Thẩm Tinh Tuế không nghe rõ.
Không, hoặc là cậu có nghe thấy, chẳng qua không dám tin mà nhìn về phía Phó Kim Tiêu bên cạnh.
Nhưng tất cả cậu thấy lại là góc nghiêng của anh đang trò chuyện vui vẻ với người khác.
Có nhân viên tới gần nói: "Thầy Phó, sắp tới lượt anh rồi.
Mời anh đi chuẩn bị ạ."
Phó Kim Tiêu gật đầu đáp lại.
Anh cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Tuế, nói: "Chốc nữa lên sân khấu không phải khẩn trương.
Em có kinh nghiệm rồi, cứ coi đây là buổi biểu diễn bình thường thôi.
Dù có phạm lỗi cũng đừng dừng lại, hiểu chứ?"
Thẩm Tinh Tuế rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Phó Kim Tiêu mới vừa lòng lên sân khấu.
Khi anh bước lên sân khấu, Thẩm Tinh Tuế đứng dưới nghe rõ ràng từng đợt tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Khán giả ra sức vỗ tay khiến những người khác nhận ra rằng đây là sức hút của ảnh đế quốc dân.
Dưới đài truyền tới tiếng nhạc, nâng vẻ đẹp hoa lệ của sân khấu Đêm Xuân lên cực hạn.
Tiếng hát trầm ấm ưu nhã của Phó ảnh đế cất lên, hòa cùng giọng ca của một nữ ca sĩ vô cùng nổi danh khác.
Sự kết hợp của hai người khiến người nghe như tắm trong gió xuân.
Anh ca hát đã nhiều năm, có dày dặn kinh nghiệm nên khi cất giọng sẽ khiến người nghe vô thức cuốn theo.
Sân khấu lớn như vậy, nhưng tầm mắt mọi người dường như chỉ thấy anh đứng lẻ loi ở đó dưới ánh đèn ấm áp.
Cô Thái đứng đằng sau nói: "Cậu ấy rất bắt mắt, rất được yêu thích đúng không?"
Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, nhìn sang bà.
Tuy có chút thẹn thùng, cậu vẫn gật đầu đáp.
Cô Thái cười tủm tỉm: "Nhưng cũng phải nói thật với em, trong mấy năm nay thì em là người đầu tiên cậu ấy mang tới giới thiệu cho chúng ta đó.
Ngoài em, dù là nghệ sĩ mới của công ty thì cậu ta cũng chưa từng làm như vậy.
Tuy nhân duyên của Phó Kim Tiêu rất tốt, nhưng mấy năm năy cô vẫn cảm thấy cậu ta đang lẻ loi một mình."
Thẩm Tinh Tuế nghe cô Thái nói mà có chút xuất thần.
Cậu cảm thấy thẹn trong lòng.
Có lẽ cô Thái cảm thấy Phó Kim Tiêu đối xử với cậu rất đặc biệt, nhưng chỉ có bản thân cậu rõ ràng rằng mọi việc không phải như vậy.
Là do quan hệ giữa hai nhà Thẩm - Phó, là bởi mẹ nhờ vả nên thầy Phó mới giúp đỡ cậu nhiều hơn một chút.
Nếu không có những điều trên thì có lẽ với Phó Kim Tiêu, cậu chỉ là một người qua đường mà thôi.
Cô Thái lại không biết suy nghĩ trong lòng cậu, ôn nhu nói: "Tuế Tuế, thật vui khi được gặp em hôm nay, cô cũng rất vui cho cậu ấy."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
"Đừng nghĩ cậu ta cao siêu không thể với tới." Cô Thái vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Nhiều năm qua, tuy nhìn cậu ấy thành thục giỏi giang nhưng bên trong cũng không dễ dàng như vậy đâu."
Thẩm Tinh Tuế không hiểu tại sao cậu lại cảm nhận được nỗi chua xót từ lời nói của cô Thái.
Vừa lúc cuộc trò chuyện của bọn họ kết thúc, có nhân viên tới nhắc cậu đi chuẩn bị.
Thẩm Tinh Tuế nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình rồi lên sân khấu.
Kỳ thật trong tiết mục này, cậu không được diễn nhiều hay lên hình giây nào mà chỉ làm nền phía sau.
Trong nháy mắt lên sân khấu, cậu thấy được từng hàng người dưới khán đài cùng vô số máy quay đang chĩa về phía này.
Đây là sân khấu lớn nhất mà Thẩm Tinh Tuế từng đứng, cảm giác áp bách ập tới khiến cậu chấn động.
Tiếng vỗ tay xôn xao như sấm bên tai.
Ánh đèn rọi lấp lánh, sân khấu 3D đồ sộ, âm nhạc du dương, vũ công trong trang phục hoa mỹ khiến người xem thỏa mãn cả về thị giác lẫn thính giác.
Lúc này, Thẩm Tinh Tuế mới cảm giác được bản thân vẫn là con ếch với miệng giếng bé nhỏ.
Cô Thái nói cậu có thể đứng cạnh Phó Kim Tiêu, nhưng cậu lại chỉ là một nghệ sĩ vô danh mà thôi.
Những gì Phó Kim Tiêu đã thấy thì cậu lại chưa từng trải qua bao giờ.
Lấy địa vị hiện tại của cậu lại càng không xứng đứng cùng Phó Kim Tiêu.
Tiếng đàn tuôn ra theo chuyển động của đầu ngón tay, hòa vào âm nhạc trên sân khấu.
Khán giả dưới đài chìm đắm trong đàn ca sáo nghệ hài hòa, còn trong phòng phát trực tiếp, có người phát hiện:
"Anh trai nhỏ đang đàn đằng xa nhìn quen quen nha."
"Hay ghê á."
"Tiếng đàn này quen ghê."
Có thể vì nhiều người nhắc tới nên nhà đài đã cho máy quay đảo qua đằng sau một lượt, ghi lại sườn mặt trắng nõn của Thẩm Tinh Tuế.
Thật ra trên màn hình không hiện rõ lắm nhưng dưới ánh đèn lộng lẫy, dáng người thanh tú đang đánh đàn đã gây ấn tượng mạnh với khán giả.
"Mẹ ơi con muốn anh này làm chồng."
"Có cảm giác như công tử gia giáo nhỉ?"
"Đây là ai nha?"
Dân mạng trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại.
Mãi tới khi hạ màn, Thẩm Tinh Tuế tiến tới cùng nhau chào khán giả thì bọn họ mới nhận rõ.
Trong lúc nhất thời, trên mạng có không ít người kinh ngạc:
"Vậy mà là Tuế Tuế kìa!"
"Vốn dĩ thích tài năng, tính làm fan mẹ của cậu.
Nhưng mà giờ tui lại có ý tưởng khác hí hí."
"Ha ha, cái này là thân tình biến chất đấy nhá."
"Bé cưng nhà ta vậy mà lại ở Đêm Xuân, ai cũng không ngờ tới mà!"
Tuy chỉ là mấy giây lên hình ngắn ngủi nhưng cậu được nhận lại không ít lời khen ngợi, đồng thời trở thành đối tượng để bàn tán.
Tuy rằng bị loại khỏi chương trình [Tinh Quang] nhưng hiện giờ cậu còn phát triển tốt hơn cả thành viên trong nhóm.
Tương lai của Thẩm Tinh Tuế thật đúng là sáng lạn!
Thẩm Tinh Tuế bước xuống sân khấu.
Lúc này đã gần 11 giờ, trời tối đen như mực.
Hậu trường có không ít người biểu diễn xong đang thu dọn đồ đạc để về nhà.
Trước khi rời đi, có không ít người bàn tán cùng một chủ đề:
"Cô nhận được hoa chưa?"
"Chưa."
"Thầy Phó có tặng hoa không?"
"Không biết, tôi cũng rất mong có thể nhận được..."
Thẩm Tinh Tuế nghe mà chẳng hiểu gì, vừa lúc Thẩm Tinh Thần từ cách vách tới đây tìm em trai mình.
Thấy cậu ngẩn người, hắn nhào tới chụp vai: "Đang ngớ người làm gì vậy?"
Thẩm Tinh Tuế nhỏ giọng hỏi: "Tại sao mọi người lại nhắc tới hoa vậy? Đó là cái gì?"
Thẩm Tinh Thần biết nhiều hơn cậu: "À cái này ấy hả? Chắc em không biết, mấy năm trước sau hậu trường này có một đôi đùa giỡn, tặng cho đối phương hoa cài trên lễ phục của mình.
Kết quả là bọn họ tu thành chính quá đó! Mấy năm sau lại có mấy người thử, phát hiện ra chuyện tặng hoa