Sau khi Phó Kim Tiêu nói xong, toàn bộ hiện trường tĩnh lặng trong chốc lát.
Khách mời choáng váng, nhân viên choáng váng, đạo diễn choáng váng.
Không ai ngờ Phó Kim Tiêu lại can đảm nói những lời như vậy cả.
Mà Thẩm Tinh Tuế - nhân vật chính lại trừng to mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Em..." Thẩm Tinh Tuế ấp úng chẳng biết nói gì: "Em.."
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng sợ ngây người, toàn màn hình là dấu chấm hỏi:
"?"
"???"
"?? Đ* má, xin hỏi hôm nay có phải ngày cá tháng tư không vậy!?"
Nhân viên chương trình dần ý thức được tình hình không ổn.
Đạo diện vội vàng lên tiếng: "Thầy Thẩm, ý anh Phó muốn hỏi là cậu có thể cùng tổ đội với nhau không."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, cảm xúc choáng váng lúc này mới chậm rãi trở về.
Vì việc vừa rồi mà mãi sau mọi người mới dần lấy lại bình tĩnh, không ai hẹn ai mà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao chuyện này quá kinh khủng, nếu Phó Kim Tiêu bày tỏ tình yêu trên chương trình này thì chắc chắn cả phòng trực tiếp lẫn Weibo sẽ sập trong phút mốt.
Đương nhiên việc này cũng có lợi cho bọn họ, chương trình sẽ được chú ý hơn bao giờ hết, nổi từ bắc tới nam luôn.
Phó Kim Tiêu lẳng lặng nhìn Thẩm Tinh Tuế.
Trong ánh nhìn của anh, không hiểu vì sao mà Thẩm Tinh Tuế cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Thật giống như...
Chuyện anh hỏi không liên quan tới tạo nhóm.
Đạo diễn sợ lâu chút nữa lại lằng nhằng thêm, vội mở miệng: "Căn cứ theo quy tắc thì không được từ chối đâu nhé."
Trái tim đang đập dồn dập của Thẩm Tinh Tuế dần lắng lại, cậu cười nhẹ đáp: "Em đồng ý."
Không khí sôi động trở lại.
Thẩm Tinh Thần ở cạnh lẩm bẩm: "Hóa ra em lại muốn nằm không cũng có miếng ăn à?"
Đạo diễn nói tiếp: "Tuy mời tổ đội không phạm quy nhưng chỉ áp dụng hết nhiệm vụ tiếp theo thôi.
Sau đó, chúng ta sẽ phân lại một lần nữa."
Những người khác đã hiểu.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp thì đang rôm rả bàn tán:
"Hơ hơ, vì sao tôi thấy Tuế Tuế không tình nguyện lắm nhỉ?"
"Anh Phó iu dấu của mị cũng có ngày hôm nay sao?"
"Hình như mấy lần trước toàn là người khác chủ động tới mời mà."
"Hắc hắc, đúng là ngàn năm có một nha thầy Phó."
Phó Kim Tiêu đang thiên vị Thẩm Tinh Tuế một cách trắng trợn.
Từ trước tới nay, anh không phải là người thích che đậy giấu diếm.
Tuy Phó Kim Tiêu âm hiểm xảo trá thật, nhưng anh sẽ không bao giờ mập mờ những việc quan trọng.
Sau đó, vì đã thông qua khảo nghiệm nên mọi người cùng nhau từ tốn bước vào thôn.
Lúc này tuy trời đã vào đông nhưng ở đây không quá lạnh.
Trang phục của người trong thôn lấy tông xanh làm chủ đạo, các cô thiếu nữ còn đeo trang sức lấp lánh vô cùng xinh đẹp.
Có mấy cô gái với bím tóc gọn gàng, xinh đẹp đang tò mò nhìn qua.
Đạo diễn nói: "Mọi người đã vất vả rồi.
Người tộc Miêu ở đây rất nhiệt tình tiếp đón khách tới nên đã chuẩn bị một tiết mục múa hát cho chúng ta.
Mời mọi người tới quảng trường phía trước, cùng nhau thưởng thức màn trình diễn."
Mọi người đi vào trong, quả nhiên thấy không ít người mặc quần áo rực rỡ đứng ở quảng trường.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy điệu nhảy của người dân tộc này: Nam cầm chiêng trống, nữ đeo lục lạc bạc bên eo tung miếng voan rực rỡ vô cùng bắt mắt.
Đạo diễn nói tiếp: "Dựa theo nhóm vừa sắp xếp, mời mọi người ngồi vào hàng ghế phía trước."
Thẩm Tinh Tuế tất nhiên ngồi bên cạnh Phó Kim Tiêu.
Thẩm Tinh Thần: "Sao lại ngồi theo nhóm vậy chứ?"
Nhìn tấm giấy mà nhân viên chương trình dán trên ghế, Thẩm Tinh Tuế cảnh giác: "Nếu ngồi theo nhóm thì chắc chắn sẽ có nhiệm vụ chứ không thể thưởng thức ca hát đơn giản như vậy được."
Phó Kim Tiêu mở miệng: "Chốc nữa khi tiết mục bắt đầu, mọi người nhớ chú ý số lượng vũ công, số đạo cụ và cả động tác của họ nữa."
Tất cả đều có thể lấy làm thử thách.
Cứ như trước khi thi, học sinh giỏi tóm tắt nội dung ôn tập cho lớp vậy.
Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần đều cảm kích nhìn Phó Kim Tiêu, rốt cuộc anh phải bị chương trình hố bao nhiêu lần mới có thể cảnh giác như thế?
Đạo diễn ở cách đó không xa hô: "Được rồi, mọi người hãy ngồi vào chỗ và thưởng thức điệu nhảy của người Miêu nhé!"
Âm nhạc vang lên, người dân tộc Miêu hiếu khách lần lượt xuất hiện trên sân khấu.
Dường như trời ban cho bọn họ khả năng ca hát nhảy múa, động tác đàn ông vừa dũng cảm vừa tiêu sái, dáng người thiếu nữ lại uyển chuyện vô cùng mềm mại.
Theo làn nhạc điệu múa, tiếng chiêng tiếng trống hòa nhịp cùng tà váy uốn lượn mềm mại khiến người xem phải choáng ngợp.
Khi tiết mục gần kết thúc, bọn họ còn xuống sân khấu cùng chung vui với mọi người.
Có người thanh niên tới gần, lôi kéo Thẩm Tinh Tuế cùng nhau quay một vòng vô cùng nhiệt tình.
Cũng có hai cô thiếu nữ e lệ ném dải lụa lên người Phó Kim Tiêu, nhảy múa quanh người anh một vòng rồi mới lui đi.
Điệu nhảy của bọn họ hào phóng, đậm phong cách riêng nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp thuần phác.
Sau khi điệu nhảy kết thúc, mọi người vỗ tay.
Đạo diễn nói: "Được rồi, mọi người cảm thấy buổi biểu diễn của người dân tộc Miêu như nào?"
Mọi người đồng thanh: "Rất hay!"
Đạo diễn lại hỏi: "Điệu nhảy này đẹp tới lay động lòng người đúng không?"
Tới lúc này vẫn chưa ai nhận ra được lòng lang dạ sói của đạo diễn, sôi nổi vỗ tay: "Rất đẹp, vô cùng rung động lòng người!"
Đạo diễn nghe vậy liền gật đầu, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: "Nếu mọi người thấy hay thì chúng ta nên học tập một chút chứ nhỉ? Nhiệm vụ hôm nay là học được điệu nhảy này.
Trước khi mặt trời lặn, nhóm nào có thể biểu diễn hoàn chỉnh điệu nhảy sẽ thắng lợi, phần thưởng đi kèm là tiệc lớn cùng phòng nghỉ xa hoa.
Các nhóm thất bại sẽ không có bữa tối và chỉ có thể nghỉ ở lều trại bên ngoài."
"..."
Không khí tĩnh lặng chưa từng có.
Trong cùng một lúc, khuôn mặt rạng rỡ dào dạt của mọi người nứt toạc, lộ ra vẻ khốn khổ tột cùng.
Khán giả ôm bụng cười ngã ngửa:
"Má nó, Tinh Quang vẫn là Tinh Quang thôi há há!"
"Điệu nhảy kia nhìn thì đơn giản nhưng mà khó lắm đấy."
"Anh Phó vạn tuế! Trước khi tiết mục diễn ra, anh iu đã nhắc nhở bọn họ nhớ kỹ động tác rồi!"
"Bug lớn nhất của cái chương trình này chắc chắn là Phó Kim Tiêu!"
"Hắc hắc, nhưng cười mỏi miệng thật đấy.
Chương trình này đúng là cái gì cũng dám làm mà."
An Nhiễm đứng ra nói: "Đạo diễn, tuy điệu nhảy này đúng là đẹp thật nhưng chúng tôi cũng không thể nhớ hết được trong một lần đâu."
Không ai phản đối lời hắn vừa nói.
Đồ Nhã cũng giơ tay: "Nếu ông nói học xong trước tối nay thì có phải chúng tôi có thời gian để luyện đúng không?"
Cũng may tổ chương trình không điên hoàn toàn.
Đạo diễn trả lời: "Đây là đương nhiên.
Chúng tôi cũng suy xét tới IQ của mọi người nên các bạn có thể nhờ những vũ công vừa rồi dạy cho.
Chỉ cần tìm được và để họ đồng ý, các bạn có thể cùng nhau học nhảy."
Mọi người thở phào một hơi.
Nói thật ra, học nhảy hay học nhạc đối với bọn họ không phải quá khó.
Ai đứng ở đây cũng có kiến thức cơ bản, cũng từng là thực tập sinh phải hùng hục tập nhảy, học thanh nhạc trước khi ra mắt.
Chỉ cần có người tới dạy thì mọi chuyện không thành vấn đề.
Thẩm Tinh Thần khờ khạo cười phớ lớ, vừa quay sau vừa nói: "Thật là tuyệt vời quá đi.
Mọi người dạy em v..."
Giọng nói tắt ngấm.
Những người còn lại thấy vậy xoay người, thấy sân khấu đằng sau trống không, nào còn nhóm vũ công ban nãy nữa.
Thẩm Tinh Thần trừng mắt, lắp bắp: "Người, người đâu hết rồi!?"
Đạo diễn mỉm cười: "Đã đi hết rồi.
Mọi người vừa xem biểu diễn nên hẳn là còn nhớ rõ bộ dáng của bọn họ.
Nhiệm vụ của các bạn là tìm được vũ công đã trình diễn hôm nay, nhờ bọn họ dạy mình ca hát."
"..."
Mọi người trầm mặc trong chớp mắt.
Thẩm Tinh Thần ôm đầu: "Xong đời, đạo diễn vừa nói gì thế, hình như tôi quên rồi!"
Thành viên bất hạnh cùng nhóm với hắn - Đồ Nhã lên tiếng: "Tôi còn nhớ rõ hai người, nhưng hầu như chỉ nhớ mang máng.
Dù sao hai người kia rất đẹp, nhất thời hưng phấn mới...".
Đam Mỹ H Văn
Vô tình nhớ mặt người ta.
Mọi người thiên tính vạn tính, thậm chí còn nghĩ tới nhớ động tác, nhưng không ai ngờ thứ cần nhớ lại là khuôn mặt!!
Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười, ghé mắt nhìn Phó Kim Tiêu: "Trí nhớ của em không quá tệ, chắc hẳn còn nhận ra một số người.
Nhưng vì còn phải tập trung ghi nhớ số người và động tác nên khuôn mặt em có thể nhớ phải bớt đi một ít.
Nếu nhìn thấy tận mắt thì chắc em nhận ra nhiều hơn."
Phó Kim Tiêu cúi đầu: "Có khả năng bọn họ sẽ đổi quần áo."
Nhưng lời này ngay lập tức khiến Thẩm Tinh Tuế rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, sao cậu có thể xem nhẹ trường hợp này cơ chứ? Cái cậu nhớ là bộ dáng kết hợp với trang phục nhảy nên nếu bọn họ thay đồ, đổi kiểu tóc khác thì khó nhận ra lắm.
Phó Kim Tiêu cong môi, ung dung nói: "Trước tiên cứ đi tìm đã, gặp chiêu nào thì chúng ta giải chiêu đó."
Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Không biết vì sao, mặc kệ khó khăn hay gian khổ, chỉ cần có Phó Kim Tiêu bên cạnh, cậu liền cảm thấy mọi chuyện không tệ tới vậy.
Có thể thử thách tiếp tới chẳng thuận lợi nhưng có anh, Thẩm Tinh Tuế an tâm như thể vấn đề mắc phải chắn chắn sẽ được giải quyết.
Chắc hẳn là cậu bị ảnh hưởng bởi sức hút của người đàn ông này vì anh quá giỏi, cái gì cũng không sợ khó.
....
Các nhóm đã xuất phát.
Nhìn từ chân núi thì mấy cái trại không lớn, nhưng trên thực tế thì khu vực này rất rộng.
Đã thế đường đi còn quanh co ghập ghềnh, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Thẩm Tinh Thần và Đồ Nhã đi cùng bọn họ.
Hai người này, đặc biệt là Thẩm Tinh Thần trẻ trâu, luôn tỏ ra hùng hổ như thể điệp viên truy bắt tội phạm làm người đi đường phải ngoái đầu nhìn.
Cứ mỗi khi có một người đi qua, Thẩm Tinh Thần sẽ sấn tới hỏi: "Xin hỏi, cậu có biết nhảy không?"
Người qua đường lắc đầu.
Thẩm Tinh Thần vẫn không nhụt chí, hỏi người khác: "Xin chào, anh biết nhảy không ạ?"
Người đàn ông bị hắn hỏi lắc đầu: "Tôi không biết nhảy, tôi đang đi ra đồng làm ruộng."
Thẩm Tinh Thần ngượng ngùng: "Vậy à, em xin lỗi vì đã làm phiền."
Cho tới khi bọn họ gặp được một cô gái nhìn rất trẻ, thấy Thẩm Tinh Thần liền thẹn thùng cười: "Em là fans của anh, em biết nhảy ạ."
Thẩm Tinh Thần vui vẻ: "Thế bạn có thể dạy cho mình không?"
Cô gái gật đầu: "Được, nhưng anh cho phép em cùng chụp một kiểu ảnh nhé."
Thẩm Tinh Thàn lập tức đồng ý.
Cô gái lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp xong liền nói: "Em biết nhảy điệu quốc phong."
Thẩm Tinh Thần sửng sốt: "Vậy không được rồi, mình muốn học điệu nhảy của tộc người Miêu các bạn cơ, điệu nhảy vừa được biểu diễn trên quảng trường ấy."
Cô gái hiểu ra, trả lời: "Điệu nhảy đó hả? Không phải ai cũng biết cả, mà những người biết phải học chuyên môn cơ ạ."
Thẩm Tinh Thần há hốc mồm.
Người xem trong phòng trực tiếp vui vẻ:
"Lời to!"
"Lời được một cái ảnh chụp chung, ngon cơm."
"Cười nổ phổi."
Thẩm Tinh Thần uể oải, vẫy vẫy tay: "Vậy được rồi.
Bạn làm tiếp việc của mình đi, xin lỗi vì đã quấy rầy nhé."
Khi bọn họ đang bắt đầu mất hy vọng với nhiệm vụ này thì cô gái lại nói: "Nhưng chị em thì biết."
Thẩm Tinh Thần lại phấn chấn!
Cô gái cất bước: "Mọi người từ tốn tìm nhé, em đi trước đây."
Sao Thẩm Tinh Thần có thể mặc kệ người đi được.
Hắn ngay lập tức chạy tới: "Bạn ơi, bạn ơi đừng đi mà.
Bạn có thể dẫn mình tới chỗ chị của bạn được không? Mình có thể chụp thêm hai tấm, không, ba tấm cũng được!"
Cô gái do dự: "Có thể ký tên nữa được không?"
Thẩm Tinh Thần không nề hà: "YES!!"
Đồ Nhã thấy cô gái đồng ý, cảm khái: "Vậy Tuế Tuế với thầy Phó có thể cùng học với chúng tôi không?"
Nhân viên lập tức đáp: "Không thể, một người chỉ được dạy một nhóm thôi."
Vậy không có biện pháp.
Thẩm Tinh Tuế nói: "Không sao cả, hai người cứ đi đi.
Bọn em tiếp tục đi tìm đây."
Vì có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi mặt trời lặn, Đồ Nhã và Thẩm Tinh Thần nhanh chóng rời đi, bỏ lại Thẩm Tinh Tuế cùng Phó Kim Tiêu.
Thẩm Tinh Tuế dần cảm thấy nguy cơ, nói: "Lúc ấy có một anh trai rất ưa nhìn đã nhảy cùng em.
Em nhớ rõ vừa nãy có người nói rằng bọn họ phải ra đồng vào ban sáng.
Hay chúng ta cũng qua đó xem sao, nói không chừng có thể tìm được."
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt đáp lại.
Tiếp tới, cũng không biết là nói đùa hay nói thật mà Phó Kim Tiêu liếc nhìn Thẩm Tinh Tuế một cái, từ tốn hỏi: "Làm sao, em thích không?"
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Mãi sau đó, cậu mới hiểu anh nói tới cái gì.
Thẩm Tinh Tuế