Nghe người hầu nói vậy, Thẩm Tinh Tuế ngây ngốc hỏi lại: "Xin hỏi, ai mời tôi qua vậy?"
Người hầu mỉm cười đáp: "Là lão phu nhân ạ."
Thẩm Tinh Tuế từng nghe mẹ mình nói qua, món mỳ mà lão phu nhân làm rất ngon.
Tuy mẹ không nhắc nhiều về bà nhưng cậu cũng có thể đoán được rằng lão phu nhân hẳn là người tốt.
Thẩm Tinh Thần nói: "Em mau đi gặp bà đi.
Lão phu nhân tốt lắm, lì xì bà từng mừng anh siêu dày luôn!"
Trong thế giới đơn bào của Thẩm Tinh Thần: Lì xì nhiều = người tốt.
Thẩm Tinh Tuế cười cười, gật đầu nói: "Vâng, giờ em qua luôn nhé."
Theo chân người hầu, Thẩm Tinh Tuế xuyên qua đám đông náo nhiệt ở đại sảnh, bước lên cầu thang cổ điển làm bằng gỗ.
Rất nhanh, bọn họ đã tới tầng trên.
Nhà Phó được trang hoàng theo lối cổ xưa nồng đậm dấu ấn lịch sử.
Trên tường là tranh chữ treo ngay ngắn, xen kẽ chúng là kệ thủy tinh dùng để trưng bày bình hoa vô cùng tinh tế.
Người hầu đi trước, nói: "Trước khi cậu tới, lão phu nhân vẫn luôn miệng nhắc cậu đấy."
Thẩm Tinh Tuế tò mò: "Lão phu nhân biết tôi hả?"
"Biết chứ!" Người hầu mỉm cười: "Lão phu nhân thường xem chương trình, nghe các bài hát cậu sáng tác mà."
"..."
Thẩm Tinh Tuế rơi vào trầm tư.
Cậu bỗng nhiên nghĩ tới: Hình như bài hát của cậu rất được các ông các bà ưa chuộng hay sao ấy?
Chuyện này có ổn không?
Hình như cũng như chẳng có gì xấu cả.
Khi tới nơi, người hầu dẫn trước mở cửa cho Thẩm Tinh Tuế đi vào bên trong.
Lúc này, cậu hít một hơi thật sâu để xua bớt khẩn trương đang xao động trong lòng rồi mới cất bước.
Bên trong phòng dường như đang châm nhang thơm vô cùng thanh nhã.
Một bà lão đang ngồi trên sô pha, tay cầm quyển sách lật dở.
Nghe thấy tiếng chân bước vào phòng, bà quay đầu lại, tươi cười: "Tuế Tuế, con đến rồi."
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc nhìn bà.
Rất trẻ, chỉ tầm tuổi với bà nội của cậu.
Lão phu nhân chăm sóc bản thân rất tốt, cho dù tóc đã bạc nhưng vẫn cả người vẫn đầy khí chất.
Thẩm Tinh Tuế khom lưng: "Xin phép Phó lão phu nhân ạ."
"Không phải khách khí như vậy." Lão phu nhân nói: "Con cứ gọi là bà hay bà Phó cũng được."
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy chuyện này không hợp quy củ cho lắm, nào có chuyện vừa gặp mặt đã nhận thân như vậy chứ.
Cậu tính từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bà lại chẳng thốt được lời nào.
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với cậu, nói: "Cháu ngoan, tới ngồi bên cạnh bà đi."
Thẩm Tinh Tuế nghe theo, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Cháu nhìn còn đẹp trai hơn cả trên TV đấy." Lão phu nhân cười tủm tỉm, nói tiếp: "Giống y đúc ba mẹ cháu vậy."
Thẩm Tinh Tuế được khen mà ngại, thẹn thùng đáp: "Cảm ơn bà đã khen ạ."
Nụ cười bên môi của lão phu nhân nhạt dần, thấp giọng: "Thật ra hồi con chưa được sinh ra, lúc biết chuyện Lena tự ý đính hôn Kim Tiêu với đứa nhỏ chưa ra đời của nhà người ta, bà đã vô cùng phiền lòng."
Trái tim Thẩm Tinh Tuế khẽ nhói.
Cậu không nghĩ lão phu nhân gọi mình tới để nói về chuyện này.
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn chưa sẵn sàng.
Bà lão nói tiếp: "Sau đó, bà lại nghe phong thanh cháu dâu tương lai của mình có thể là nam thì càng không vui.
Tuy khoa học kỹ thuật đã phát triển tiên tiến, dù không tới mức tuyệt hậu nhưng bao thế hệ qua, cả gia tộc họ Phó chỉ có độc đinh nối dõi thôi.
Nếu Kim Tiêu có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra thì cả gia nghiệp đồ sộ bao đời nay phải làm sao bây giờ?"
Nghe lão phu nhân nói, tay Thẩm Tinh Tuế vô thức nắm chặt lại.
Cậu đáp một cách lung tung, trong lòng loạn thành một bầy.
Lão phu nhân dường như hiểu cậu nghĩ gì, vỗ tay trấn tay cậu: "Nhưng mà sau này, bà lại được biết chuyện của nhà con.
Lúc đấy tuy bà chưa từng gặp đứa bé này nhưng trong lòng vẫn rất hụt hẫng.
Mà thằng nhóc Kim Tiêu kia tới bây giờ vẫn mãi chưa kiếm đối tượng nào cả.
Bà thầm nghĩ, nói không chừng hai người các con lại rất có duyên, có phải bản thân bà nên thuận theo tự nhiên mới đúng hay không."
Sau khi nghe xong, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy vô cùng phức tạp: "Con nghĩ thầy Phó không có đối tượng là do chưa gặp được người thích hợp thôi."
Lão phu nhân lắc đầu.
Bà dường như nghĩ tới cái gì, lấy một quyển album ở bên cạnh mình ra.
Nếu Thẩm Tinh Tuế không nhớ lầm thì đây là thứ mà lão phu nhân đang xem khi cậu tiến vào phòng.
Lão phu nhân mở ra, lấy một thứ đưa cho cậu: "Con xem đi."
Thẩm Tinh Tuế cầm lấy, phát hiện đây là một tấm ảnh gia đình.
Trong bức ảnh này, người đứng bên cạnh Phó tổng lại không phải là phu nhân Lena.
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc: "Người này là..."
"Cô ấy là mẹ đẻ của Kim Tiêu, Ôn Vinh." Lão phu nhân nhìn người phụ nữ trong ảnh, cảm khái: "Năm đó trong phòng mổ, Ôn Vinh bị khó sinh, chẳng đợi mọi người phản ứng kịp đã đi rồi."
Lúc trước, Thẩm Tinh Tuế từng được nghe phong thanh mối quan hệ giữa thầy Phó với bố mình không được hòa thuận, nhưng cậu chưa từng biết tới câu chuyển ẩn sâu bên trong như vậy.
Lão phu nhân cảm thán: "Không quá 2 năm sau khi Ôn Vinh mất, Lena bước chân vào nhà Phó.
Cô ấy coi Kim Tiêu như con ruột của mình, đối xử với mọi người xung quanh cũng không tệ, nhưng Kim Tiêu vẫn một mực đổ lỗi cho bố nó vì cái chết của mẹ mình."
Thẩm Tinh Tuế: "Tại sao chứ?"
Vốn dĩ lão phu nhân không muốn nói chuyện xấu trong nhà, nhưng đối với Thẩm Tinh Tuế, bà thở dài: "Vì thằng bé nghi ngờ bố nó ngoại tình."
Đồng tử Thẩm Tinh Tuế mở lớn.
"Lúc Ôn Vinh trong phòng mổ, bố nó đang đi công tác ở Mỹ chưa kịp về." Lão phu nhân thở dài: "Lena cũng là người Mỹ...!Chắc hẳn chuyện này có hiểu lầm gì đó thôi, nhưng tính tình thằng nhóc Kim Tiêu này rất bướng bỉnh.
Sự ra đi của mẹ nó cùng mối quan hệ bất hòa với ba khiến thằng bé kháng cự hai chữ hôn nhân.
Từng có một khoảng thời gian dài, bà lo rằng Kim Tiêu sẽ ở vậy cả quãng đời sau này."
Thẩm Tinh Tuế cũng cảm thấy chấn động.
Sau khi nghe bà nói xong, cậu đỏ mặt lắp bắp: "Bà hiểu lầm rồi ạ, cháu với thầy Phó không có gì hơn ngoài bạn bè đâu ạ."
Vẻ mặt của lão phu nhân: Chuyện này không phải sớm muộn sẽ thành sao?
Thẩm Tinh Tuế không biết phải giải thích như nào mới tốt.
Đúng lúc này, lão phu nhân lại lấy một con dấu từ phía sau đưa cho cậu: "Thằng bé Kim Tiêu là cháu bà, sao bà lại không hiểu chứ? Biết chuyện của hai đứa, bà vui lắm! Đây là quà gặp mặt, mong con không ghét bỏ."
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy con dấu này tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Cậu vội vàng từ chối: "Bà nội, con dấu này quý quá, con không nhận được đâu ạ."
"Đây là thứ con xứng đáng có được." Lão phu nhân vỗ tay cậu: "Cháu ngoan, con cứ cầm lấy đi."
Thẩm Tinh Tuế từ chối thật lâu cũng không lay chuyển được bà, cuối cùng đành phải nhận lấy.
Lúc này tiệc tối đã trôi qua quá nửa, chuẩn bị tới vũ hội mà các cô gái mong chờ.
Mãi tới khi lão phu nhân bảo cậu xuống tầng chơi, Thẩm Tinh Tuế cuối cùng mới có cơ hội rời đi.
Vừa xuống phía dưới, cậu đã nghe thấy tiếng nhạc du dương vang lên ở đại sảnh, lâu lâu còn có tiếng dương cầm xen lẫn.
Thẩm Tinh Thần vẫy tay với cậu: "Vũ hội sắp tới rồi mà em mới xuống là sao hả!"
Thẩm Tinh Tuế tới đứng bên người hắn.
Cậu quét mắt nhìn xung quanh, vừa lúc thấy được thân ảnh Phó Kim Tiêu đang ngồi bên dương cầm diễn tấu.
Dưới ánh đèn chùm, anh mặc một bộ tây trang xanh biển được cắt may vô cùng tinh tế khiến không ít thiếu nữ đêm nay thầm thét chói tai.
Xung quanh tụ tập không ít khách khứa đang tập trung lắng nghe tiếng dương cầm vang bên tai.
Ngón tay thon dài của Phó Kim Tiêu múa lượn trên các phím đàn như có ma thuật khiến mọi người u mê say đắm không rời mắt.
Thẩm Tinh Thần cảm thán: "Thầy Phó đàn hay phết đấy chứ!"
"Ừm." Thẩm Tinh Tuế nhìn anh, nhẹ nhàng cười: "Anh ấy từng nói rằng, âm nhạc không phân biệt giàu nghèo sang hèn, ai cũng là phiên bản duy nhất trong thế giới của chính mình."
Lúc anh nói là hôm sau ngày Giản Trị xé tan bản thảo cậu tặng cho gã.
Hôm ấy, cậu nhốt bản thân trong phòng, cả đêm không thể đi vào giấc ngủ.
Niềm đam mê với âm nhạc như một tấm gương bị người ta đập vỡ tan không chút thương tiếc.
Cũng trong đêm hôm ấy, cậu vô tình mở một đoạn video Phó Kim Tiêu tham gia chương tình tuyển chọn idol.
Khi ấy, Phó Kim Tiêu vừa cãi nhau căng thẳng với cha mình, tự thân tiến vào giới giải trí.
Một thanh niên trẻ tuổi không tiền không quyền tất nhiên phải chịu nhiều sự đối đãi bất công.
Trong chương trình, các bài hát do anh sáng tác bị nhận xét là không ý nghĩa, không giá trị và không có "chất", thua xa những thí sinh khác.
Lúc ấy, thanh niên trẻ tuổi đứng trên sân khấu không thể hiện chút đau buồn nào khi nghe những lời như vậy.
Phó Kim Tiêu đứng ở đó.
Chẳng sợ thất bại, anh vẫn lạnh nhạt như cũ, cười nói: "Âm nhạc không phân biệt giàu nghèo sang hèn, ai cũng là phiên bản duy nhất trong thế giới của chính mình."
Những lời này khiến ban giám khảo bên dưới nghẹn họng.
Sau đó một năm, Phó Kim Tiêu lại dự thi một lần nữa, giành được giải quán quân chung cuộc.
Giải thưởng ấy đã trở thành bước đệm để anh lên đỉnh cao của giới giải trí.
Mà trong khoảng thời gian này, Thẩm Tinh Tuế đã được tiếp thêm sức mạnh to lớn.
Khi cậu chìm trong sự tự ti, Phó Kim Tiêu đã trở thành ánh sao rực rỡ thắp sáng niềm hy vọng và sức mạnh trong cậu.
Mãi cho tới tận hôm nay.
Phó Kim Tiêu vẫn là ánh sao lộng lẫy ở trên cao trong cuộc đời của cậu, cao tới mức không thể khinh nhờn dù chỉ là một chút.
Đoạn nhạc kết thúc, cả đại sảnh giòn giã tiếng vỗ tay.
Vũ hội chính thức bắt đầu.
Các tiểu thư quyền quý trong đủ loại váy vóc lóa mắt sôi nổi tiến tới.
Mục tiêu của bọn họ hầu như chỉ có một, có người dũng cảm cất lời:
"Anh Phó, liệu em có thể được nhảy với anh một điệu được không?"
"Cho phép em được trở thành bạn nhảy đêm nay với anh nhé!"
"Ngài Phó, không biết tôi đây có thể vinh hạnh..."
Trong các buổi vũ hội bình thường, vốn phải là các chàng trai ngỏ lời mời nàng thơ của lòng mình trước.
Nhưng ở dạ hội nhà Phó đêm nay, mọi chuyện lại bị đảo lộn hoàn toàn.
Phó Kim Tiêu đứng lên, bày ra nụ cười xã giao: "Cảm ơn mọi người, được lọt vào mắt xanh của các quý tiểu thư đây là vinh hạnh của tôi.
Thế nhưng ai cũng rất ưu tú khiến bản thân tôi cảm thấy vô cùng khó chọn..."
Các cô gái liếc qua liếc lại, ai cũng thấy địch ý trong mắt đối phương.
Khi mọi người còn đang do dự, Phó ảnh đế lại cất lời: "Để cho công bằng, chúng ta sẽ dùng đóa hoa này để quyết định được không? Rơi trúng vào ai thì người đó là người được chọn."
Thoạt nhìn đúng là vô cùng công bằng.
Mọi người vui vẻ đồng ý.
Phó Kim Tiêu tùy tiện cầm một đóa hoa ở sau mình.
Đóa hoa hồng đỏ tươi tắn trong tay anh đẹp một cách dị thường.
Phó Kim Tiêu giơ tay ném, đóa hoa bay thành một đường cong parabol.
Kết quả, nó rơi thẳng lên trên đầu Thẩm Tinh Tuế đang đứng xem gần đó.
"Ôi..."
Phó Kim Tiêu kéo dài giọng: "Tôi trượt tay."
"Nhưng trước đó chúng ta đã thống nhất quy tắc.
Vì để công bằng..." Khóe miệng Phó Kim Tiêu cong cong, thong thả nói: "Tôi sẽ nhảy điệu đầu với cậu ấy.
Mọi người còn ý kiến nào không?"
Mọi người: "..."
Rất là "công bằng"!
Phó Kim Tiêu mặc kệ bọn họ nghĩ gì.
Anh chen qua đám người, tới trước mắt Thẩm Tinh Tuế, thấp giọng hỏi: "Đau lắm hả?"
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu, chần chờ: "Chuyện này là sao ạ?"
Phó Kim Tiêu hơi khom lưng, ưu nhã nâng cánh tay lên trước mặt cậu: "Chuyện là...!xin hỏi cậu Thẩm, tôi có thể mời em cùng nhảy một điệu được không?"
Khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn càng thêm động lòng người, hơn hết giọng của anh trầm thấp, từ tính lại càng giống hoàng tử cao quý.
Thẩm Tinh Tuế không dám tin, chỉ chính mình: "E-em?"
Phó Kim Tiêu câu môi: "Không em thì ai đây?"
"Nhưng đã lâu em chưa nhảy rồi."
"Không sao cả."
"Nhưng em không biết nhảy điệu nữ..."
Phó Kim Tiêu ung dung: "Tôi sẽ nhảy."
!!!
Không chỉ Thẩm Tinh Tuế, Thẩm Tinh Thần bên cạnh cũng há hốc mồm rồi.
Trần đời hắn mới thấy một người may mắn được tay trong tay cùng Phó Kim Tiêu nhảy điệu đầu tiên, ly kỳ hơn nữa lại còn khiến con cáo già này chấp nhận nhảy điệu nữ!
Thẩm Tinh Tuế vội vàng nói: "Không, không sao cả, em có thể thử nhảy điệu của nữ, nhưng có thể sẽ khá lạ chân.
Mong anh đừng ghét bỏ ạ."
Phó Kim Tiêu cầm tay cậu, cùng nhau bước vào sàn nhảy.
Các vị tiểu thư khác sợ ngây người.
Người mà các cô nhìn chằm chằm cả đêm, mơ mộng đủ kịch bản nhưng chẳng ai lại ngờ