Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Đến khi bắt đầu nghi thức kết thúc bữa tiệc, Tô Nguyệt mới chậm rãi mở mắt ra, lại lần nữa nhìn về phía người đàn ông trên xe lăn.
Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy đường cong lưu loát bên sườn mặt anh.
Anh trước sau an an tĩnh tĩnh, thần sắc lạnh nhạt, mang theo chút cảm giác không muốn người khác tới gần.
Nước trong mắt hạnh của Tô Nguyệt đã rút đi, để lộ đôi con ngươi sáng ngời, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh như mây nhu hoà.
Cô chậm rãi câu môi, lòng mang cảm kích.
Anh còn sống, đã là ân phúc!
Kỳ Dạ lần thứ hai chuyển mắt nhìn đến góc nhỏ kia.
Lần đầu nhìn qua chính là từ khe hở bồn hoa lộ ra hơn nửa khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt như nước làm cô có chút yếu ớt.
Lúc này đây, anh nhìn thấy lại là góc váy hồng nhạt cùng một thân ảnh mảnh khảnh , cô đưa lưng về phía anh hướng cửa ra của khách sạn đi.
Tô Nguyệt phía sau đeo đàn cello cơ hồ có thể làm bóng dáng thoạt nhìn cao hơn, nhưng lại càng nổi bật thân hình nhỏ xinh.
Ánh mắt Kỳ Dạ dõi theo cô, tận đến khi hoàn toàn biến mất.
Từ Tương Tương đứng ở bên cạnh đang cùng đồng nghiệp hàn huyên nghiêng mắt nhìn, phát hiện phương hướng tầm mắt anh có chút lạ, ấn đường khẽ nhúc nhích, cũng nhìn qua đó.
Cô ta thế nhưng mới phát hiện, Tô Nguyệt đã không thấy!
Trong lòng trầm xuống, sắc mặt lại bất biến, chỉ cúi người hỏi Kỳ Dạ, "A Dạ, làm sao vậy?"
Kỳ Dạ thu hồi ánh mắt lắc lắc đầu, một lát sau, anh nhắm mắt lại xoa xoa huyệt Thái Dương, "Có chút đau đầu."
Từ Tương Tương lo lắng, vội lấy một ly đồ uống, "Anh muốn uống nước không?"
Kỳ Dạ nhìn mắt cô ta cùng cái ly trong tay, không nói gì.
Động tác Từ Tương Tương có chút cứng đờ, chần chờ một lúc mới để ly nước xuống, "Vậy...... Em đẩy ảnh đến phòng khách sạn nghỉ ngơi được không?"
"Không cần, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, cô ở lại đi."
Ngữ khí Kỳ Dạ rất lạnh, "Để Giang Chu đẩy tôi đi là được rồi."
Giang Chu vội tới đẩy xe lăn, gật đầu, "Từ tiểu thư, để tôi làm."
"Nhưng mà......"
Từ Tương Tương còn muốn nói thêm, Kỳ Dạ lại nhìn mắt Giang Chu, hắn vội đẩy anh xoay người rời đi.
Cử chỉ này dừng ở trong mắt người khác, chính là không cho Từ Tương Tương thể diện.
Từ Tương Tương siết chặt chén rượu, ánh mắt hơi trầm xuống, tuy nhiên trong giây lát liền khôi phục ý cười nhẹ nhàng.
Cô ta nhìn về phía đôi nam nữ bên cạnh, hơi xấu hổ, "Thật