Đời này, Giản Tinh Tuế chưa từng trải qua thời khắc vui buồn lẫn lộn như vậy.
Bọn họ nói chuyện trên hành lang rồi cùng nhau quay lại bệnh viện để làm xét nghiệm DNA.
Trong lúc đứng đợi thang máy, Từ Ân Chân vẫn luôn đứng cạnh cậu.
Giản Tinh Tuế vừa ở đây lấy máu, không nghĩ tới bản thân lúc này lại trở về.
Cảnh sát vẫn đang ở chỗ này điều tra vừa thấy cậu tới liền kinh ngạc: "Cậu..."
Giản Tinh Tuế khom lưng, không biết mở miệng thế nào.
Thẩm Ung đứng dậy.
Bình thường ông luôn trầm tĩnh, nhưng mỗi khi có việc lại là người đầu tiên đứng ra.
Ông nói: "Chào đồng chí, chúng tôi muốn cùng con trai làm xét nghiệm DNA."
Cảnh sát có chút ngoài ý muốn.
Vừa mới đây bọn họ còn đang chuẩn bị hồ sơ điều tra để giúp đỡ Giản Tinh Tuế tìm được người thân.
Không nghĩ tới là đứa nhỏ này lại tự thân tìm được một nhà tới đây xét nghiệm huyết thống!
Từ Ân Chân đứng sau nói: "Đúng vậy.
Chúng tôi muốn làm xét nghiệm DNA với thằng bé."
"...."
Cảnh sát chần chờ hỏi: "Ông bà chắc chắn chứ?"
Thẩm Ung gật đầu: "Chắc chắn."
Ông quay đầu lại.
Thân hình cao lớn đứng trước mặt cảnh sát giờ phút này hơi nghiêng người như một ngọn núi có thể dựa vào, trầm giọng: "Thằng bé chính là con trai của chúng tôi."
Cảnh sát cũng bị khí thế của ông ảnh hưởng, gật đầu: "Được rồi, vậy làm thôi."
Tâm tình lúc này khác biệt hoàn toàn so với trước kia.
Sau khi Giản Tinh Tuế xét nghiệm xong, bởi vì cả ngày mệt nhọc cộng với việc lấy máu hai lần nên khi cậu đứng lên bỗng dưng hoa mắt choáng đầu.
Bác sĩ thuận miệng dặn dò: "Thanh niên trẻ tuổi như cậu cần phải chú ý sức khỏe đấy.
Cậu xem sắc tố máu mình đi, chắc hẳn là lâu ngày mệt nhọc quá độ, thậm chí còn thiếu máu nữa chứ.
Đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà phá hoại thân thể mình nhé."
Không chỉ Giản Tinh Tuế mà Từ Ân Chân đằng sau cũng nghe được rõ ràng.
Bà khó khăn lắm mới tìm được con nên lúc này vô cùng đau lòng: "Bác sĩ, sức khỏe con trai nhà tôi không tốt lắm sao? Có cần phải đăng ký khám kĩ hơn không?"
Quan tâm quá sẽ bị loạn.
Bác sĩ cười, lắc đầu nói: "Bác gái không cần lo lắng quá.
Cậu nhóc tuổi trẻ dồi dào, không đến mức phải kiểm tra nhưng sau khi về nhà cần nghỉ ngơi điều độ.
Nếu không thì mình đồng da sắt cũng chịu không nổi."
Từ Ân Chân vội vàng gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi."
Thẩm Tinh Thần đứng sau nghe xong liền bực bội: "Cái mụ Trương Hà kia có phải ngược đãi không cho em ăn cơm đúng không?"
Giản Tinh Tuế dở khóc dở cười: "Đâu đến mức đấy đâu, chỉ là điều kiện trong nhà hơi khó khăn thôi."
Thẩm Tinh Thần không tin, nói dai nói dài: "Vậy sao em lại không ăn chút gì đó? Chẳng lẽ xung quanh bệnh viện không bán cơm hộp à?"
Thẩm Tinh Thần định liệt kê cơm này cơm kia ngoài cửa bệnh viện có dinh dưỡng gì, nhưng ai biết Giản Tinh Tuế lại đáp: "Không phải.
Em ở nhà tự nấu một ít mì, hoặc là cắm một ít cơm ăn."
"..."
Thẩm Tinh Thần nhìn thân hình gầy gò của cậu, vừa tức vừa bực: "Em ngốc đấy hả, sao lại không mua cơm cơ chứ?"
Giản Tinh Tuế cười khổ.
Thẩm Minh Lãng thông minh hơn nhiều Thẩm Tinh Thần.
Hắn luôn cập nhật tin tức nhanh chóng nên lúc này có thể tự suy đoán ra tình huống hiện tại của nhà Trương.
Bởi vậy, Thẩm Minh Lãng cũng hiểu được tại sao Giản Tinh Tuế lại ăn uống đạm bạc như vậy.
Từ Ân Chân nghe mà đau tim nát ruột, khóe mắt lại hoe đỏ.
Bà lôi kéo Giản Tinh Tuế, nói: "Chúng ta về nhà đi.
Mẹ làm cơm cho con ăn nhé."
Giản Tinh Tuế thấy bà đau lòng liền vội vàng an ủi vài câu.
Bọn họ ra khỏi bệnh viện, ngờ đâu bên ngoài lại có rất nhiều người đang hóng hớt.
Một số là chạy theo xe cảnh sát tới tận đây, cũng có một số biết được bệnh viện mà vợ chồng nhà Trương đang trú mà đến.
Bởi vì mọi chuyện đã được hấp thụ ánh sáng nên người để ý rất nhiều, không chỉ có người tới xem mà còn có cả các tay săn tin.
Giản Tinh Tuế vừa ra tới cửa liền bị sự đông đúc bên ngoài làm sợ tới sững lại.
Có người từ xa đã thấy thân ảnh của cậu, hét to: "Là Giản Tinh Tuế kìa!!"
Đám người lúc nhúc lập tức có phản ứng.
Bọn họ ai cũng muốn xông tới phỏng vấn, thậm chí còn cách một khoảng đã có người hỏi:.
Truyện Ngược
"Cậu thật sự không phải con ruột nhà Trương sao?"
"Cha mẹ ruột của bạn thật ra là ai vậy?"
"Anh và An Nhiễm có phải có mâu thuẫn không?"
"Chuyện này xảy ra thật hay chỉ là diễn kịch??"
Giản Tinh Tuế thấy đám đông kéo tới mà ngây ngốc.
Có người định lẻn tới cạnh cậu lại bị Thẩm Tinh Thần ngăn lại.
Vị thiếu gia này chẳng ngán cái ống kính nào: "Mấy người định biên tập Mười vạn câu hỏi vì sao hả, nói gì nói lắm thế?"
Có phóng viên cầm mic chen lên cũng bị hắn đẩy ngược lại.
Thẩm Tinh Thần trừng gã: "Thật hay giả? Đều tới bệnh viện đây rồi ông nói xem là thật hay giả???"
Có người vẫn can đảm thò đầu qua hỏi, Thẩm Tinh Thần lập tức bùng nổ: "Hỏi hỏi hỏi, hỏi cả mả nhà mấy người ấy...."
Ở đây cũng có một số quan tâm thật sự tới Giản Tinh Tuế và số ít để ý sự vụ này.
Trong số đó, có một cô gái vất vả vừa chen qua liền nghe thấy Thẩm Tinh Thần nói, lập tức không vui: "Tôi là fans chỉ muốn quan tâm một chút tới Tuế Tuế cũng không được sao? Cái anh này bị làm sao vậy?"
Thẩm Tinh Thần bị nói.
Tính tình hắn vốn không tốt, đang định cãi lại thì bỗng có người kéo hắn.
Ngày trước luôn là Thẩm Tinh Thần che chở cho Giản Tinh Tuế.
Nhưng khi hắn bị người ta nói, Giản Tinh Tuế luôn được bảo hộ lại xuất hiện.
Sắc mặt của cậu không tốt lắm, nhưng khi đối mặt với fans hay mọi người vẫn rất ôn hòa.
Giản Tinh Tuế nói: "Chào bạn.
Bạn là fans của mình sao?"
Cô gái gật đầu.
"Cảm ơn bạn đã quan tâm.
Hiện tại mình đã không có việc gì, nhưng mình muốn nói với bạn rằng tụ tập ở những nơi như bệnh viện là không đúng." Giọng nói của Giản Tinh Tuế vô cùng trong trẻo.
Tuy bây giờ đã cuối thu đầu đông, nhưng những người chen chúc nhau đợi chờ trước cửa bệnh viện bắt đầu thấm mệt.
Cậu lấy một chiếc khăn ướt trong túi áo đưa cho cô để lau đi lớp mồ hôi mỏng, nói: "Bệnh viện là nơi bệnh nhân nghỉ ngơi nên cần yên tĩnh tuyệt đối.
Mọi người đứng ở đây sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu."
Cô gái chần chờ nói: "Nhưng mà em..."
Giản Tinh Tuế nói: "Nếu bạn vì mình mà mang tới phiền toái cho bệnh viện cũng như những người khác thì mình sẽ rất bối rối.
Bạn là fans của mình thì chắc hẳn sẽ không muốn chuyện khó xử như thế xảy ra, đúng không?"
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu.
Giản Tinh Tuế lộ ra ý cười: "Vậy giờ bạn mau trở về nhé."
Cô gái chưa từ bỏ ý định.
Nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Thần bên cạnh cậu, cô lẩm bẩm: "Nhưng mà hắn ta gắt gỏng quá.
Sao anh lại phải để hắn thay mình nói chuyện chứ?"
Thẩm Tinh Thần vừa định mở miệng liền nghe thấy Giản Tinh Tuế bên cạnh tự nhiên nói: "Anh ấy tất nhiên có thể thay mình rồi."
Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu.
Sắc mặt Giản Tinh Tuế ôn nhu như nước, song giọng nói lại rất kiên định: "Bởi vì anh ấy là anh trai mình."
Đây là lần đầu tiên Giản Tinh Tuế gọi Thẩm Tinh Thần là "anh trai" trước ống kính và quần chúng.
Kể cả hồi còn quay [Tinh Quang] hay bất kỳ trường hợp nào khác, tuy Thẩm Tinh Thần luôn miệng gọi cậu là "em trai nhỏ" nhưng Giản Tinh Tuế chỉ cười khổ nghe theo.
Không phải cậu không muốn nhận, chỉ là tự cậu hiểu bản thân mình không xứng.
Nhưng hôm nay ngay trong khoảnh khắc trước mặt mọi người này, cậu đã gọi một tiếng "anh trai" muộn màng.
Cả người Thẩm Tinh Thần ngây ngẩn.
Hắn liếc mắt nhìn sang Giản Tinh Tuế liền thấy em trai mình luôn bình tĩnh lúc này lại đang thẹn thùng đỏ cả tai.
Thẩm Tinh Thần câu môi cười, khoác vai Giản Tinh Tuế rồi huênh hoang như một thằng anh cuồng em: "Có nghe rõ không nhỉ, có ai nghe rõ không ta?? Đây là em trai của anh nhé.
Anh không thể nói thì ai có thể bây giờ nha!?"
Fans: "..."
Chưa bao giờ cạn lời như này.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Thẩm Ung đã gọi cho cảnh sát và nhân viên an ninh tới duy trì trật tự.
Những người này vừa rồi đứng ngoài cổng lớn bệnh viện không gây ồn ào nên không có ai chú ý tới, nhưng sau đó lại nhốn nháo nên bệnh viện đã cử người tới sơ tán.
Thẩm Tinh Thần vừa đi tới bãi đỗ xe vừa khoe khoang: "Em ấy gọi con là anh trai đó!!"
Thẩm Minh Lãng và Thẩm Ung: "..."
Hai người lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tinh Thần một cách nguy hiểm.
Bọn họ không giống Từ Ân Chân hay Thẩm Tinh Thần vừa gặp là có thể bộc lộ cảm xúc của mình.
Tuy rằng hai người cũng thích Giản Tinh Tuế nhưng lại chưa có cơ hội tiếp xúc nên mới bị Thẩm Tinh Thần giành trước.
Từ Ân Chân đi cạnh cũng nhấp môi cười: "Cũng gọi mẹ rồi nha."
Thẩm Minh Lãng và Thẩm Ung: "..."
Lại thêm một nhát dao.
Sau khi tới bãi đỗ, tất nhiên cậu sẽ cùng bọn họ ngồi trên xe của nhà Thẩm.
Đây là một chiếc Roll-Royce năm người cùng ngồi vẫn dư dả.
Lên xe, Thẩm Tinh Thần bắt đầu lảm nhảm: "Ngày thường chẳng bao giờ đụng tới chiếc này."
Giản Tinh Tuế nghi hoặc nhìn hắn.
Thẩm Ung đang ngồi cạnh vợ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để trò chuyện, ông trầm giọng trả lời: "Vì đi đón con đó."
Thẩm Minh Lãng đẩy mắt kính, tiếp lời: "Để em ngồi trên xe sẽ không cảm thấy chật chội."
Rõ ràng đều là ông chủ khiến người người kiêng kị trong giới quyền quý, bình thường ai thấy cũng phải kính cẩn.
Thế mà trước mặt con/ em trai vừa mới tìm được, bọn họ lại chẳng khác nào mấy nhóc lớp mầm chơi trò gia đình tị nạnh nhau.
Giản Tinh Tuế không để ý tới không khí "ngột ngạt" này.
Khi nghe mọi người nói chuyện, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình ấm lên, căng tràn hạnh phúc.
Thậm chí những người này còn chưa nhận được kết quả xét nghiệm ADN mà vẫn đối tốt với cậu như vậy.
Điều này làm cậu sợ hãi, rồi lại đầy ắp vui vẻ.
Tới nhà Thẩm.
Sau một tháng, Giản Tinh Tuế lại trở về nơi đây.
Khác so với lần trước, lúc này cậu trở về với tư cách là một mảnh ghép trong gia đình.
Giản Tinh Tuế bước lên lối mòn qua cửa lớn, tay trong tay Từ Ân Chân đi vào.
Thẩm Tinh Thần nói: "Đợi xíu rồi ăn cơm đấy!!"
Từ Ân Chân lại kéo tay Giản Tinh Tuế, nói: "Con à, đi thôi.
Để mẹ dẫn con tới xem phòng mình."
Giản Tinh Tuế chần chờ: "Cháu...!Con còn có phòng?"
Từ Ân Chân gật đầu, trả lời: "Tất nhiên rồi!"
Thẩm Ung đem áo khoác đưa cho mẹ Ngô, vừa đổi giày vừa nói: "Trước lúc con sinh ra, mọi người đã chuẩn bị hết rồi.
Mấy năm nay vẫn quét dọn sạch sẽ."
Giản Tinh Tuế kinh ngạc mở to mắt.
Cậu được Từ Ân Chân mang lên tầng hai.
Trong nháy mắt khi cửa phòng mở ra, Giản Tinh Tuế sững người đứng tại chỗ.
Không vì cái gì khác ngoài căn phòng rộng rãi trước mắt: Cửa sổ to tới sát mặt sàn cùng rèm xanh đung đưa và chiếc giường được xếp gọn gàng.
Còn có một dãy tủ quần áo làm bằng kính pha lê trong suốt, khi nhìn kỹ còn thấy từng bộ đồ cho trẻ con mặc.
Mà những thứ này chưa phải là kinh ngạc lớn nhất.
Ở trên mặt đất, ở trong ngăn tủ đều xếp chồng chất các hộp quà được gói cẩn thận.
Từ Ân Chân nhẹ giọng nói: "Hằng năm, mẹ đều chuẩn bị cho con một món quà.
Tưởng tượng rằng con đã lớn tới đâu, rồi năm nay con sẽ thích thứ gì..."
Bà đi tới trước những món quà đó, cầm từng hộp nói: "Cái này là vòng tay vàng, cái này là oto đồ chơi, còn cái này là quần áo Ultraman phiên bản giới hạn.
Cái này thì là áo khoác và khăn cổ mẹ tự đan, cái này là tay cầm chơi game, còn đây là tuyển tập truyện cổ tích, còn có cái này...."
Khi Từ Ân Chân nói tới những món quà này, có lẽ từng hồi ký ức trong những năm tháng đó cũng nối đuôi nhau kéo tới khiến bà nghẹn ngào cúi đầu.
Nước mắt không khống chế nổi tí tách rơi trên mặt đất.
Những món quà này đã được chuẩn bị từ nhiều năm trước, có những thứ đã từ lâu lắm rồi nhưng tất cả đều được giữ gìn vô cùng sạch sẽ.
Xem ra có người đã thường xuyên tới đây nâng niu chúng.
Từ Ân Chân nức nở, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống: "Mẹ luôn đếm từng ngày, tưởng tượng con đã bao tuổi, con sẽ thích làm gì.
Vì không rõ con sẽ hứng thú cái gì nên mẹ chỉ có thể tự mình suy đoán..."
Bà nói được một nửa thì bỗng ai đó ngồi xuống trước mặt, cầm lấy tay bà.
Từ Ân Chân ngẩng đầu nhìn Giản Tinh Tuế.
Bà thấy đôi mắt trong trẻo của cậu, qua đó thấy được bóng ngược của bản thân mình.
Cậu nhẹ giọng: "Thích, con thích lắm."
Cậu đưa tay đặt lên một món quà có chút cũ kĩ, vừa run run vừa nghiêm túc nói: "Cảm ơn mẹ nhiều."
Bỗng chốc, hạnh phúc và niềm vui đong đầy trái tim Từ Ân Chân.
Bà vui tới phát khóc, ôm lấy Giản Tinh Tuế mà khóc.
Mấy năm nay, bà chưa từng tha thứ cho chính mình.
Trong tháng ngày đen tối trước kia, chưa có ai có thể hiểu nổi tâm tình của một người mẹ mất con như bà.
Mọi người từ từ trở lại cuộc sống thường ngày, hướng tới tương lai mà đi.
Chỉ có một mình bà còn đứng lại nơi đây, chỉ có một mình bà chẳng thể nào quên nổi đứa con của mình.
Mọi người đều nói tinh thần của bà có vấn đề, nói bà điên rồi.
Họ khuyên bà rằng người chết rồi không thể sống lại, bà phải hướng về tương lai mà sống.
Nhưng những lời như vậy bà còn cần người tới nói sao? Chẳng lẽ tự bản thân bà không rõ chắc? Chỉ là bà không muốn thanh tỉnh, không muốn trở về thực tại.
Bà muốn sống trong cõi mộng của mình từ ngày này qua đêm khác.
"Tuế Tuế..." Giọng nói của Từ Ân Chân đã khàn khàn, nhưng cuối cùng bà cũng có thể nói ra những lời giấu kín bấy lâu nay: "Mẹ có lỗi với con nhiều lắm.
Con có thể tha thứ cho mẹ được không?"
Giản Tinh Tuế vỗ vỗ lưng bà: "Không sao đâu ạ.
Mọi chuyện đã qua hết rồi mà."
Lúc này Từ Ân Chân cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng trong lòng.
Thẩm Tinh Thần chạy từ sau tới: "Mẹ đừng có khóc mà, ảnh hưởng thân thể lắm đó.
Chốc nữa còn phải xuống ăn cơm cùng nha nữa mà.
Ơ, sao mẹ chỉ khoe quà của mình thế, con cũng có mua mà!"
Chuyên gia phá bầu không khí lại lên sân khấu.
Giản Tinh Tuế ngạc nhiên nhìn hắn, khó hiểu: "Cái gì..."
Thẩm Tinh Thần tới cạnh tủ, mở ra: "Ta da! Chỗ này đều là mọi người mua cho em đó nha.
Bắt đầu từ khi anh đây có tiêu vặt hồi 5 tuổi đã mua quà rồi đó!"
Trong nhà chỉ có Thẩm Tinh Thần không biết sinh nhật của đứa em xấu số, nhưng mỗi năm khi tới sinh nhật của mình, hắn sẽ mua một món quà tặng em trai.
"Nhìn đây nè, đồ chơi kim cương đó!"
"Cái này đỉnh lắm luôn, là mô hình máy bay anh tự làm đó nha!"
"Còn cái này là tượng đất Doraemon!"
Trừ một số đồ vừa mang ra, trong tủ còn rất nhiều món quà quý giá của Thẩm Ung và Thẩm Minh Lãng để lại.
Bác sĩ chẩn đoán rằng tinh thần của Từ Ân Chân có vấn đề, nhưng không ai trong nhà lay tỉnh bà.
Ngược lại, họ còn cùng bà làm đủ thứ chuyện, cùng bà tưởng niệm đứa bé kia.
Thẩm Minh Lãng đứng trước tủ kính, thấp giọng: "Từ năm 1 tuổi cho tới 21 tuổi đều có quà sinh nhật của em.
Trong số đó, món quà quý giá nhất là bức tranh này.
Đây là món đồ mà anh từng may mắn lấy được khi ở nước M.
Bây giờ nó đã trở nên vô giá là bởi nó có thể bảo hộ cho chủ nhân của mình một đời bình an, sang quý phi thường.
Đúng là anh cả trong mồm ngoài miệng luôn treo hai chữ "lợi ích", lúc này vẫn không quên giới thiệu giá trị của món quà.
Mà Thẩm Minh Lãng dù đang nêu rõ sự quý giá của món quà mình tặng, nhưng thực tế hắn lại đang ngấm ngầm tranh công hòng được cậu gọi một tiếng "anh trai" trước cha mình.
Đáng tiếc, Giản Tinh Tuê lại không hiểu được suy nghĩ cao thâm này.
Cậu luống cuống tay chân không biết phải như nào, nhẹ giọng: "Cảm ơn, cảm ơn anh."
Thẩm Minh Lãng: "....!Giờ không cần phải câu nệ tới vậy."
*Vốn GTT xưng là "ngài", nhưng từ những chương đầu mình đã để GTT xưng "anh" nên mọi người cứ hiểu "anh" ở đây khác "anh trai" nhó.
Giản Tinh Tuế cực kì khẩn trương.
Khi cậu đang chẳng biết phải sửa sao cho đúng thì Thẩm Ung lại tiến tới một bước ôm vợ mình đang ngồi trên sàn dậy.
Hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Ung và Giản Tinh Tuế gặp nhau, nhưng là người chưởng quản toàn bộ xí nghiệp gia tộc nên giờ phút này ông vẫn giữ được vẻ ung dung của mình.
Thẩm Ung đứng trước mặt Giản Tinh Tuế, cúi đầu nói: "Không phải khách sáo như vậy.
Về sau, nơi này chính là nhà của con."
Hai