Không chỉ có mình An Nhiễm cảm thấy như vậy.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp:
"Cảm giác như phụ huynh đang răn dạy vậy."
"Sợ hãi, chẳng khác gì bố mẹ ngày xưa."
"Nhìn thì rất hung dữ, nhưng nếu thấy động tác cậu nhóc không đúng sẽ ra tay giúp đỡ."
"Hoang mang, anh iu ôn nhu của tôi đi đâu rồi."
Tới khi Giản Tinh Tuế miễn cưỡng nhảy đúng động tác, Phó Kim Tiêu mới hơi vừa lòng, anh mở miệng: "Vấn đề của cậu là chưa khống chế được lực đạo của mình.
An Nhiễm và Ninh Trạch kiểm soát lực đạo rất tốt, cứ nhìn bọn họ mà tập."
Giản Tinh Tuế nghe thấy tên An Nhiễm thì cứng đờ người.
Quả nhiên, thụ và công sẽ hấp dẫn nhau.
Có mỗi cậu ngu dốt như vậy, đến cả vũ đạo cũng không nhảy xong, lại còn dám mơ tưởng xa vời.
Càng so với An Nhiễm, cậu càng cảm thấy bản thân vụng về vô cùng.
Giản Tinh Tuế thu lại suy nghĩ nơi đáy mắt, nhẹ giọng: "Vâng ạ."
Kinh nghiệm cậu quá ít.
Cho dù cực lực che giấu nhưng tâm tư của cậu cơ hồ đều thể hiện trên mặt, làm sao có thể qua mắt cáo già có đạo hạnh thâm sâu như Phó Kim Tiêu.
Anh nhướn mày: "Không muốn?"
Giản Tinh Tuế nào dám, vội vàng: "Muốn, muốn."
Phó Kim Tiêu cong cong môi, bộ dáng nhóc đầu tấc hoảng loạn giải thích thực sự rất đáng yêu.
Không biết vì sao, tất cả mọi người ở đây nếu so với Giản Tinh Tuế thì thông minh hơn, tài năng hơn.
Nhưng có lẽ vì anh đã gặp quá nhiều người như vậy nên cậu nhóc đầu tấc khờ khờ chân thành này lại khiến cho người khác để ý.
Bắt đầu như này từ bao giờ nhỉ?
Hình như là lúc ở bên ngoài cửa hàng bánh gạo, nhìn cậu nhóc nghiêm túc bảo vệ anh, thế nhưng khi gặp mặt lại lúng túng trốn đi?
Hình ảnh của Phó ảnh đế trong giới giải trí rất tốt, nhưng thật ra trong xương cốt đã mục nát từ thuở nào, đặc biệt là khi thấy nhóc con thành thật làm anh rất muốn bắt nạt cậu.
"Cậu không muốn cũng được." Ngữ điệu Phó Kim Tiêu hài hước: "Dù sao cũng là học trò mà tôi dạy, nếu còn nhìn trúng người khác thì không phải là làm tôi bẽ mặt sao?"
.......
Các thí sinh khác đều bị chọc cười.
Lúc trước, cậu chỉ là một thằng nhóc vô danh vừa không có hậu thuẫn vừa không được yêu thích, chỉ suốt ngày lẽo đẽo theo sau Thẩm Tinh Thần.
Nhưng một chuyến này của Phó Kim Tiêu, dù chỉ cùng nhau nói mấy câu, thái độ của những người khác đối đãi Giản Tinh Tuế không lạnh lùng như trước nữa.
Thậm chí còn có người chủ động tới gần:
"Tuế Tuế, cậu có gì còn không hiểu thì hỏi mình này."
"Đúng đấy, bọn tôi có thể dạy cậu."
"Tuế Tuế, chốc nữa cậu có muốn tập cùng nhau không?"
Giản Tinh Tuế không kịp ứng phó.
Vốn dĩ cậu không am hiểu cách giao tiếp với người khác thế nên bây giờ chẳng biết làm sao, chỉ có thể quay sang nói cảm ơn.
Tuy rằng Phó ảnh đế trợ giúp cậu rất nhiều, đối với Giản Tinh Tuế không có nền tảng vũ đạo mà nói, dù có đặc huấn nhưng chỉ dựa vào nhiệt huyết mà tập trong thời gian ngắn thì hoàn toàn không thành công.
Đến buổi chiều khi bắt đầu đánh giá thí sinh, cậu miễn cưỡng thông qua, đứng mấp mé ở hạng 62.
Phần đánh giá của các thí sinh khác cũng hoàn thành.
Và ngay đêm đó, trong sự chờ mong của tất cả mọi người, ca khúc chủ đề đúng giờ xuất hiện.
Thầy Lý nói: "Là như này, quy tắc tuyển chọn của chúng ta là lấy xếp hạng của mọi người để tiến hành.
Hạng nhất có quyền ưu tiên chọn trước, hơn nữa cũng có thể chọn một người làm thành viên nhóm mình.
Còn những người khác sẽ dựa theo trình tự để tham gia."
Đồ Nhã đứng bên cạnh cầm tấm phiếu nói: "Tiếp theo, xin mời mọi người nhìn lên màn hình lớn để có thể chọn bài hát phù hợp bản thân."
Ánh mắt mọi người hướng về phía trước, nhìn lên các bài hát theo thứ tự trên màn hình lớn.
Bài hát đầu tiên nghiêng về phong cách cuồng nộ và cá tính.
Giản Tinh Tuế nói với Thẩm Tinh Thần: "Phong cách của cậu kìa."
Thẩm Tinh Thần lắc đầu, từ trước tới nay hắn luôn là người tùy hứng, những gì hắn muốn chẳng bao giờ phải đi tranh: "Bài hát lần sơ tuyển trước cũng thế này rồi.
Lần này, anh đây muốn thay đổi."
Các bài hát tiếp theo lần lượt xuất hiện đầy đủ đa dạng nhưng đều mang xu hướng cool ngầu.
Thế nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn chọn chúng.
Có lẽ ai cũng muốn thể hiện vẻ đẹp trai cá tính của mình để hút fan.
Ôn Sanh Ca tới hỏi: "Tinh Tuế, cậu định chọn bài nào?"
"Tôi?" Giản Tinh Tuế ngẩn người, sau đó trả lời: "Thật ra tôi thế nào cũng được."
Trong khi các thí sinh khác đang tích cực thảo luận là phải chọn bài nào bài nào, chỉ có Giản Tinh Tuế là theo Phật hệ.
Giờ phút này ở trên màn hình, dường như tổ chương trình biết Giản Tinh Tuế sẽ tạo trò vui cho mọi người nên lia máy quay sang chỗ cậu.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng hahaha cười:
"Không hổ là anh trai 20 nghìn của tui."
"Sống chết xem số, không được thì bị đào thải."
"Tức bay màu, hiện tại bà đây bỏ phiếu cho cậu, đừng hòng mà cầm được 20 nghìn lủi đi nhá!"
Khi bài hát cuối cùng xuất hiện, Giản Tinh Tuế vẫn luôn không chút hứng thú trở nên tích cực, cậu nói: "Bài này không tệ."
Ca khúc đang trình chiếu là [Thanh niên Trung Quốc].
Bài hát này là ca khúc cổ phong mang theo khí phách của thư sinh đại hiệp, hơn nữa phong cách và phần trình diễn khác các bài trước, hẳn là sẽ tạo được sự khác biệt.
Thẩm Tinh Thần gật đầu: "Đúng là khá được."
Sau khi các bài hát xuất hiện hết, thầy Lý nói: "Được rồi, nếu mọi người đã chọn xong ca khúc thì có thể qua đây."
Hạng nhất tất nhiên là Thẩm Tinh Thần.
Trong danh sách, bài đầu tiên có phong cách cool ngầu cũng là bài hát được nhiều thí sinh muốn chọn nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Tinh Thần sẽ chọn bài này, nhưng làm người ta ngạc nhiên là hắn trực tiếp bưng [Thanh niên Trung Quốc] đi.
Thầy Lý lộ ra nụ cười ngoài ý muốn, sau đó nói: "Tốt lắm, Tinh Thần lựa chọn bài hát này, vậy cậu đã chọn được đồng đội của mình là ai chưa?"
Những người phía dưới khẩn trương vô cùng.
Bài hát này cũng ổn, có không ít người muốn chọn.
Nhưng bài này chỉ có 5 người, thứ hạng để chọn lựa rất quan trọng.
Thẩm Tinh Thần lướt qua đám người, nhìn về phía Giản Tinh Tuế, lớn tiếng: "Còn không mau lại đây!"
Giản Tinh Tuế vừa rồi còn lo lắng bài này bị người khác chọn mất, lúc này mới lộ ra nụ cười: "Tới đây!"
Hai người bọn họ tới đứng cạnh nhau.
Thời gian còn lại dành cho những người khác chọn lựa bài hát, làm Giản Tinh Tuế ngoài ý muốn là An Nhiễm cũng lựa chọn bài này.
Vốn dĩ nhan sắc của An Nhiễm nghiêng về loại xinh trai, thế nên chọn bài hát cổ phong cũng hoàn toàn hợp lý.
Hắn lại gần tươi cười: "Mong được mọi người giúp đỡ."
Trong lần xếp hạng này, bạn tốt của An Nhiễm là Chu Tầm đứng ngay sau hắn.
Là người hầu số một, gã cũng muốn vào nhóm cổ phong này.
Nhưng khi tới lượt Chu Tầm, nhóm đã đủ 5 người.
An Nhiễm nhẹ giọng hỏi đạo sư: "Thưa thầy, em cũng ở ban A, em có quyền chọn thành viên không ạ?"
Nếu dựa theo quy tắc, ban A đúng là có đặc quyền này.
Thầy Lý nói: "Tất nhiên là có rồi.
Nhưng trong một nhóm chỉ có người có thể sử dụng đặc quyền.
Trước cậu đã có Thẩm Tinh