Mọi người che miệng cười trộm.
Đáy mắt Thẩm Tinh Tuế cũng nhiễm ý cười.
Điều này khiến An Nhiễm cảm thấy bực bội.
Nhưng cũng may chuyện này chỉ là một nốt nhạc đệm.
Tiếp sau đó, bọn họ gặp nhân viên chương trình: "Suy xét tới chuyện mọi người không thân thuộc nơi này, chúng tôi sẽ gợi ý một số công việc.
Mọi người có thể tới chỗ nhân viên đằng trước để lựa chọn việc phù hợp với mình."
Nhà hàng.
Hiệu sách.
Trang trại.
Cửa hàng.
Ngân hàng.
Mọi người dừng chân, ngắm nghía các địa điểm trong thẻ nhiệm vụ.
Mỗi việc chắc hẳn sẽ có yêu cầu khác nhau, nhưng thoạt nhìn đúng là rất thú vị.
Đồ Nhã hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút.
Bọn tôi có thể tự chọn mấy công việc này hay không?"
"Tất nhiên là không rồi." Nhân viên đáp: "Bắt buộc phải bốc thăm.
Dù sao cuộc sống đâu phải lúc nào cũng đúng theo lựa chọn của mọi người phải không nào, chúng ta cứ phó mặc cho số phận đi."
"..."
Đúng là nâng cấp trò bốc thăm lên tầm cao mới.
Thẩm Tinh Thần vén tay áo: "May rủi thì may rủi, dù sao anh đây làm cái gì mà chẳng được."
Hắn là người bốc thăm đầu tiên, nhận được nhiệm vụ của cửa hàng.
Những người còn lại cũng bắt đầu xếp hàng làm theo.
Đợi đến khi ai cũng cầm thẻ trong tay rồi mới cùng nhau xem.
Thẩm Tinh Tuế nhìn thẻ của mình, nhẹ giọng nói: "Tôi đi nhà hàng."
Mọi người nhìn thoáng qua, đoán xem ai cũng đi nhà hàng.
Phó Kim Tiêu cách đó không xa chậm rãi giơ thẻ của mình lên cao, ung dung: "Nhà hàng."
Vốn dĩ nhà hàng không có gì đặc biệt, nhưng khi biết Phó Kim Tiêu tới đó thì ai ai cũng lập lòe hai mắt hâm mộ nhìn Thẩm Tinh Tuế.
Đến bản thân Thẩm Tinh Tuế cũng không dám tin mọi chuyện lại như vậy nên ngớ người cười toe toét.
Sau khi sắp xếp lại, các nhóm cuối cùng là:
Nhà hàng: Thẩm Tinh Tuế & Phó Kim Tiêu
Cửa hàng: Thẩm Tinh Thần & Lý Nhứ An
Trang trại: An Nhiễm & Ninh Trạch
Hiệu sách: Đồ Nhã & Từ Tần Khách
Ngân hàng: Thầy Lý & Phong Phàm
Thẩm Tinh Tuế nhìn tấm thẻ ghi hai chữ "Nhà hàng", tò mò: "Cái này thì phải làm gì vậy?"
Phó Kim Tiêu: "Đi rồi biết."
[Tinh Quang xán lạn] có một ưu thế rất lớn và cũng là lý do khán giả thích xem, đó là tương tác của thành viên rất chân thật chứ không có kịch bản hay trải qua quá trình biên tập.
Tổ chương trình bao gồm cả đạo diễn cũng không ưu ái riêng bất kỳ người nào cả.
Ai cũng phải trải nghiệm cuộc sống đa dạng để khám phá nhiều điều mới mẻ.
Thậm chí bọn họ còn chẳng thèm đưa bản đồ dẫn tới tới địa điểm cần tới.
Thẩm Tinh Tuế thắc mắc: "Không nói rõ là nhà hàng nào, chúng ta phải hỏi từng nhà sao?"
Phó Kim Tiêu nói: "Nhà hàng trên tờ giấy này có ký hiệu Hoa Đào, mà chỗ ăn hôm qua của chúng ta cũng lấy hoa đào làm phong cách chính.
Trấn này chỉ có 5 nhà hàng, mà một số chỗ chúng ta từng đi ngang qua đều không có dán giấy của tổ chương trình."
Thẩm Tinh Tuế choáng váng.
Cậu sùng bái nhìn Phó Kim Tiêu: "Thế mà anh cũng để ý thấy ạ?"
"Nhân tiện nhìn nhiều một chút thôi." Phó Kim Tiêu cất tờ giấy, cong môi cười: "Dù sao cũng có khả năng tránh dây dưa nhiều chuyện."
....
So với cáo già như Phó ảnh đế, Thẩm Tinh Tuế đúng là tấm chiếu mới.
Rất nhanh bọn họ đã tới nơi.
Hai người vừa đứng trước cửa thì xuất hiện một nhân viên tiến tới hỏi: "Hai người tới tìm việc sao?"
Thẩm Tinh Tuế gật đầu.
Thái độ của nhân viên rất ôn hòa: "Mời hai người theo tôi."
Hôm qua bọn họ còn tới đây để dùng bữa, nay lại phải lao lực làm công.
Cuộc đời đúng là kỳ quái!
Bọn họ được dẫn thẳng xuống khu bếp.
Nơi này đang vô cùng bận rộn: người thì xào rau đảo thịt, người thì khuân vác nguyên liệu vào kho bếp,...! Nhân viên đưa hai người vòng qua nơi này đi vào sâu bên trong.
Một ông lão mặc áo xám ngắn xuất hiện, được nhân viên nọ giới thiệu: "Đây là thầy Cổ Vân, hôm nay hai người phải nghe chỉ đạo của ông ấy nhé."
Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu cùng nhau khom lưng cúi chào ông lão trước mắt.
Cổ Vân cười cười, tiến tới phía trước cầm lấy tay Thẩm Tinh Tuế: "Không phải khách sáo như vậy.
Hoan nghênh hai người đã tới đây."
Thẩm Tinh Tuế không ngờ ông lại gần gũi như vậy.
Cậu cười đáp lại.
Cổ Vân vẫn cầm lấy tay cậu, thậm chí quan tâm hỏi: "Một đường tới đây có mệt lắm không?"
Thẩm Tinh Tuế: "...Không mệt ạ."
"Vậy là tốt rồi." Cổ Vân lại hỏi: "Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên, không ngờ đãi ngộ ở đây lại tốt tới vậy.
Nhưng cậu cũng không dám lười biếng, vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu ạ, bọn cháu sẵn sàng làm việc rồi."
Lúc này Cổ Vân mới buông tay đứa nhỏ này.
Từ đầu tới cuối, ông chỉ khách sáo với Phó ảnh đế, nhưng lại mười phần nhiệt tình với cậu.
Đặc biệt, Thẩm Tinh Tuế có cảm giác ánh mắt của ông lão này lúc nhìn cậu rất...!hiền từ?
"Hôm nay công việc của hai người ở đây là nấu ăn cho thực khách." Cổ Vân nói: "Nấu đồ, bưng món hay rửa chén đều phải làm tất.
Nếu có ai khiếu nại thì sẽ bị trừ tiền lương."
Thẩm Tinh Tuế vốn đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, đáp lại: "Rõ ạ."
Cổ Vân nói xong lại nhìn cậu vài lần, nói thêm: "Nhưng nếu mệt quá thì đừng ép bản thân làm việc, cứ nói với tôi một tiếng nhé."
Thẩm Tinh Tuế: "....Vâng."
Quản lý nhà hàng này tốt bụng ghê luôn.
Người xem trong phòng phát trực tiếp cũng ngạc nhiên:
"Quản lý gì mà tốt thế?"
"Hắc hắc, mấy nhóm khác không được may mắn như này đâu."
"Thẩm Tinh Thần đang dọn đồ ở cửa hàng đấy.
Nghe nói dọn không xong thì không có cơm đút miệng, há há!"
"Nhóm An Nhiễm cũng đang ở trang trại cọ rửa hồ hoa sen."
"Đội của chị Đồ Nhã đang xếp sách~"
So sánh với đãi ngộ bên này, ai cũng cảm thấy bọn họ cứ như đang quay hai chương trình khác nhau vậy.
Nhiệm vụ đầu tiên của Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu là nấu một bàn đồ ăn cho khách trong mười phút.
Khi nhận được nhiệm vụ, Thẩm Tinh Tuế bỗng chốc khó xử.
Phó Kim Tiêu hỏi: "Sao vậy?"
"Em không giỏi nấu ăn." Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn Phó Kim Tiêu, thú nhận: "Đồ em nấu khó ăn lắm, cũng chẳng biết do đâu nữa.
Thật ra em đã học nấu rồi, nhưng làm thế nào cũng không hợp miệng."
Cậu nghĩ Phó ảnh đế chắc hẳn chưa bao giờ phải lo nghĩ chuyện bếp núc nên cũng không biết nấu.
Thế thì không phải bọn họ chưa bắt đầu đã thất bại rồi sao?
Phó Kim Tiêu lại không để bụng chuyện này.
Anh vén tay áo, mặc tạp dề vô cùng thuần thục: "Cậu thái rau đi, để tôi nấu."
?
Thẩm Tinh Tuế khiếp sợ!
Phó Kim Tiêu thấy cậu không động đậy nên hỏi: "Sao thế?"
"Không, không có gì!" Thẩm Tinh Tuế vội vàng xua tay.
Cậu đứng thẳng người, giơ tay như quân đội: "Em đi luôn đây ạ!"
Còn thiếu mỗi động tác cúi chào.
Bộ dáng nghiêm túc của cậu khiến người xem buồn cười, đặc biệt là lúc vọt tới bên bếp lập tức vào việc lại càng lộ rõ vẻ chân chất.
Khán giả vui vẻ:
"Muốn mang bé Tuế Tuế về nhà quáaa."
"Cậu ta cứ tồ kiểu gì ấy nhỉ."
"Tui thấy đứa nhỏ này gần gũi lắm luôn, lúc nào cũng nỗ lực làm việc."
"Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy tôi bỗng muốn bật dậy làm việc liền!"
Thực đơn mà khách gọi gồm có khoai tây trộn chua ngọt, thịt xào ớt, một bát canh trứng cà chua cùng gan xào hành.
Sau khi gọt xong vỏ khoai tây, Thẩm Tinh Tuế liếc mắt liền thấy Phó Kim Tiêu đang xào rau một cách điêu luyện, thậm chí còn lấy vừa đúng vừa đủ gia vị.
Cậu nhịn không nổi, bật thốt: "Thơm quá!"
Anh ghé mắt nhìn cậu, cong môi: "Muốn nếm thử không?"
Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn: "Không được đâu ạ.
Đây là làm cho khách mà."
"Ừ, cũng phải." Phó Kim Tiêu bày đồ ăn lên đ ĩa, mặt mày nhàn nhạt ý cười: "Nếu cậu muốn ăn thì lần sau lại làm vậy."
Lần sau?
Anh có...!ý gì.
Chẳng lẽ lần sau sẽ nấu cơm cho mình ăn?
Không có khả năng đâu, đây là thần tượng của cậu, là ánh sao sáng của rất nhiều người đó.
Sao anh có thể đích thân xuống bếp nấu cơm cho một người tầm thường như cậu ăn cơ chứ? Chắc hẳn mấy lời vừa rồi chỉ là thuận miệng trêu nhau mà thôi.
Phó Kim Tiêu nói: "Đem đ ĩa này mang ra đi."
Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Vâng!"
Cậu nhanh chân bê đồ ăn mang ra cho khách.
Vừa trở về, Thẩm Tinh Tuế ngay lập tức nhìn thấy Phó Kim Tiêu đang chuẩn bị nguyên liệu để nấu tiếp.
Khi anh chuẩn bị giơ tay lấy hành tây, cậu hoảng loạn chạy tới: "Để em!"
Tay chân phản ứng còn nhanh hơn não nghĩ.
Chờ tới khi cậu tỉnh táo lại thì hành tây đã an ổn nằm trong lòng bàn tay rồi.
Phó Kim Tiêu bị giật đồ mà kinh ngạc nhìn cậu.
Thấy khuôn mặt ửng đỏ cùng ánh mắt lo lắng của Thẩm Tinh Tuế, anh khẽ cười, bất đắc dĩ nói: "Vội vàng làm gì, đâu có ai dám cướp việc của cậu đâu chứ."
Cậu lắc đầu giải thích: "Không phải, ý em không phải như vậy.
Thái hành tây có thể làm cay mắt mà..."
Ý cười trêu chọc của Phó Kim Tiêu nhạt dần.
Thẩm Tinh Tuế cúi thấp đầu, giọng ngày càng lí nhí.
Căn bếp vốn vô cùng ồn ào, nhưng thanh âm của cậu vẫn truyền tới tai anh một cách rõ ràng: "Mắt của anh từng bị thương, bị cay như vậy sẽ không thoải mái."
Cậu cúi đầu nên không biết ánh mắt Phó Kim Tiêu nhìn mình ngày càng nghiêm túc.
Thẩm Tinh Tuế lại sợ đồ ăn của khách bị chậm trễ nên nói xong lập tức chạy qua chỗ khác thái rau.
Lời cậu nói khán giả chỉ nghe được một nửa, nhưng kết hợp với biểu tình trên mặt của Phó ảnh đế, bọn họ cũng đoán già đoán non được:
"Nhóc Tuế Tuế này có phải thiên sứ giáng trần không thế?"
"Chu đáo ghê nhỉ, hay là muốn trèo cao đây?"
"Thím ở trên đừng có mà suy bụng ta ra bụng người nhá.
Bình thường anh Phó đối tốt với cậu ta như vậy thì giờ đối tốt lại thôi chứ trèo cao cái gì?"
"Đứa nhỏ này chỉ muốn quan tâm một chút thôi, dù sao bọn họ cũng là thầy trò mà."
Khi Thẩm Tinh Tuế đang loay hoay làm thì Cổ Vân lại xuất hiện.
Thấy cậu nhóc thái hành tây tới mức nước mắt rưng rưng khiến ông xót không chịu nổi, lập tức tìm khăn đưa cho cậu.
Thẩm Tinh Tuế vô cùng cảm kích.
Món cuối cùng là canh trứng cà chua.
Thẩm Tinh Tuế tính bê mang đi, nhưng canh mới nấu vừa múc ra khiến bát đựng trở nên nóng bỏng tay.
Cậu vừa sờ tay vào đã phải lập tức co lại.
Phó Kim Tiêu vội vàng buông muỗng canh xuống chạy tới xem cậu: "Nóng tới vậy sao?"
Thẩm Tinh Tuế vội vàng lắc đầu: "Không, không nóng lắm đâu ạ."
Nhưng mấy ngón tay trắng nõn của cậu đã đỏ ửng một mảng.
Dù đã thành như vậy, cậu cũng không r3n rỉ làm nũng, ngược lại còn tươi cười: "Do em hấp tấp quá.
Nếu em làm đổ canh của khách thì tệ lắm."
Vừa ngẩng đầu, cậu liền đối diện với đôi mắt sắc bén của Phó Kim Tiêu.
Trái tim Thẩm Tinh Tuế khẽ run.
Ánh mắt Phó ảnh đế lúc này vô cùng nghiêm khắc làm cậu không cười nổi.
"Đổ thì đổ." Phó Kim Tiêu tỏ vẻ không sao cả, cứ như đã quên bản thân đã vất vả nấu một bát canh này như nào.
Sau khi kiểm tra rõ không bị làm sao thì anh mới buông tha cho cậu, gõ gõ cái trán như hình phạt nho nhỏ.
Trên mặt anh vẫn treo ý cười nhàn nhạt, nhưng lại mang tới cảm giác như sắp có nguy hiểm ập tới: "Lần sau còn nói như vậy thì thầy sẽ giận đấy nhé."
Không có chút uy hiếp nào nhưng lại khiến người khác khẩn trương cứng người.
Anh không tỏ thái độ một cách rõ ràng và Thẩm Tinh Tuế cũng chưa từng thấy người đàn ông này tức giận.
Nhưng cậu vẫn có dự cảm nếu Phó Kim Tiêu tức giận thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà....
Tại sao chứ?
Là bởi vì cậu đã nói bát canh ấy còn quan trọng hơn việc cậu không cẩn thận làm bỏng bản thân sao?
Nhưng mà ngày trước, dù cậu bất cẩn làm rơi bát đ ĩa hay làm hỏng thứ gì thì mọi người đều sẽ tức điên lên.
Lúc ấy, bao trùm cậu luôn là ánh mắt trách móc cùng những lời mắng mỏ:
"Có cái chuyện cỏn con này còn không làm được à?"
"Vất vả mãi mới tranh thủ về nhà ăn cơm được.
Mất hết cả hứng!"
"Chân tay vướng víu quá đi mất!"
Từng lời nói từng ánh mắt dần dần dần trở thành bóng ma, thành xiềng xích quấn lấy tâm trí cậu.
Để rồi mỗi khi gặp phải tình huống tương tự, cậu lại khẩn