Giản Tinh Tuế khó hiểu.
Nhưng khi thấy bộ dáng bí hiểm của Phó Kim Tiêu, cậu không dám hỏi nhiều.
Lúc ngồi trên xe, cậu vẫn mải suy nghĩ tới khi xe bất chợt phanh gấp mới giật mình tỉnh lại.
Phó Kim Tiêu ngồi cạnh nhìn cậu: "Đang nghĩ chuyện gì thế?"
Giản Tinh Tuế lập tức quay đầu lại.
Thấy Phó ảnh đế đang nhìn mình, cậu nhanh chóng trả lời: "Em đang nghĩ về...!chuyện vừa nãy."
"Hủy hợp đồng đã là chuyện của quá khứ rồi." Phó Kim Tiêu buông tập kịch bản đang cầm trên tay xuống, nói với cậu: "Dù mọi chuyện có kết cục như thế nào đi chăng nữa mà bản thân vẫn chìm đắm trong quá khứ khổ đau, không hướng tới tương lai thì sẽ chẳng tốt hơn được đâu.
Hiểu chứ?"
Giản Tinh Tuế đã hiểu.
Cậu sợ anh hiểu lầm còn giải thích: "Em biết mà.
Vừa rồi em chỉ nghĩ rằng nếu đã hủy hợp đồng với bọn họ thì sau này nên làm gì."
Phó Kim Tiêu nghiêm túc hỏi cậu: "Định rời khỏi giới sao?"
Giản Tinh Tuế không trả lời ngay.
Cậu đã từng đam mê âm nhạc, cũng muốn sáng tác các ca khúc của riêng mình.
Nhưng sau khi nhận ra đến cả giới giải trí cũng chẳng có chỗ đứng, cậu đành phải từ bỏ.
Thế mà bây giờ đã có rất nhiều chuyện vì hiệu ứng bươm bướm mà thay đổi khiến cậu bất giác nghĩ rằng bản thân dường như vẫn có thể sáng tác, vẫn có thể...!tồn tại trong giới này.
Ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kim Tiêu, Giản Tinh Tuế biết dù có thế nào bản thân cậu chẳng bao giờ muốn, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện nói dối người đàn ông này.
Tuy mối quan hệ của bọn họ không thân thiết, nhưng sâu trong lòng cậu đã xuất hiện sự tin tưởng vững bền với anh.
"Thật ra em không muốn rút khỏi giới giải trí." Giản Tinh Tuế nói thật: "Em chỉ sợ bản thân làm không tốt."
Khóe môi Phó Kim Tiêu gợi lên ý cười: "Không có ai có thể làm được hoàn hảo mọi việc cả.
Trước khi phá kén, con bướm cũng không biết bản thân có thể bay.
Ngay cả rùa mà không thi chạy với thỏ thì đâu biết rùa lại có thể thắng.
Giống như tôi lúc mới bước vào giới giải trí cũng chỉ là một nghệ sĩ vô danh thôi."
Giản Tinh Tuế nghe anh nói mà sững sờ.
Đôi mắt đen láy của cậu dõi theo bóng dáng của Phó Kim Tiêu, cộng thêm làn da trắng mềm như sữa khiến người nhìn cảm thấy vừa vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Khi Giản Tinh Tuế còn chưa nói gì, Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Ý của tôi định nói là đừng sợ khó khăn phía trước mà hãy dũng cảm trải nghiệm để chinh phục các thử thách.
Cậu cứ chăm chăm nhìn tôi là sao?"
Không gian trong xe không tính là quá rộng.
Phó Kim Tiêu lười biếng ngồi, giọng nói có vài phần trêu chọc: "Hay là chuẩn bị kế hoạch tới chinh phục tôi?"
!!!
Giản Tinh Tuế vội hoàn hồn, cuống quít nói: "Không có, không phải.
Em, em không dám vậy đâu."
Phó Kim Tiêu "Chậc" một tiếng, tiếc nuối: "Lá gan nhỏ quá cũng không phải là chuyện tốt.
Điểm yếu này cậu nên sửa nhanh càng tốt."
Tai Giản Tinh Tuế đã đỏ chín, thậm chí cậu còn chẳng dám hỏi phải sửa điểm nào.
Nhưng tiền bối dạy bảo thì không thể không nghe, cậu ấp úng gật đầu: "Em...!em sẽ cố thay đổi."
Lúc này, Phó Kim Tiêu mới cong môi cười, gật gù.
Tài xế ở đằng trước chứng kiến hết mọi chuyện: "...."
Anh Phó, anh có thể an ổn làm người không?
Trước kia không biết hóa ra anh lại có sở thích bắt nạt bạn nhỏ như vậy!
Làm tài xế nhiều năm của Phó Kim Tiêu, hắn cũng hiểu con người của Phó ảnh đế.
Dù danh tiếng của Phó ảnh đế cao đi kèm với tập đoàn tài chính khổng lồ đứng đằng sau khiến nhiều người cố xúm lại làm quen hay thậm chí trèo lên giường nhưng Phó Kim Tiêu lại chưa thân cận với bất kỳ ai.
Hầu như mọi lúc, anh luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, bảo trì khoảng cách nhất định với mọi người.
Nhưng mà lúc này....
Tài xế cứ có cảm giác bản thân đang chứng kiến cảnh sói xám bắt nạt bé thỏ nhỏ.
Thôi thôi, hắn cũng không dám nhìn nhiều.
....
Nửa giờ sau, xe tới trang viên nhà Thẩm.
Vừa vào cửa, bọn họ đã cảm nhận được hương thơm bốn phía.
Xem ra bữa ăn này được chuẩn bị rất công phu.
Trong phòng khách có hai người phụ nữ đang ngồi trên sô pha trò chuyện.
Từ Ân Chân là một quý phụ ôn nhu cốt cách, còn phu nhân phía đối diện lại vô cùng thời thượng.
Bà có một mái tóc vàng, nhan sắc tinh xảo cùng vô số trang sức đắt tiền trên người.
Giản Tinh Tuế vừa vào cửa đã lễ phép chào: "Mẹ."
Từ Ân Chân thấy con mình trở lại liền lập tức đứng dậy: "Tuế Tuế đã trở lại rồi sao.
Ai nha, Kim Tiêu cũng tới rồi.
Hai người các con là cùng nhau trở về sao?"
Phó Kim Tiêu lịch sự: "Cháu chào bác, quấy rầy bác rồi."
Từ Ân Chân vội vàng: "Không quấy rầy, có cái gì quấy rầy đâu chứ....!Ai nha, đây là cái gì? Con tới đây sao còn mang quà theo làm gì cơ chứ?
Phó Kim Tiêu lễ phép cười: "Chỉ là một chút tấm lòng thôi ạ."
Sau khi mở ra, Từ Ân Chân liền nhận ra đây là chiếc vòng mà bà vẫn luôn kiếm bây lâu, cười không dứt miệng: "Đứa nhỏ này có tâm quá rồi.
Sao con lại biết bác luôn tìm thứ này cơ chứ?"
Phó Kim Tiêu khiêm tốn: "Lần trước nghe bác nói qua hai câu, may mắn bạn bè có nên cháu mang tới đây."
Từ Ân Chân vui vẻ như đắm trong mật ngọt.
Cũng dễ hiểu tại sao bên ngoài lại đánh giá Phó Kim Tiêu cao tới vậy.
Cậu cả nhà họ Phó quá khéo léo trong việc đối nhân xử thế.
Tuy chiếc vòng này không đáng giá ngàn vàng, nhưng lại vô cùng khó tìm nếu không có quan hệ.
Tất nhiên nhà Thẩm cái gì cũng không thiếu, nhưng Phó Kim Tiêu lại tinh tế mang tới làm quà khiến bà vô cùng vui vẻ.
Đây cũng là khía cạnh mà Từ Ân Chân xem trọng chàng rể này.
Bà nghĩ, nếu Tuế Tuế nhà bà sau này có thể kiếm được mối lương duyên tốt được như anh thì còn gì mà phải lo nữa chứ?
Từ Ân Chân lôi kéo Giản Tinh Tuế, nói: "Thật sự là cảm ơn con nhiều lắm.
Hôm nay, Tuế Tuế nhà bác chắc cũng gây phiền cho con đúng không?"
Phó Kim Tiêu nói: "Chuyện nhỏ không có gì phiền toái đâu ạ.
Tuế Tuế là một đứa bé ngoan, ngày trước bọn cháu cũng có quen biết.
Bác gái không phải khách sáo."
Trong lòng Từ Ân Chân càng vui vẻ: "Thế thì tốt quá."
Giản Tinh Tuế cảm thấy cái "Tốt quá" của mẹ mình dường như còn ẩn ý gì đấy.
Khi bọn họ đi tới sô pha, người phụ nữ thời thượng kia cũng đứng lên.
Ánh mắt bà dừng trên người Giản Tinh Tuế, nghi hoặc: "Con chính là..."
Giản Tinh Tuế có chút khẩn trương.
Cậu khom lưng chào: "Cháu chào bác, cháu là Giản Tinh Tuế."
Đối diện với người phụ nữ trước mặt khiến cậu không khỏi khẩn trương, cũng bởi bà là mẹ của Phó Kim Tiêu.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, bà bỗng nhiên nhiệt tình đi tới nắm lấy tay Giản Tinh Tuế: "Chào con, chào con.
Dì là Lena, là mẹ của bạn con.
Con có thể gọi dì là mẹ..."
Phó Kim Tiêu ho nhẹ.
Lúc này, Lena mới mỉm cười sửa miệng: "Con cứ gọi dì Lena là được rồi!"
Lúc đầu Giản Tinh Tuế ngơ ngơ, song cậu nghĩ có thể bản thân vừa nghe nhầm.
Vì thế, cậu ngoan ngoãn đáp lời, giòn giã gọi: "Dì Lena."
Lena nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn trước mặt mà trái tim nhũn thành bãi nước.
Từ trước tới nay, bà luôn muốn có một đứa con ngoan mềm để cưng nựng.
Thế nhưng cuộc đời lại không phải lúc nào cũng như ý.
Sau khi sinh Phó Kim Tiêu, bà thường chơi đùa với con, nhưng trước bản mặt lạnh lùng của thằng con mình, bà cảm thấy bản thân như bị thiểu năng vậy.
Đừng nói tới ngoan ngoãn hay mềm mại, một chút anh cũng chẳng có xíu nào cả.
"Tuế Tuế à..." Lena cầm lấy tay cậu: "Chuyện của con dì đã được nghe rồi.
Trước kia quả thật là gian nan, nhưng con yên tâm là những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra thêm một lần nữa.
Đàn ông con trai nhà dì mặt khác không nói, nhưng chắc chắn rất thương yêu bạn đời nhà mình."
Giản Tinh Tuế: "Dạ?"
Làm sao mà cậu bỗng dưng thấy có chỗ nào không đúng lắm?
Từ Ân Chân đứng cạnh cũng phụ họa: "Yên tâm, rất là yên tâm."
Giản Tinh Tuế:?
Cái đầu nho nhỏ chứa câu hỏi to to.
Phó Kim Tiêu thấy bộ dáng rối bời của cậu mà cong cong khóe miệng.
Anh ngồi cách đó không xa thảnh thơi xem bọn họ trò chuyện.
Giản Tinh Tuế bị Lena nói tới một đống thứ mà cậu chẳng hiểu gì.
Cuối cùng khi bắt đầu sợ sự năng động của bà, cậu vô thức tìm trợ giúp từ Phó Kim Tiêu.
Mà Phó ảnh đế sau khi thu được tín hiệu từ bé đáng thương liền đứng dậy, nói với Từ Ân Chân: "Bác gái, cháu ngửi thấy mùi canh gà.
Hôm nay bác tự mình xuống bếp sao ạ?"
Từ Ân Chân vội vàng đáp: "Đúng vậy, không nói thì bác cũng quên mất.
Nếu người đã tới đủ thì chúng ta dùng bữa thôi."
Giản Tinh Tuế hỏi: "Vậy anh cả với ba đâu rồi ạ?"
"Bọn họ tăng ca rồi, chuyện thường ngày ấy mà." Từ Ân Chân xua xua tay: "Không cần chờ đâu."
Giản Tinh Tuế gật đầu.
Lúc này, Lena mới dừng miệng tha cho Giản Tinh Tuế.
Tới bàn ăn, cậu cần mẫn đi tới đi lui giúp Từ Ân Chân xới cơm và cầm bát đũa hộ Lena.
Nhà Thẩm khác các gia tộc giàu có còn lại ở chỗ Từ Ân Chân không thích có nhiều người lạ trong nhà nên thường chỉ có mẹ Ngô ở đây giúp việc.
Có rất nhiều chuyện bọn họ phải tự tay làm lấy, nhưng ai cũng thích thú hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt như vậy.
Bởi lẽ chỉ có bận rộn vì người nhà mới có thể cảm nhận được hạnh phúc.
Lena cảm kích: "Cảm ơn con nhiều lắm Tuế Tuế.
Con chăm chỉ ghê!"
Giản Tinh Tuế nhẹ giọng đáp: "Là chuyện nên làm thôi ạ.
Vừa rồi con thấy dì nói chuyện đã lâu nên chắc hẳn bây giờ sẽ khát nước, để con lấy cho dì chén canh nhé?"
Lena xúc động bởi sự tri kỷ của cậu nhóc này: "Làm phiền con rồi."
Giản Tinh Tuế làm những việc này vô cùng vui vẻ.
Trước kia, mặc kệ cậu cố làm gì ở nhà Giản cũng chẳng bao giờ được cảm kích.
Ngược lại, thậm chí người nhà còn cảm thấy cậu toàn làm những chuyện vô bổ.
Cậu luôn cho rằng bản thân thật sự không tốt đúng như người nhà Giản nghĩ, thế nhưng mọi người ở đây lại trân trọng những gì cậu làm.
Vì thế, cậu mỉm cười: "Không phiền gì hết đâu ạ, dì khách sáo rồi."
Giản Tinh Tuế định xoay người múc canh thì bị Phó Kim Tiêu ngồi cạnh cản lại.
Anh từ tốn nói: "Ngồi đi, để tôi làm cho.
Cậu đừng nhúc nhích."
Giản Tinh Tuế ngoài ý muốn nhìn anh.
Phó Kim Tiêu vào bếp lấy hai chén canh, một bát cho mẹ còn một bát cho Giản Tinh Tuế.
Lena để ý trong bát Giản Tinh Tuế còn có mấy miếng thịt được chọn lọc cẩn thận mới vừa lòng gật đầu.
Còn biết thương vợ như này là tốt rồi, không tệ không tệ.
Lúc trước, bà còn tưởng thằng con này định cô độc cả đời luôn ấy chứ.
May là bây giờ cũng có đứa đến vớt hộ rồi.
Hơn nữa, con dâu đáng yêu như này sợ rằng con mình còn chẳng xứng ấy chứ, bà phải giúp một tay mới được.
Lena nhẹ nhàng ho một tiếng: "Con cũng nên uống nhiều canh vào đấy nhé.
Hai ngày trước không phải lúc đang chạy chương trình con còn bị thương chân hay sao? Mấy hôm vừa qua vẫn luôn bận rộn làm việc, bây giờ mãi mới có thể nghỉ ngơi một chút thì nhanh chóng tẩm bổ cho mình đi."
Động tác Giản Tinh Tuế ngừng lại, sốt ruột nhìn Phó Kim Tiêu: "Anh bị thương ạ?"
Phó Kim Tiêu liếc mắt nhìn mẹ mình một cái liền biết bà định giở trò gì.
"Không phải chuyện lớn gì đâu." Phó Kim Tiêu từ tốn nói với cậu nhóc cạnh mình: "Chỉ là vết thương cũ tái phát thôi.
Nghỉ ngơi một lúc là ổn."
Giản Tinh Tuế nhớ ra.
Ngày xưa, có một lần Phó ảnh đế đi đóng phim.
Vì sai lầm của nhân viên hậu trường mà anh bị ngã từ trên ngựa xuống.
Vết thương khi ấy vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn để lại di chứng nếu làm việc quá sức hay va chạm mạnh có thể sẽ tái phát.
Mặt Giản Tinh Tuế đầy vẻ không đành lòng, thậm chí còn áy náy: "Vẫn nên tới bệnh viện xem một chút chứ.
Có phải lúc vết thương tái phát đau lắm không? Sao hôm nay anh lại không đi nghỉ ngơi cơ chứ? Em còn phiền anh với chị Vương cùng tới công ty giải quyết chuyện hợp đồng nữa chứ.
Em thật là..."
Phó Kim Tiêu nói: "Là tôi muốn cùng đi, liên quan gì tới cậu chứ?"
Giản Tinh Tuế sửng sốt.
Phó ảnh đế nhìn về phía cậu nhóc cạnh mình, nói: "Tôi còn có bác sĩ tư nhân mà, hai ngày trước đã xem qua rồi.
Sức khỏe của tôi vẫn ổn lắm, không cần lo.
Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn thì đợi hai ngày sau liên hệ tôi để ký hợp đồng."
"...?"
Giản Tinh Tuế nói: "Hợp đồng gì cơ ạ?"
"Hợp đồng với công ty giải trí Phong Hoa." Phó Kim Tiêu dùng thìa uống một ít canh rồi từ tốn nói tiếp: "Không phải bây giờ cậu đang không ký hợp đồng với công ty nào sao?"
Giản Tinh Tuế không nghĩ tới cậu có thể ký kết hợp đồng với Phong Hoa nổi danh lừng lẫy trong truyền thuyết!
Dù có nhiều chuyện không hiểu lắm, nhưng cậu rõ ràng sự thật Phong Hoa là công ty đứng đầu trong giới, nghệ sĩ nào của họ cũng có tương lai sáng lạn.
Giản Tinh Tuế bỗng dưng bị chiếc bánh lớn từ trời rơi xuống đập trúng, vừa vui lại vừa lo: "Thật vậy ạ? Là cái công ty Phong Hoa mà anh cũng trực thuộc? Em thật sự