Editor : Humi
Wattpad : @humi102
_________________
Kỳ Dạ ngữ khí âm u, "Đem những tâm tư đó của cậu thu hồi lại, hay là, cậu muốn thử ?"
Giang Chu trừng lớn mắt, lắc đầu thật mạnh , "Không được ... không được, vậy tôi đi trước, ông chủ nghỉ ngơi tốt."
Lời còn chưa nói xong, hắn đã không có cốt khí chui vào thang máy.
Vì tự bảo vệ mình, hắn chỉ có thể thực xin lỗi cô bé kia.
Dù sao dựa vào hiểu biết của hắn đối với ông chủ, hẳn là sẽ không đối cô gái xa lạ làm ra hành vi gì đặc biệt ác liệt, nếu thật là trò đùa dai nhỏ kia, cô bé liền tự cầu nhiều phúc đi.
Ai bảo cô nơi nào không đi, cố tình đi đến cửa nhà ông chủ?
Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi xuống.
Hành lang chung cư im ắng , chỉ còn lại Kỳ Dạ cùng cô gái đang ngủ say dựa vào trước cửa nhà anh.
Anh lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh vẫn như cũ nhìn không ra cảm xúc, chỉ là ấn đường nhíu lại, biểu lộ nội tâm anh có vài phần nghi hoặc khó hiểu.
Nhìn cô trong chốc lát, anh thế nhưng bỗng nhiên từ trên xe lăn đứng lên, bước về phía cô.
Đến gần phía trước cửa, Kỳ Dạ ngồi xổm xuống, gần gũi nhìn Tô Nguyệt.
Làn da cô rất đẹp, tinh tế bóng loáng, gần như vậy cũng cơ hồ nhìn không thấy lỗ chân lông.
Tô Nguyệt ngủ thật sự rất ngoan, cánh mũi tinh xảo hơi hơi động, hô hấp vững vàng, lông mi dài cong cong ngẫu nhiên chớp nhẹ.
Bởi vì áp nặng lên chiếc cằm, khuôn mặt hơi chu, cái miệng nhỏ cũng hơi vểnh lên,sắc môi có chút nhạt, từ khoảng cách của anh thậm chí có thể thấy rõ nàng đường vân trên cánh môi.
Như là thạch trái cây mê người, làm anh rất muốn cắn một ngụm, xem có phải hay không thơm ngọt trơn mềm giống như vậy.
Ánh mắt Kỳ Dạ chậm rãi gia tăng, anh vươn ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc ở trên gương mặt phấn nộn.
Khuôn mặt Tô Nguyệt bị chọc đến mềm xuống một khối, tựa như kẹo bông gòn.
Anh giơ tay, sau đó lại chọc chọc, bỗng nhiên liền câu môi cười nhẹ lên.
Ừm, thật mềm......
***
Tô Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy còn có chút mê man, không rõ hôm nay là ngày