Giản Tinh Tuế hít một hơi sâu, cậu đứng dậy, đối mặt camera và mọi người, mở miệng: "Tôi nguyện ý chấp nhận lời thách đấu."
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, tiếp sau ngăn không nổi tiếng hoan hô nhảy nhót xung quanh, có người vỗ tay, có người còn không sợ mà huýt sáo.
Thầy Lý dò hỏi: "Chắc chắn chưa?"
Giản Tinh Tuế gật đầu.
Chu Tầm lộ ra nụ cười châm chọc: "Thật sự muốn nhận?"
Giản Tinh Tuế lần này trả lời không chút do dự: "Tôi chấp nhận."
Vài vị đạo sư nhìn Giản Tinh Tuế so với lần đầu tiên tham gia có khí thế hoàn toàn khác.
Cậu giống như ngày càng có sức sống, càng thêm một chút tự tin.
Đồ Nhã kinh hỉ vỗ tay.
Phó Kim Tiêu câu môi cười, trong mắt mang theo sự khen ngợi.
Bởi vì là người khiêu chiến, Chu Tầm bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Gã chọn bài rap cũng có chút khó khăn là [You cant stop me - Vô pháp ngăn cản].
Ngay từ đầu bài đã rất high, mà diện mạo của Chu Tầm cũng là hoang dã giống vậy, rất xứng với loại bài hát như này:
You cant stop me
Better run away.
When I enter the game
We flash like lightning....
Thanh âm cuồng dã vang vọng khắp sàn đấu, tiếng nhảy nhót hoang hô tại đây cũng rất lớn.
Chu Tầm đúng thật là rất am hiểu rap.
Tuy rằng gã biểu diễn bài này chỉ ở mức khá, nhưng tiết tấu nhanh như này mà bảo người không tiếp xúc qua biểu diễn thì khó như hái sao trên trời.
Khi màn biểu diễn khép lại, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, Chu Tầm vừa thở dốc vừa cảm tạ: "Cảm ơn mọi người."
Thầy Lý tán thưởng: "Bản lĩnh không tồi đâu."
Chu Tầm khom lưng: "Cảm ơn thầy."
Gã thể hiện thật sự rất ưu tú.
Có thể nói, nếu như không có ngoài ý muốn, Giản Tinh Tuế mà không thể trình diễn thì rất rõ ràng là lần này gã nhất định sẽ thành công khiêu chiến.
Thầy Lý nhìn Giản Tinh Tuế: "Cậu chuẩn bị xong rồi?"
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trong 20 phút chuẩn bị này, những thí sinh khác cũng được nghỉ ngơi, nhưng không thể đi dạo, chỉ có thể đi vệ sinh hay uống miếng nước, dặm lại phấn gì đó.
Rảnh rỗi nhất thì nghị luận về Giản Tinh Tuế, rất nhiều người đoán cậu có thể thắng Chu Tầm được hay không, đặc biệt là đám người An Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, người bắt nạt cậu ấy, thằng đấy biết rap à?"
An Nhiễm không biết, hắn nhẹ nhàng: "Mình không rõ lắm.
Trong trí nhớ, cậu ấy ngẫu nhiên mới hát một chút."
Sự thật là thích nghe hát nhiều hơn.
Vì Giản Tinh Tuế rời đi nhà Giản nhưng còn rất nhiều đồ vật chưa được lấy đi.
Lúc hắn dọn tới mới biết được, trong phòng người này còn có một bức tường đều là album của Phó Kim Tiêu, hẳn là rất yêu âm nhạc.
An Nhiễm nói: "Giản Tinh Tuế thật ra rất ưu tú.
Trường đại học cậu ấy đi cũng là học viện âm nhạc nước ngoài.
Mình thật sự rất hâm mộ cậu ấy, bản thân mình so với cậu ấy còn kém rất nhiều."
Hắn nói như vậy, các đồng bạn liền đau lòng, vội vàng an ủi:
"Thằng đấy so với cậu còn kém xa."
"Tôi nói cậu ta sao có thể hát hay tới vậy, hóa ra là dựa vào tiền của gia đình."
"Nó không thể so với cậu được.
Cậu đều dựa vào nỗ lực của bản thân mà."
"Lần này thằng đấy có gì cũng sẽ lòi hết ra thôi."
Trong khi mỗi người một câu an ủi An Nhiễm, Giản Tinh Tuế lại đang thử tiếng của đàn dương cầm.
Tai nghe của cậu liên tục bật bài rap, yên tĩnh ngồi một chỗ chừng 5 phút mà không động đậy.
Ngay cả giáo viên thanh nhạc cũng sốt ruột hộ.
Khi giáo viên thanh nhạc cho rằng cậu sẽ ngồi đấy hết 20 phút, Giản Tinh Tuế đứng lên.
Cậu khom lưng, dò hỏi giáo viên thanh nhạc: "Xin chào, em muốn hỏi một chút.
Chốc nữa em có thể không sử dụng nhạc đệm được không ạ?"
Giáo viên thanh nhạc sửng sốt: "Hả?"
Giản Tinh Tuế cười cười, có chút ngượng ngùng: "Em hiểu rõ cách biểu diễn.
Lúc sau có thể cho em mượn chiếc đàn dương cầm một chút được không ạ, em sẽ tự đệm nhạc."
Rất ít người sẽ yêu cầu như vậy.
Vừa đàn vừa hát rất cực, biểu diễn trực tiếp trên sân khấu rất khó phát huy thực lực, hơn nữa bản thân vừa mới thuộc bài, thế mà lại có người có thể muốn yêu cầu như vậy.
Giáo viên thanh nhạc nghĩ nghĩ: "Tôi phải trưng cầu ý kiến với đạo diễn và nhóm đạo sư đã."
Giản Tinh Tuế khom lưng: "Cảm ơn ạ."
Giáo viên thanh nhạc chạy ngay tới chỗ nhóm đạo sư và tổ chương trình bàn luận.
Giản Tinh Tuế ở tại chỗ không dám làm gì ngoại trừ ngây người ra đứng chờ.
Cậu ngồi xuống, bắt đầu dựa vào ý tưởng cải biên của bản thân mà nhấn phím đàn.
Ca từ và nhạc điệu trong tâm trí cậu sắp xếp giống như từng cặp phương trình phân tách rồi gộp lại.
Cho tới khi âm thanh đạt tới giai đoạn cao trào, Giản Tinh Tuế dừng tay lại.
Cậu không biết làm thế nào để xử lý sau đoạn cao trào.
Tiếng đàn im bặt, bàn tay trên phím cũng dừng lại.
Khi Giản Tinh Tuế lâm vào trầm mặc, kim đồng hồ trên tường đã điểm 15 phút, cậu không còn nhiều thời gian nữa.
Đúng lúc này, một đôi bàn tay thon dài hạ xuống, thay thế tay của Giản Tinh Tuế đánh mấy tiếng đàn, hoàn mỹ nối tiếp đoạn trước.
Cái đoạn này giống như vẽ rồng điểm nhãn, đem đoạn cải biên lại càng mượt mà hơn.
Giản Tinh Tuế kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt của Phó Kim Tiêu.
Phó Kim Tiêu nói: "Tiếp tục."
Ở mảng âm nhạc, có một số người giống như có linh hồn cộng hưởng với nhau.
Giản Tinh Tuế thu liễm sự chú ý, tiếp tục đàn theo.
Cho tới khi kết thúc đoạn nhạc, trên trán cậu đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, tai nghe còn văng vẳng tiếng nhạc gốc.
Trong lòng cậu đã có một khúc nhạc mới.
Giản Tinh Tế soạn lại xong bài hát mới phát hiện Phó Kim Tiêu vậy mà vẫn còn đứng đằng sau cậu.
Lập tức hoảng loạn đứng lên, cuối cùng luống cuống quá còn bị đụng đầu gối, lập tức "Á" một tiếng, sắc mặt xoắn xuýt lại.
Phó Kim Tiêu cười khẽ ra tiếng: "Làm gì vậy?"
Giản Tinh Tuế che che đầu gối, sau đó buông tay: "Không có gì, không cẩn thận đụng vào thôi ạ."
Phó Kim Tiêu dựa vào giá đàn bên cạnh, thuận miệng ghẹo: "Ngày thường cũng hậu đậu như vậy ha?"
"Không phải." Giản Tinh Tuế vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em không nghĩ là ngài còn ở đây."
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Nhìn thấy tôi không vui hả."
Giản Tinh Tuế lắc tới mức muốn thành Sọ Dừa: "Không có, không có.
Em không phải không vui.
Em vui, vui...."
Từ cuối còn có chút ậm ừ.
Sau khi nói xong, cậu mới phát giác bản thân đã nói gì đó, mà cách dùng từ với câu nói này ít nhiều đều có ái muội.
Vành tai bất giác nhiễm một lớp đỏ, ngượng ngùng nhìn Phó Kim Tiêu.
Phó Kim Tiêu lại không mượn điều này để trêu, chỉ giải thích: "Thấy cậu đang đánh đàn nên không muốn quấy rầy cậu."
Hóa ra thật sự có người mặc kệ nổi tiếng bao nhiêu, mặc kệ thời gian của mình có quý giá tới đâu vẫn nguyện ý đứng an tĩnh đằng sau đợi ngươi bận rộn.
Họ sẽ không quấy rầy ngươi, chỉ đứng một nơi nhìn, lúc