Từ trước tới nay, An Nhiễm chưa bao giờ thấy một Phó Kim Tiêu như vậy.
Đời này là lần đầu thấy, mà đời trước lại chưa từng gặp được.
Thật ra nếu để tay lên ngực mà nghĩ thì Phó Kim Tiêu mà hắn biết luôn là một ảnh đế kiêu ngạo khó với tới.
Anh luôn lạnh lùng với mọi thứ, dù cho bọn họ đã từng có khoảng thời gian thân thiết bên nhau.
An Nhiễm cũng từng cảm nhận được giữa bản thân hắn và Phó Kim Tiêu có một tấm ngăn không vỡ nổi.
Không thể chạm tới trái tim người đàn ông này.
Kiếp trước dù khi hắn đã thành gia lập nghiệp, Phó Kim Tiêu vẫn là kẻ độc thân.
Dường như anh đã được định trước phải cô độc cả đời, bởi cái người có thể hiểu, có thể đi vào tâm trí anh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.
Đời này An Nhiễm tưởng mình sẽ làm được, nhưng giờ mới nhận ra rằng cái đích hắn phải tới cách xa tít tắp.
Khi An Nhiễm cảm thấy mình đã đủ hiểu Phó Kim Tiêu thì lại chợt phát hiện ra rằng chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi.
Cũng như lúc này vậy, khi anh gỡ xuống chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống, sự đáng sợ ấy khiến người khác không dám tới gần.
....
Khán giả vội muốn chết:
"Cái gì vậy trời, bọn họ đang xì xào cái gì vậy?"
"Xa thế chẳng nghe thấy cái gì!"
"Ố ồ tư thế mập mờ lắm nha~"
"Mị vẫn nghiêng về CP anh Phó với Tuế Tuế nhiều hơn."
Sau khi nghe được chút thông tin từ miệng An Nhiễm, Phó Kim Tiều quay gót rời đi.
Người quay phim đằng sau liền hỏi anh đi đâu.
Phó Kim Tiêu mở miệng: "Rừng Đào Hoa."
Trời đã vào thu nên không quá khó để thấy được tòa tháp ở phía xa xa.
Thấy anh định tiến vào, nhân viên lập tức ngăn cản: "Xin lỗi anh Phó, hiện tại không thể lên tháp."
Phó Kim Tiêu dừng bước, nhướn mày: "Lý do?"
"Bởi vì nó đã bị khóa lại." Nhân viên giải thích: "Dựa theo quy định thì bây giờ không thể đi lên."
Phó Kim Tiêu đứng ở cửa, ngẩng đầu liền thấy chiếc áo khoác vàng nhỏ đang bay bay trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Rồi anh lại cúi đầu đối mặt với nhân viên.
Rõ ràng Phó Kim Tiêu là người muốn qua cửa nhưng nhân viên là người gác lại còn khẩn trương hơn cả anh.
Phó Kim Tiêu nhìn một cách hiền lành, thản nhiên hỏi: "Phải không?"
Nhân viên run run gật đầu.
"Vậy có ai đã nói cho cậu..." Phó Kim Tiêu thong thả, âm cuối kéo dài ra mang theo vài phần áp bách.
Vẫn là tư thái lười biếng quen thuộc nhưng lúc này lại đem tới cảm giác nguy hiểm cho người đối diện: "...Tôi không thích tuân theo quy tắc."
Nhân viên sửng sốt.
Mấy năm nay Phó Kim Tiêu làm gì cũng điệu thấp, có lễ có độ khiến nhiều người quên mất anh của thời trẻ rất ngông nghênh.
Phó Kim Tiêu quét mắt nhìn một vòng rồi dừng trên cánh cửa đang bị khóa.
Nhân viên theo bản năng lui ra sau tính che lại ổ khóa, nào ngờ anh không động thủ mà lại thấp giọng: "Làm phiền một chút."
Rõ ràng quyền chủ động ở trong tay mình nhưng khi nghe thấy Phó Kim Tiêu nói vậy, nhân viên vẫn nhịn không được nghe theo, nhích người sang bên cạnh.
Vậy mà anh lại ngó lơ cánh cửa trước mắt, nhảy từ cửa sổ bên cạnh đi vào.
Động tác nhẹ nhàng dứt khoát khiến ngay cả người quay phim đằng sau cũng không phản ứng kịp.
Phó Kim Tiêu phất phất tay với nhân viên đang há hốc mồm miệng rồi nhanh chóng đi tiếp.
Người quay phim ôm thiết bị cồng kềnh, nhìn nhân viên một lúc thật lâu mới hỏi: "Có thể mở cái cửa kia ra được không? Tôi không nhảy nổi cửa sổ."
Nhân viên: "...Được"
Khán giả chứng kiến từ đầu đến cuối, cười quằn quại:
"Quá là đỉnh."
"Há há, không ngờ chứ gì!"
"Trời má, lâu rồi tui mới thấy Phó Kim Tiêu chơi nghiêm túc như thế này."
"Ư ư hoài niệm ngày xưa ghê."
Thẩm Tinh Tuế đang đợi trên đỉnh tháp bỗng nghe thấy động tĩnh liền sửng sốt: "Ai?"
"Tôi." Ngoài cửa truyền tới giọng của Phó Kim Tiêu.
Anh đứng trước cửa, hỏi lại: "Còn tốt chứ?"
Thẩm Tinh Tuế biết là anh thì kích động tới mức bật dậy: "Thầy Phó! Còn tốt, em còn tốt lắm.
Anh có thể tới đây thì tốt quá rồi, nhưng cửa này hình như bị khóa từ bên ngoài đấy ạ."
Phó Kim Tiêu đáp: "Tôi biết."
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Anh có chìa khóa sao?"
Phó Kim Tiêu xem xét qua cánh cửa gỗ đã cũ kỹ trước mắt.
Nếu dùng sức phá thì không có vấn đề gì, nhưng trấn Đào Hoa lại là trấn cổ.
Tòa tháp này cũng là di tích lịch sử nên không thể thích gì làm nấy được.
Anh trả lời: "Không có."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: "À, hả...?"
Cậu luôn vô thức nghĩ rằng Phó Kim Tiêu không gì không thể làm được, nhưng lại không ngờ rằng cũng có lúc anh gặp phải một số tình huống nan giải.
Thẩm Tinh Tuế hòa hoãn lại, an ủi: "Không sao đâu ạ, thật ra khung cảnh ở đây rất đẹp.
Không thì anh cứ đi trước đi nhé, chốc nữa..."
Ngoài cửa truyền tới tiếng lạch cạch, không tới nửa phút là cửa mở.
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, để lộ người đàn ông cao ráo đang cười mỉm: "Chốc nữa làm gì?"
Lời nói tới đầu lưỡi lại bị Thẩm Tinh Tuế cưỡng ép nuốt xuống.
Nhưng cậu còn rất khó hiểu nên tò mò hỏi: "Sao anh lại mở được cửa vậy?"
"Em nói cửa này hả?" Phó Kim Tiêu nói: "Hôm qua có em học sinh tặng tôi một món đồ chơi, may mắn trong này có một sợi kẽm nên tôi đã dùng để cạy khóa."
Nghe xong, Thẩm Tinh Tuế không dám tin trừng to hai mắt nhìn, trên đầu như toát ra một dấu chấm hỏi thật lớn.
Khán giả cũng nháo nhào:
"Hắc hắc, anh iu còn có biệt tài xịn ghê cơ."
"Từ từ, cái này cũng được hả?"
"Mị với Tuế Tuế chết vì kinh ngạc mất rồi."
"Ha ha, đúng là anh Phó mà."
Thẩm Tinh Tuế lắp bắp mãi mới được một câu: "Anh, anh đỉnh thật đấy.
Cái này cũng làm được."
Phó Kim Tiêu nói: "Chỉ là trò vặt vãnh học lúc giết thời gian thôi."
.....
Ha ha "giết thời gian" cơ đấy.
Cậu không nhịn nổi muốn xéo sắc.
Nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn vội vàng đáp: "Cảm ơn anh nhiều.
Vừa nãy em có treo áo khoác vàng trên cửa sổ vì nghĩ rằng nếu ai vừa lúc ngang qua đây mà thấy thì sẽ có cơ hội được cứu.
Không ngờ rằng hóa ra là anh, em thật sự cảm ơn anh nhiều."
"Ừm?" Phó Kim Tiêu nhàn nhạt lên tiếng, cong cong môi: "Tôi không phải vừa lúc ngang qua đây."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Con ngươi tối đen của Phó Kim Tiêu nhìn cậu thật sâu, chẳng nói gì tiếp.
Nhưng ám chỉ nho nhỏ như vậy cũng đã đủ để người khác rộn rạo.
Sau khi nghe vậy, Thẩm Tinh Tuế ngây ngốc đứng tại chỗ, cố gắng tiêu hóa câu nói của anh.
Phó Kim Tiêu lại nói: "Phòng này nóng quá, ra khỏi đây đã."
Lúc này cậu mới hoàn hồn, nhanh miệng đáp: "Chờ một chút.
Thầy Phó, em có một phát hiện mới."
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Hửm?"
Thẩm Tinh Tuế kích động vô cùng.
Cậu không kịp nghĩ nhiều mà chạy tới kéo tay Phó Kim Tiêu tới gần cửa sổ, chỉ vào phong cảnh bên ngoài: "Anh xem, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ thị trấn.
Anh có thấy nơi này giống cái gì không?"
Nếu bọn họ không đứng nơi cao như này thì sẽ khó có thể phát hiện toàn bộ thị trấn lại được sắp xếp thành một bông hoa đào khổng lồ.
Phó Kim Tiêu nói: "Khó trách bọn họ lại lấy cái tên Đào Hoa."
Thẩm Tinh Tuế điên cuồng gật đầu, nhưng đây vẫn chưa phải toàn bộ phát hiện mà cậu tìm ra.
Nhanh chóng lấy ra tấm bản đồ đã tìm được từ trước, Thẩm Tinh Tuế hào hứng: "Em có nghiên cứu qua thị trấn này một chút, anh còn nhớ những nơi mà chúng ta đã phải làm công trong ngày đầu tới đây không?"
Trí nhớ của Phó Kim Tiêu rất tốt.
Anh nhanh chóng đáp lại.
"Không sai!" Thẩm Tinh Tuế so sánh trên bản đồ, hưng phấn nói: "Em phát hiện nhà hàng với hiệu sách đều nằm trên cùng một cánh hoa đào.
Tấm bản đồ này em cũng là tìm được ở nhà hàng, nên bây giờ em có một giả thiết lớn mật: Tất cả những mảnh nhỏ cần tìm đều giấu tại những nơi chúng ta làm công!"
Phó Kim Tiêu nghe cậu phân tích xong liền tán dương: "Không tệ, suy nghĩ rất tinh tế."
Dù bị nhốt trong phòng tới mức đổ mồ hôi nhưng Thẩm Tinh Tuế không những không tiêu cực mà còn cố gắng tìm đường cứu cho mình trong nghịch cảnh.
Chỉ dựa vào những điểm này, cậu đã thể hiện mình là một người phi thường.
Khán giả cũng tán thành:
"Tuế Tuế, hóa ra nhóc không ngốc!"
"Ha ha, bạn nhỏ nay thông minh quá ha."
"Trọng điểm là anh ấy là người đầu tiên phát hiện ra đó!"
"Xông lên xông lên, úp sọt sát thủ An Nhiễm đeee!"
Đôi mắt Thẩm Tinh Tuế lấp la lấp lánh.
Đặc biệt sau khi được Phó Kim Tiêu khen ngợi, cậu càng lộ rõ sự vui vẻ, mỉm cười toe toét: "Bây giờ chúng ta đi lấy mảnh nhỏ, sau đó..."
Phó Kim Tiêu hiểu ý của cậu, tiếp lời: "Báo thù."
Ý cười của Thẩm Tinh Tuế càng chói mắt.
Gần đây tâm tình của cậu đã tự tin hơn trước nhiều, gật đầu đáp: "Đi thôi!"
Tìm được manh mối chủ chốt rồi thì tốc độ làm việc nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi rời khỏi tháp, bọn họ dựa vào bản đồ tìm ra manh mối được giấu trong tiệm sách.
Bây giờ trong tay hai người đã có ba mảnh nhỏ, trên đường còn đụng phải Từ Tần Khách và Phong Phàm.
Thấy họ, hai người này vô cùng kích động chạy tới.
Từ Tần Khách hổn hển: "Các cậu, các cậu phải cẩn thận đấy.
Chúng tôi hình như đoán được sát thủ là ai rồi."
Bọn họ đồng thanh nhắc tới một cái tên: "An Nhiễm!"
Từ Tấn Khách sửng sốt: "Các cậu biết à?"
"Ừ, từ một quyển nhật ký." Thẩm Tinh Tuế gật đầu, dở khóc dở cười: "Cũng phải nói quá trình thật là lằng nhằng, may là cuối cùng vẫn đoán được."
Phong Phàm bên cạnh nói: "Nhưng chúng tôi đoán rằng không chỉ có một mình An Nhiễm đâu."
Thẩm Tinh Tuế lập tức nói: "Cậu ta còn một em trai làm đồng lõa với mình nữa, là người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta."
Mọi người choáng váng.
Bởi vì người nhỏ nhất ở đây chỉ có hai người là An Nhiễm và Thẩm Tinh Tuế mà thôi.
Khi mọi người bắt đầu há hốc mồm miệng, Phó Kim Tiêu khẽ thở dài một hơi, kịp thời kéo lại suy nghĩ chệch khỏi quỹ đạo: "Vì sao người em trai này lại không thể là An Nhiễm?"
!!
Thì ra là vậy!
Thẩm Tinh Tuế và những người khác nhìn Phó Kim Tiêu một cách sùng bái.
Mặt ai nấy cùng hiện rõ một vẻ bội phục và khiếp sợ với bộ não suy luận này.
Phó Kim Tiêu: "..."
Khán giả xem tới đây cũng cười nghiêng ngả:
"Hà hà, cao thủ cao thủ."
"Đám nhóc này mà không có thầy Phó dẫn dắt thì sợ bị gặt như rơm như rạ từ lâu rồi."
"Đạo diễn chắc phải trằn trọc lắm."
"Há há, Phó Kim Tiêu chắc chắn là MVP cmnr!"
Sau khi uốn nắn lại, cuối cùng bọn họ cũng chọn được con đường đúng đắn.
Mọi người suy luận từ manh mối đang có: Nếu nội gián là anh trai có em nhỏ thì có thể loại bỏ Thẩm Tinh Thần não ngắn, con một Phó Kim Tiêu cùng những người khác.
Cuối cùng bọn họ phát ra rằng chỉ còn một người đủ điều kiện, đó là Ninh Trạch vẫn luôn bị xem nhẹ!
Thằng này được!
Từ Tần Khách nói: "Thế thì Thẩm Tinh Thần nguy hiểm quá.
Vừa rồi cậu ta đi cùng với Ninh Trạch đấy."
Vừa nói, loa bỗng phát thông báo: "Đồ Nhã, Lý Nhứ An, thầy Lý OUT!"
?
Trên đầu người nào cũng mọc một dấu hỏi chấm to đùng.
Ai cũng cảm thấy kỳ lạ bởi Thẩm Tinh Thần đã mất nửa cái mạng, hơn nữa là người đang cách gần sát thủ nhất lại chẳng bị sao cả?
Đang nghĩ ngợi, bỗng đằng xa xuất hiện một đám người.
Trùng hợp lại là nhóm Thẩm Tinh Thần, hơn nữa hình như bọn họ còn vừa đi vừa cãi nhau gì đó.
Thẩm Tinh Thần rất là ghét bỏ: "Tôi không thèm cậu tới cứu tôi nhá."
Lý Nhứ An thở dài: "Cậu có mảnh nhỏ nên giữ cậu sống mới là tốt nhất."
"Cái đồ xí vào chuyện của người khác!" Thẩm Tinh Thần trừng mắt nhìn hắn, rồi lại đá chân Ninh Trạch: "Cái thằng phản đồ này!"
Ninh Trạch bất đắc dĩ nhún vai.
Tới gần, Thẩm Tinh Thần thấy nhóm cậu liền sáng mắt.
Vị thiếu gia này chạy hùng hục tới, thở phì phò: "Ninh Trạch với An Nhiễm là sát thủ đó, bọn anh đoán sai!"
Thẩm Tinh Tuế nhìn hắn tức tới mức đầu nhím dựng hết cả lên.
Nhưng cũng đáng yêu đấy chứ.
Hắn luôn như vậy, nếu không được cùng phe với bạn bè mình liền sẽ giận dỗi.
Tâm tư đơn thuần nên chuyện gì cũng suy nghĩ đơn giản hóa dẫn tới nhiều lúc bị lừa xoay vòng vòng.
Thẩm Tinh Thần nói: "Anh có mảnh nhỏ này, nhanh tìm nốt thôi.
Chúng ta đi báo thù rửa hận, đá đít mấy người âm hiểm xảo trá, bảo vệ trấn nhỏ!"
Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu liếc nhau.
Anh nhẹ gật đầu, lấy ra số mảnh nhỏ đang có: "Thêm chỗ này là có bốn mảnh rồi."
Thẩm Tinh Thần sốc nặng.
Bây giờ mới buổi chiều, hắn nghĩ bọn họ phải tốn công tốn sức nhiều lắm mới có thể tìm đủ được.
Ai ngờ, tổng có sáu mảnh cần tìm mà bọn họ đã lấy được bốn mảnh rồi.
Từ Tần Khách thấy vậy, ngại ngùng nói: "Thật ra bọn tôi cũng đang giữ một mảnh."
!!?
Ai cũng không tưởng tượng được mọi chuyện