyệt, không nói chuyện.
Thấy Mạnh Thần chỉ nhìn chằm chằm, Tô Nguyệt cũng rối rắm.
Ánh mắt anh ta có chút cổ quái, ít nhất từ trước đến nay cô chưa thấy qua loại ánh mắt này.
Mày nhíu lại, "Anh rốt cuộc làm sao vậy ?"
Mạnh Thần hàm dưới căng chặt, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt này làm Tô Nguyệt có chút hoảng hốt.
Thật sự không biết hắn muốn làm gì, cũng không biết nói cái gì.
Hai người cứ như vậy trầm mặc mặt đối mặt, một hồi lâu, Tô Nguyệt nhịn không được mở miệng, "Nếu anh không có việc gì em đi trước, mẹ còn đang đợi em."
Cô không thích như bây giờ, đối với Mạnh Thần, đã cự tuyệt minh bạch rồi, hắn còn như vậy, cô cũng khó xử.
Nói xong, cô bước qua chuẩn bị ấn thang máy.
Mới vừa động, Mạnh Thần bỗng nhiên cầm cổ tay cô, gắt gao, chặt đến có phần run rẩy.
Tô Nguyệt kinh ngạc quay đầu, lập tức đối diện một ánh mắt phẫn nộ, rốt cuộc cũng nhịn không được, hắn cắn răng hỏi cô, "Em cũng biết dì đang đợi sao, ngày hôm nay đã chạy đi đâu,em nói đi?"
Khoé môi Tô Nguyệt nhẹ nhấp, tuy rằng có chút không thoải mái việc Mạnh Thần chất vấn như vậy, nhẫn nại, chỉ nói: "Em không đi chỗ nào."
Nói, cô lắc tay, "Anh có thể buông ra trước được không?"
Anh ta nắm rất chặt, đến mức tay Tô Nguyệt cũng có chút đau.
Nhưng Mạnh Thần không những không thả ra còn nắm chặt hơn.
Hai người dựa gần, Mạnh Thần dễ dàng ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Tô Nguyệt, đáy mắt trào dâng tức giận , "Em uống rượu! Tô Nguyệt, em đang làm cái gì vậy, em như vậy là tự huỷ hoại chính mình?"
Tô Nguyệt bất động, Mạnh Thần lại hung hăng cắn răng hỏi cô một câu, "Tên kia là ai, rốt cuộc là ai mẹ nó chạm vào em!"
Tô Nguyệt chưa từng nghĩ tới, lời như vậy sẽ từ trong miệng Mạnh Thần nói ra.
Kiếp trước thời điểm cô bị người nhục mạ, trừ bỏ Kỳ Dạ, cũng chỉ có hắn tin tưởng cô.
Nhưng hiện tại, anh ta nói, cô huỷ hoại chính mình?
Tô Nguyệt tâm bỗng nhiên lạnh vài phần, ngay cả ngữ khí cũng lạnh, mạnh mẽ hất tay, "Anh ấy là có liên quan gì với anh,buông ra!"
Mới 7 giờ tối, bệnh viện cũng nhiều người đến người đi, bọn họ lại đứng ở trước cửa thang máy , liền trở thành tiêu điểm, người đi ngang qua đều liếc bọn họ vài lần.
Tô Nguyệt không có tâm trạng để người ta coi mình như con khỉ tham quan, thấy Mạnh Thần trước sau không buông tay, cô khẽ cắn môi dẫm lên chân hắn.
Mạnh Thần kêu lên một tiếng, bị đau quả nhiên giảm vài phần lực đạo.
Tô Nguyệt rút tay ra, xoay người rời đi, cũng không đợi thang máy, trực tiếp đi thang bộ.
Chỉ là ngày hôm qua chân cô bị thương, cũng không đi được quá nhanh, chưa được mấy bước Mạnh Thần đã đuổi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Nguyệt đang muốn quay đầu lại nói anh ta đừng đi theo cô, vòng eo lại bỗng nhiên bị người bắt lấy.
Một vòm ngực ấm áp dán lên phía sau lưng, Mạnh Thần đã ôm chặt cô.
Tô Nguyệt cứng đờ, bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn, "Em đừng tàn nhẫn với anh như vậy được không?"
Mạnh Thần tựa cằm ở hõm vai cô, mùi hương nhàn nhạt trên người cô chui vào hơi thở, phẫn nộ vừa rồi đã giảm đi một nửa.
Hắn gắt gao ôm cô, thậm chí thanh âm đã có phần run rẩy, "Tô Tô, cầu xin em, đừng đối với anh như vậy...... Anh thật sự chịu không nổi em biết không? Anh mẹ nó thật sự sắp điên rồi!"
Tô Nguyệt nuốt nuốt cổ họng vài cái, bỗng nhiên nảy lên cảm giác chua xót.
Cô nhắm mắt, thanh âm hơi nghẹn, "Mạnh Thần, tôi cho rằng, tôi đã nói với anh rất rõ ràng."
Mạnh Thần hô hấp dừng một chút, đáy mắt hiện lên đau khổ khó nhịn.
Đúng vậy, cô nói rất rõ ràng.
Chỉ là buổi sáng hôm nay trong điện