Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Tô Nguyệt hoàn toàn cứng lại.
Cô cảm thấy chính mình không nghe rõ anh nói cái gì, toàn bộ giác quan đều tập trung tới chỗ da thịt bị anh hôn.
Trái tim nhảy đến mức muốn đình trệ, vành tai cũng nóng đến phát đau.
Anh hôn cô?
Anh...... hôn cô!
Chủ động!
Lúc say rượu tuy rằng đã kịch liệt hôn môi, nhưng đến bây giờ vẫn không có một chút ấn tượng nào.
Lần trước anh hôn xong liền bỏ chạy cô vẫn nhớ, nhưng lần này cảm giác rõ ràng rất khác.
Cũng nói không nên lời vì sao, mặc dù lần này anh chỉ hôn vành tai, lại khiến cô hoảng hốt động tâm hơn lần trước.
Thậm chí không hiểu suy nghĩ của anh?
Đầu óc một mớ hỗn độn, ngây ngẩn nhìn Kỳ Dạ.
Anh lại cong môi, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô một cái, thật nhẹ, tựa như lông vũ quét qua.
Tô Nguyệt cảm thấy chóp mũi cũng bắt đầu nóng lên, không, cảm thấy cả người như bị thiêu cháy.
Ở trong ánh mắt anh thấy được chính mình ngây ngốc, mặt vốn dĩ có chút hồng đã đỏ lên như quả táo.
Cô muốn nói gì đó, nhưng hé miệng, lại không phát ra âm thanh.
Không biết phải nói gì mới tốt, Kỳ Dạ giờ khắc này thật sự là cực kỳ giống anh ôn nhu của kiếp trước.
Cô thậm chí sợ hãi đây là ảo giác,là cảnh trong mơ, chỉ cần mở miệng, sẽ hoàn toàn tan biến, anh sẽ lại trở thành Kỳ Dạ lạnh nhạt cảm xúc khó lường.
Trái tim nhảy bang bang, cả người đều choáng váng, như thể bị nghẹt thở vì thiếu oxy.
Anh lại trầm thấp hỏi cô, "Nhìn anh như vậy làm gì, hận anh lắm sao?"
Hận anh?
Tô Nguyệt căn bản không biết anh đang nói cái gì? Vì sao phải hận anh?
Đang muốn lắc đầu, nói không phải, anh lại bỗng nhiên cười lạnh lùng, đầu ngón tay cọ qua môi cô, thấp giọng nói: "Tô Nguyệt, nếu em hận anh cũng không quan hệ, anh không thèm để ý. Tóm lại, đời này em chỉ có thể ở bên cạnh anh, hiểu không?"
Hiểu không?
Tô Nguyệt không hiểu, mãi cho đến khi ra khỏi Kỳ thị cô cũng chưa phản ứng lại.
Quay đầu nhìn về phía toà cao ốc, đáy mắt Tô Nguyệt phức tạp.
Thật sự đến bây giờ cũng không rõ mục đích Kỳ Dạ kêu cô tới , chính là muốn nói, anh muốn bao dưỡng cô, nói cô không được ở bên Mạnh Thần sao?
Cô khi nào cùng Mạnh Thần ở bên nhau, anh hiểu lầm?
Thực sự cảm thấy, Kỳ Dạ càng ngày càng khó hiểu.
Cứ chốc lát một khuôn mặt, rốt cuộc đâu mới là anh?
Tô Nguyệt vỗ vỗ đầu, bực bội buông tiếng thở dài.
Anh bảo cô tới liền tới, bảo đi liền đi, coi cô là cái gì?
Bản thân mình cũng thật là... ở trước mặt Kỳ Dạ cứ giống như đứa ngốc, không nói được gì hay ho. Nhưng anh cũng không cho cô cơ hội nói chuyện a.
Quá chán ghét, Kỳ Dạ đời này, sao lại chán ghét như vậy chứ?
Tô Nguyệt cắn môi, hướng cao ốc Kỳ thị làm mặt quỷ, xoay người rời đi.
Lại không biết, trong chiếc xe dừng cách đó không xa , một người đàn ông đang cầm máy ảnh, từ khi cô bắt đầu tiến vào Kỳ thị , đến khi rời khỏi, tất cả đều chụp được.
Lúc sau, hắn gọi một cuộc điện thoại, "Cô ta thật sự đã đến Kỳ thị...... Ừm không lâu lắm, khoảng 15 phút...... Chỉ có một mình...... Ảnh chụp, sẽ gửi ngay bây giờ. Được, tôi tiếp tục đi theo cô ta."
Nói xong, người đàn ông cúp điện thoại, gửi ảnh, mới phát động xe rời đi.
Tô Nguyệt cũng không biết chính mình bị theo dõi, cô ngồi xe buýt, không về nhà, mà trực tiếp đến bệnh viện Đệ Nhất.
Dù sao về nhà cũng ngủ không được, không bằng đến chăm sóc mẹ, để dì Mạc về nghỉ ngơi.
Nhà dì Mạc cũng rất nhiều việc.
Em họ cô Trình Nặc đang học lớp 12, mấy tháng nữa phải thi đại học, còn có hai người già ở nhà, ngày nào cũng vội vã không hết việc.
Hai ngày nay tới hỗ trợ chăm