Từ trước tới nay, Giản Tinh Tuế chưa từng nghĩ bản thân có thể trải qua cuộc sống vi diệu như này.
Cậu nằm trên giường, trong đầu nhớ tới cuộc trò chuyện vừa rồi với Phó ảnh đế.
Sau khi Giản Tinh Tuế gật đầu, anh trầm mặc một lúc khiến bản thân cậu đứng ngồi không yên.
Cậu còn nghĩ rằng có khi chỉ là bản thân ảo tưởng mà thôi.
Phó ảnh đế ngồi bên cửa sổ tự nhiên hỏi: "Lúc nào cậu với công ty hết hợp đồng?"
Giản Tinh Tuế ngơ ngơ: "Dạ?"
Sau đó, Phó ảnh đế cũng không nói gì nữa, chỉ để lại một câu: "Nếu tới hạn hay định chấm dứt hợp đồng thì có thể trao đổi với tôi."
Giản Tinh Tuế ngồi ngốc trên giường.
Còn chưa kịp hiểu anh có ý gì, Phó Kim Tiêu đã cầm điện thoại ra ngoài.
Cậu nghĩ tới cháy não cũng chẳng mò ra được manh mối gì, mãi tới khi dược tính của thuốc phát tác mới chìm vào giấc ngủ.
Lúc sau tỉnh lại, trước mặt Giản Tinh Tuế là Tiểu Mễ - nhân viên chương trình từng chăm sóc cậu, hắn mở miệng: "Anh Phó vừa có việc bận phải rời đi luôn.
Cả đêm phải ngồi máy bay di chuyển nên tôi tới để chăm cậu."
Giản Tinh Tuế vô cùng cảm kích: "Cảm ơn, phiền anh quá rồi."
Tiểu Mễ thở dài, nói: "Đừng cảm ơn tôi gì cả, dù sao chúng ta cũng là bạn bè từng làm cùng nhau còn gì.
Hay là giờ cậu nổi rồi, không thèm coi tôi như bạn bè hả?"
Giản Tinh Tuế vội vàng lắc đầu: "Đâu có, đâu có."
Tiểu Mễ là nhân viên thuộc tổ chương trình.
Ngày trước, Giản Tinh Tuế vì miếng cơm manh áo mà làm việc bán thời gian, trùng hợp là cộng sự với Tiểu Mễ.
"Nhưng mà..." Giản Tinh Tuế chần chờ nói: "Tôi nổi tiếng thật sao?"
Tiểu Mễ vừa nghe đã vui vẻ cười: "Cậu không nổi thì ai nổi cơ chứ.
Đặc biệt là hôm qua đó, lượt bình chọn của cậu cao nhất so với toàn bộ thí sinh.
Cậu hiểu cái gì là toàn bộ không? Là trong biết bao nhóm như thế, cậu được chọn nhiều nhất đấy!"
Giản Tinh Tuế: "Đùa hay thật vậy?"
Tiểu Mễ chống nạnh: "Tôi lừa cậu làm gì!?"
Hắn nhớ tới chương trình không cho phép thí sinh dùng điện thoại, nhưng đây là bệnh viện, xung quanh cũng chẳng có camera.
Vì vậy, Tiểu Mễ đi tới, mở Weibo đưa cho cậu: "Chúng ta là bạn bè nên tôi mới cho cậu xem thôi đấy.
Đừng có mà nói cho ai biết nhé."
Giản Tinh Tuế kích động nhìn điện thoại: "Tôi biết mà, cảm ơn Tiểu Mễ nha."
Tiểu Mễ cười cười, ra ngoài canh gác.
Nằm ở trên giường, Giản Tinh Tuế mở điện thoại lên thử tra tên của mình.
Thế mà ở dưới thanh tìm kiếm có mấy kết quả hot thật, trong đó [Tia sáng nhỏ bé] là nổi nhất.
Đề cử nhiều nhất là một cái video, trong đó có bức ảnh tối qua chụp cậu.
Bình luận ngay dưới cùng rất sôi nổi:
"Nhanh nhanh cho [Tia sáng nhỏ bé] lên các nền tảng nghe nhạc điii!"
"Cái đoạn kia đỉnh thật sự."
"Tui nghe [Tia sáng nhỏ bé] mà rơm rớm nước mắt luôn."
Giản Tinh Tuế đọc rất nhiều bình luận về [Tia sáng nhỏ bé], bỗng thấy một người phân tích:
"Lúc trước cô Đồ Nhã đã từng nói với mọi người rằng cách hát của Tuế Tuế rất truyền cảm và nội lực.
Khi đó, tôi không rõ tại sao cô ấy lại nói vậy, nhưng hôm qua nghe được [Tia sáng nhỏ bé] lại bỗng nhiên vỡ lẽ.
Bởi vì trên sân khấu ấy, khi tất cả mọi người giống như đồng thanh hát Ta là một tia sáng, ta muốn soi rọi cho người, chỉ có mình cậu ấy lại là Người là một tia sáng, cảm ơn người đã thắp sáng ta."
Trong hiện thực, hầu như mọi người giống Giản Tinh Tuế hát rất cần người khác soi rọi cho mình.
Vậy nên tiếng hát của cậu mới truyền cảm như vậy.
Vậy nên tiếng hát của cậu mới dễ dàng khiến người khác đồng cảm từ tận đáy lòng.
Những người khác đều một dáng Ta chói lọi, ta là ánh mặt trời mà chỉ có cậu là Cảm ơn người đã xuất hiện, mang tới cho ta ánh mặt trời.
Trong cuộc sống thường nhật, đa số sẽ vì điều này mà cảm động.
Dưới bình luận đó cũng có nhiều lượt tán thành:
"Mãi mới có người nói tới!"
"Anh trai nhỏ hát rất hợp lòng tui."
"Mong cậu ấy có thể ra mắt."
Giản Tinh Tuế thấy rất nhiều người ủng hộ, động viên mình mà ấm áp cả trái tim.
Mới đầu tham gia, khi đạt được thứ hạng khá tốt cậu còn không dám tin.
Tới vòng hai với nhiều áp lực lớn hơn, cậu sợ rằng bản thân sẽ khiến những ai ủng hộ mình phải thất vọng bởi lẽ cậu cũng chẳng tài cán gì.
Cậu sợ rằng những ánh mắt yêu thích của họ sẽ dần dần thay thế bởi sự thất vọng.
Giản Tinh Tuế từ từ lướt, bỗng lướt tới một bài đăng khác lạ.
Bài viết này có hashtag #Thầy trò#, mà ở dưới lại toàn là ảnh chụp cùng video của Giản Tinh Tuế với Phó Kim Tiêu.
Có bức chụp khi Phó Kim Tiêu chỉ đạo động tác cho cậu trong phòng tập, cũng có ảnh chụp chung lúc công diễn và một số thứ khác.
Lúc đấy cậu không cảm thấy có gì, bây giờ bị người khác chụp phải, lại còn nhìn từ góc độ thì đúng là có gì đó mờ ám thật.
Lướt qua thế mà cũng thấy được mấy phần ngọt ngào cơ chứ.
Bình luận bên dưới cũng đều là:
"Đôi thầy trò này hợp nhau quá đi à."
"Bé thỏ nhỏ lẽo đẽo theo mông chú sói xám á à~"
"Cử chỉ nào cũng ngọt lịm luôn."
Giản Tinh Tuế đọc đọc, đáy mắt nhiễm ý cười: "Thật hay đùa vậy..."
Cậu thích không dời mắt mấy bức ảnh trên điện thoại.
Khi cậu đang chăm chú xem thì Tiểu Mễ từ bên ngoài trở lại cùng bác sĩ.
Hắn nói: "Tuế Tuế, thay dịch truyền thôi."
Tay Giản Tinh Tuế run lên, thiếu chút nữa làm rơi vỡ điện thoại.
Tiểu Mễ vội vàng chạy tới bắt được, thấy ảnh chụp trong máy.
Giản Tinh Tuế biết hắn nhìn thấy chỉ cảm thấy xấu hổ, thậm chí cậu còn muốn đào cái hố mà trốn biệt tăm biệt tích.
Mà Tiểu Mễ lại nở nụ cười tỏ vẻ vô cùng am hiểu, chờ bác sĩ đi mới mở miệng: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà."
Vành tai Giản Tinh Tuế nhuộm đỏ: "Cậu thì biết cái gì chứ?"
"Ai lại không thích được ké fame anh Phó chứ." Tiểu Mễ cười hi hi: "Là tôi thì tôi cũng xem thôi mà."
Trái tim đập loạn xạ của Giản Tinh Tuế chậm rãi trầm lại.
Trong ánh mắt khó hiểu của Tiểu Mễ, cậu nhẹ nhàng nói: "Không phải vì ké fame..."
Tiểu Mễ nghe không rõ: "Cậu nói gì cơ?"
Giản Tinh Tuế chậm rãi lắc đầu: "Không có gì."
Suy nghĩ không nên có kia tốt nhất là phải giấu kín cả đời.
Thực ra cậu thấy bây giờ đã rất ổn, mà mối quan hệ của bọn họ tính ra cũng là kết cục đẹp nhất rồi.
......
Hôm sau, bệnh của Giản Tinh Tuế đã thuyên giảm hơn nhiều, cậu ra viện trở lại nhà văn hóa.
Sau khi kết thúc vòng hai, tổ chương trình và các thí sinh đều được nghỉ một đoạn thời gian.
Giản Tinh Tuế khi trở lại cũng nghe được một ít tiếng gió.
Có người nói rằng sau vòng hai sẽ loại một nửa số người ở đây, chỉ còn lại tầm khoảng 24 người thôi.
Hơn nữa, vòng cuối cùng sẽ chỉ có ba nhóm phân tranh với nhau, khác ở chỗ lần tới sẽ có người nổi tiếng tham gia giúp đỡ.
Trong đó có cả anh hai của An Nhiễm, Giản Trị.
Thẩm Tinh Thần lải nhải với cậu: "Nghe nói hôm nay Giản Trị sẽ tới đây trước.
Nói vì cái gì nhỉ, ờ...!phải cùng An Nhiễm chung vui sinh nhật hay sao ấy!"
Cả người Giản Tinh Tuế cứng đờ.
Thẩm Tinh Thần không chú ý tới, còn có chút không kiên nhẫn: "Đúng là ra vẻ, thế mà tổ chương trình còn đặc biệt vì chuyện này mà lên kế hoạch.
Gì mà bởi quan hệ anh em của Giản Trị với An Nhiễm nên mới cho hắn lên hình nhiều chứ.
Rồi cái ông Giản kia còn bơm thêm tiền để quay chụp sự kiện này, định làm một buổi tiệc sinh nhật để chúng ta đều tới chúc hắn sinh nhật vui vẻ cơ đấy."
....
Thẩm Tinh Thần nói được một nửa mới nhận ra người bên cạnh không ư hử gì, hắn nghi hoặc quay đầu lại: "Sao cậu lại chẳng nói lời nào?"
Sắc mặt Giản Tinh Tuế hơi khó coi.
Bị hỏi như vậy, cậu mới cố nở một nụ cười, chậm rãi lắc đầu: "Không có gì đâu."
Nếu không phải Thẩm Tinh Thần nhắc tới thì có lẽ cậu cũng quên mất mấy ngày nữa cũng là sinh nhật của mình rồi.
Đã rất nhiều năm mỗi khi tới sinh nhật cậu, mọi người trong nhà đều có việc bận.
Cha thì vội vàng đi công tác, anh cả thì họp hành chuyện hợp tác về muộn, còn anh hai...!anh hai nói phải chạy show, chỉ đăng WeChat chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Mọi người đều...!rất bận.
Không biết từ bao giờ, trong nhà chẳng còn ai ăn sinh nhật cùng cậu nữa.
Cậu đã nghĩ rằng là do mọi người bận bịu, sau này mới vỡ lẽ rằng không phải không có thời gian, chỉ là không muốn tiêu tốn giây phút nào cho cậu thôi.
Có thể ánh mắt cậu thể hiện sự đau khổ quá rõ ràng, Thẩm Tinh Thần chần chờ: "Có phải cậu cũng không ưa tổ chương trình nâng đỡ lộ liễu như vậy đúng không?"
Giản Tinh Tuế sửng sốt, lung tung gật đầu.
"Haizz...." Thẩm Tinh Thần ra vẻ Tôi hiểu rõ mà, vỗ vỗ vai cậu: "Cũng chẳng còn cách nào, dù sao không phải ai giống anh đây đâu, vừa giỏi lại vừa có tiền cơ chứ!"
"..."
Giản Tinh Tuế choáng váng bởi sự tự tin của hắn.
Buổi chiều, khi bọn họ đi tới nhà ăn thì phát hiện có rất nhiều thí sinh đang khá kích động, hỏi qua mới biết rằng Giản Trị đang ở đây.
Làm một tiểu sinh tương đối hot, Giản Trị đối với mấy thí sinh chưa ra mắt này đã có thể coi là một tiền bối lớn.
Rất nhiều người muốn làm quen, chèo kéo quan hệ với gã.
Giản Trị bước vào trong tiếng hoan hô vui mừng.
Nhiều thí sinh chạy lên trước:
"Anh Giản, em đã nghe các bài hát của anh rồi."
"Em chào anh Giản ạ."
Giản Trị đứng cạnh An Nhiễm.
Gã không nghĩ Phó Kim Tiêu sẽ điệu thấp tới vậy, vì nghĩ tới các thí sinh mà thường xuyên mặc thường phục.
Lần này tới đây, gã vô cùng ăn diện: Tây trang đen thẳng thớm, tóc được tạo kiểu từng sợi một.
An Nhiễm đứng cạnh bên người gã, nghiễm nhiên tạo thành bộ dáng anh em thân thiết.
Giản Trị cười với mọi người: "Lần này tôi tới đây cũng chỉ định cùng mọi người hợp tác biểu diễn thôi.
Vậy nên mọi người cũng không cần khách sáo, cứ coi tôi như bạn bè mà đối đãi là được rồi."
Các thí sinh khác sôi nổi đáp:
"Anh Giản, sao anh tốt quá vậy."
"Hóa ra anh lại dễ gần tới vậy."
Chỉ có Giản Tinh Tuế biết, thật ra Giản Trị là một kẻ đáng ghét.
Nếu như gã thật sự muốn được đối đãi như bạn bè thì sẽ không mặc lòe loẹt như thế.
Hơn nữa, gã cũng chẳng phải là loại người dễ gần, ngày trước Giản Tinh Tuế mà định mang bạn bè về chơi thì đều bị mắng té tát.
Rất nhiều người thấy Giản Trị tới đều nhiệt tình tiếp đón.
Ánh mắt Giản Trị đảo qua, phát hiện chỉ có Giản Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần trong góc là không để ý tới gã liền lập tức thay đổi sắc mặt.
Giống như cố ý, Giản Tinh Tuế cầm tay An Nhiễm, nâng giọng: "Lần này cũng chủ yếu tới giúp đỡ em trai của tôi.
An Nhiễm ngày thường chắc hẳn đã phiền mọi người nhiều rồi."
An Nhiễm được anh trai bảo hộ như vậy lập tức thẹn thùng cười cười.
Các thí sinh khác vội vàng nói:
"An Giản khách khí quá rồi.
Nhiễm Nhiễm tốt lắm, sao có thể phiền được."
"Đối xử với em trai tốt quá đi."
"Hâm mộ Nhiễm Nhiễm thật đó."
Trên mặt An Nhiễm dạt dào hạnh phúc, hưởng thụ ánh mắt ghen tị của mọi người.
Có thí sinh lấy dũng khí hỏi ký tên, Giản Trị cũng nhanh chóng đồng ý.
Vì thế, mọi người nhanh chóng bao vây gã muốn ký tên và kết bạn WeChat.
Giản Trị lại vô thức để ý bên kia: Giản Tinh Tuế vẫn chẳng chú ý gã, ngược lại còn cùng Thẩm Tinh Thần gọi cơm đánh chén ngon lành.
....Đây là một loại cảm giác vi diệu vô cùng kỳ quái.
Trước kia, Giản Tinh Tuế luôn coi Giản Trị gã là cả thế giới của mình.
Mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần Giản Trị xuất hiện, Giản Tinh Tuế cũng lẽo đẽo theo sau.
Cậu luôn mang bộ dáng hận không thể để cả thế giới biết rằng đây là anh trai của mình.
Cái bộ dáng dính người như sam ấy khiến Giản Trị cảm thấy phiền phức.
Trên đường tới đây, Giản Trị đã xem qua một số tiết mục, tất nhiên không phải nhìn Giản Tinh Tuế mà gã chỉ xem An Nhiễm thôi.
Cộng đồng mạng đều khen khả năng soạn nhạc siêu đỉnh của Giản Tinh Tuế, nhưng hắn luôn khịt mũi coi thường.
Sau khi bị [Tia sáng nhỏ bé] hấp dẫn, nhìn thấy dáng người trên sân khấu lấp lánh, Giản Trị bỗng cảm thấy...!tự nhiên không quen biết thằng nhóc này.
Đây thật sự là Giản Tinh Tuế sao?
Là đứa em hờ của mình sao?
Cậu ta...!lúc nào thì soạn nhạc? Tại sao từ trước tới nay gã lại không biết.
Ôm tâm lý nghi hoặc như vậy, Giản Trị đi vào nhà văn hóa.
Gã đoán rằng Giản Tinh Tuế chắc hẳn đã biết bản thân sẽ không thể ra mắt, có khi thấy gã nói không chừng sẽ chạy tới la liếm như trước kia, cầu xin gã thương lượng với chương trình đừng loại cậu.
Đến cả từ chối như nào gã cũng đã nghĩ kỹ hết rồi.
Thế mà....
An Nhiễm chọc chọc Giản Trị: "Anh, anh đang ngắm gì vậy?"
Giản Trị hoàn hồn, chột dạ đáp: "Không, có ngắm gì đâu."
Nụ cười của An Nhiễm trở nên miễn cưỡng: "Vậy sao?"
Lừa người.
Rõ ràng là đang